Tối hôm đó
" Tiểu thư, sao người lại vội vàng vậy? Người cần mua gấp thứ gì sao? "
Vượt qua đám đông, Đông Lăng đi theo Hoàng Bắc Nguyệt đang vội vã đi lên phía trước.
Hoàng Bắc Nguyệt không để ý, thân ảnh vụt một cái liền biến mất giữa dòng người.
Đông Lăng nãy giờ đuổi theo nàng đã mệt lắm rồi giờ Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên lại biến mất, nàng tin tưởng thực lực của Hoàng Bắc Nguyệt nên cũng không lo nhiều, liền đi mua một chút đồ.
Thân ảnh Hoàng Bắc Nguyệt dừng trước gần một cửa hàng bán vằn thắn, một thiếu niên mặc đồ đen đang bị bao vây trong một đám người, sắc mặt hắn trắng bệch, đôi mắt vô thần, bên mắt phải có hình xăm hoa cát cánh, vừa quỷ dị lại vừa diễm lệ.
Cảm giác hối hận, áy náy đã bị nàng chôn vùi từ lâu lại lần nữa bộc phát trong lòng.
Mặc Liên....
Ngươi trở về rồi.
Mắt thấy đám người không biết sống chết kia đang gây khó dễ cho hắn, Hoàng Bắc Nguyệt muốn tiến lên ngăn lại nhưng rồi lại đứng yên
Nàng không nên làm Mặc Liên có chấp niệm quá sâu với nàng, nàng không muốn Mặc Liên phải chết vì nàng, nàng không muốn kéo Mặc Liên vào cuộc chiến này một lần nữa...
Bên kia, Mặc Liên bị đám người bao quanh thì tức giận, muốn ra tay hạ thủ
" Hắn chỉ là một tiểu hài tử không hiểu chuyện, xin mọi người hạ thủ lưu tình, đừng làm khó hắn.
"
Thanh âm thanh thúy của Hoàng Bắc Nguyệt vang lên, cười cười lấy một kim tệ đưa cho người bán vằn thắn.
Người bán hàng rong trừng hai mắt nhìn mai kim tệ này.
Một kim tệ, hắn phải mất một tháng làm mới kiếm được a.
" Tiểu cô nương, ngươi muốn dùng tiền mua người sao? Có tiền đúng là không gì không mua được nha.
"
Vị đại hán từ tạp kĩ lớn tiếng nói.
" Đúng là có tiền không gì không mua được, chỉ là người này là người quen của ta, hắn lần đầu đến đây nên bị lạc đường.
Giờ ta sẽ đem hắn đi.
"
Hoàng Bắc Nguyệt nói rồi kéo tay Mặc Liên đi.
Trong lòng không khỏi cười khổ, nàng không bỏ được...
Rời đi một đoạn Hoàng Bắc Nguyệt liền dừng lại, buông hắn ra, quay mặt đi nói với hắn
" Lần sau nhớ đem tiền, ta phải đi rồi.
"
Nói xong liền hòa vào đám đông đi mất.
Mặc Liên vẫn gắt gao theo sát phía sau nàng
Hoàng Bắc Nguyệt đi vội đến lương đình bên bờ hồ, ngồi xuống bệ gỗ bên trong lương đình, nhẹ hít một hơi thật sâu
" Ngươi đi theo ta làm gì? "
Hoàng Bắc Nguyệt dùng giọng lạnh lùng nói với Mặc Liên.
Mặc Liên thoáng sửng sốt một chút, sau đó cũng hỏi lại, giọng lãnh khốc
" Vì sao? "
Vẫn cái kiểu kiệm lời đó.
" Ngươi không cần biết.
"
Mặc Liên nhẹ mím môi, con ngươi vô thần hơi chuyển, cuối cùng vẫn bảo trì trầm lặng.
Bỗng một tiếng "Đoàng" nổ vang trên bầu trời, Mặc Liên cả kinh, lập tức xoay người, giơ tay lên, động tác chuyển bị chiến đấu.
Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi phì cười
" Đồ nhát gan! Đó là pháo hoa.
"
" Pháo hoa? Là cái gì? "
Mặc Liên lầm bầm, giọng có chút vội vàng.
" Lại đây, ta cho ngươi thấy.
"
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng gọi hắn.
Mặc Liên đúng là một tiểu hài tử, không quan tâm người lạ hay người quen, vẫn đi lại.
" Nhắm mắt lại.
"
" Nhưng nhắm mắt không thể thấy "
Mặc Liên có chút hốt hoảng
" Tin ta.
"
Mặc Liên cũng không kháng cự, nhắm mắt lại theo lời nàng.
Lúc này, một tiếng "Đoàng" lại vang lên, vang vọng thật lâu trên bầu trời.
Bầu trời được nhuộm sắc bởi màu sắc hoa mĩ của pháo hoa, ngay cả những vì sao phái xa xa kia cũng trở nên ảm đạm vô quang.
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng nói
" Pháo hoa có rất nhiều màu sắc, thời điểm chúng nở rộ trên bầu trời, tất cả màu sắc theo đó tỏa ra, trong nháy mắt đó, ngươi cảm giác như tất cả những chuyện tốt đẹp mà ngươi có thể tưởng tượng ra đều xuất hiện vậy.
"
Nói xong, liền nhớ ra điều gì đó, đem tay che mắt hắn lại, cười nói
" Ngươi cứ từ từ nhìn đi.
Phải dùng tâm mà nhìn.
"
Đoàng...
Trên bầu trời lại vang lên tiếng pháo hoa, ánh sáng đầy màu sắc chiếu lên gương mặt tái nhặt của hắn.
Hắn đưa tay lên trời, thì thào nói
" Rất nhiều màu sắc.
"
Có vài màu sắc, ngươi chỉ có thế dùng tâm mà nhìn.
Cùng lúc pháo hoa đang nở rộ, một mảnh bông tuyết cũng từ trên bầu trời chậm rãi chơi xuống, vừa vặn rơi lên tay của Mặc Liên, hắn cả kinh, vội hỏi
" Là cái gì!? "
" Tuyết rơi.
"
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua, cười nói
" Tuyết có màu gì? "
" Màu trắng.
"
" Tại sao không có màu sắc? "
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn lên bầu trời đêm, giữa lúc pháo hoa đang nở rộ thế này, những bông tuyết trắng noãn rất dễ bị người ta quên lãng.
" Bởi vì từ trên trời rơi xuống là một quá trình rất dài, dài đến mức ngay cả chính nó cũng quên mất mình màu gì, giống như ngươi vậy...!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...