Nghịch Thiên Cải Mệnh Nam Chính Xin Dừng Bước


Tôn Từ Y thức giấc, cô ngồi dậy sảng khoái mà vươn vai.

Tiểu Dao vẫn luôn ở bên cô chăm sóc:
"Tiểu thư có thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Tôn Từ Y lắc đầu:
"Hiện giờ ta thấy khỏe lắm, chúng ta cùng ăn sáng rồi nhanh chóng xuất phát thôi"
Tiểu Dao không vui lắm, suýt nữa là đứa bé trong bụng tiểu thư đã xảy ra chuyện vậy mà cô ấy vẫn còn muốn xuất phát sớm.

Nếu không phải vì có Tiểu Dao có khi Tôn Từ Y cũng không thèm ngó ngàng đến bữa sáng mà khởi hành luôn.
"Tướng quân đối với cô rất tốt, sao cô lại bỏ đi vậy? Hai người cũng có một đứa bé rồi mà, phải cùng nhau nuôi dưỡng mới đúng"
"Trương Từ Hiểu...chàng ấy không muốn có đứa bé này" Cô buồn bã cúi gằm
Tiểu Dao bàng hoàng, Trương Từ Hiểu ở trong mắt cô bé luôn là một người chính trực nghiêm minh:
"Nếu đã không muốn có đứa bé này, vậy lúc làm chuyện đó tại sao Tướng quân không chuẩn bị gì chứ?"
Tôn Từ Y nhìn đứa trẻ trước mặt, cô không thể giải thích được, cô nghĩ nếu mình rời đi mọi việc sẽ ổn thỏa, Trương Từ Hiểu cũng sẽ tìm được một cô nương tốt hơn cô.
"Tiểu Dao, ta biết ngươi vẫn còn là một đứa nhóc, phải chạy cả ngày đêm cũng rất mệt.

Nhưng nó sẽ không kéo dài lâu đâu, sau khi đến nơi chúng ta sẽ nghỉ ngơi đàng hoàng.

Được không?"
"Tiểu Dao nhất định sẽ bảo vệ tốt tiểu thư và đứa bé này!"
Tôn Từ Y mỉm cười xoa đầu đứa trẻ.

Tiểu Dao không sợ cực khổ chỉ là sợ cô và đứa bé không chịu nổi.
Khuyên mãi mà không được, rốt cuộc sau khi dùng xong bữa sáng và uống thuốc Tôn Từ Y vẫn ngồi xe ngựa lập tức cùng Tiểu Dao xuất phát.

Khi Trương Từ Hiểu đến nơi thì người đã sớm rời đi rồi, nhưng vẫn còn dấu vết của Tôn Từ Y ở trong viên trang cũng đỡ hơn là không có gì.
Tôn Từ Y cho phu xe chạy đã gần đến trưa, đã rất gần biên giới rồi.

Nơi đây rất vắng vẻ.

Đột nhiên xe ngựa dừng lại gấp khiến bên trong bị rung lắc mạnh, Tiểu Dao vội đỡ lấy Tôn Từ Y:
"Có chuyện gì thế?" Tiểu Dao tức giận lớn tiếng.
Phu xe ở bên ngoài nhanh chóng trả lời:
"Tiểu thư, có một vị phu nhân ôm theo một đứa trẻ lao ra trước xe ngựa"
Nghe vậy Tôn Từ Y vội ra xem thử.

Đúng là có một cô gái trẻ ôm đứa con nhỏ chắn trước xe ngựa.

Cô gái đó ăn mặc sang trọng, hình như là liên quan đến nhà quan:
"Vị phu nhân này, không biết có chuyện gì mà cô lại chắn trước xe ngựa ta vậy?"
Thấy được Tôn Từ Y, cô ấy như vớt được hi vọng sống mà khẩn khoản cầu xin:
"Tiểu thư, xin hãy cho chúng ta đi nhờ xe ngựa.

Ta không phải người xấu.

Ta và con gái cũng đoàn tùy tùng đến thị trấn để thăm một người bạn, không ngờ trên đường về lại gặp phải bọn cướp.


Chúng ta chỉ muốn đi nhờ một đoạn để trở về nhà"
Tôn Từ Y khựng lại suy nghĩ một vài giây, nếu đưa bọn họ về sợ rằng sẽ làm chậm tiến độ.

Nhưng cô lại nghĩ giờ đã tách xa bọn họ nên chắc là không sao.

Nhưng cô để ý đứa trẻ trong lòng cô gái kia hình như đang không khỏe.

"Cô đừng hốt hoảng, mau lên xe đi.

Trên xe ngựa có một đại phu"
Vị phu nhân kia rối rít cảm ơn rồi nhanh chóng lên xe ngựa.

Chiếc xe nhanh chóng xuất phát.

Tiểu Dao cũng có xem qua cho đứa trẻ, chỉ là bị sốt nhẹ sau khi được cho uống thuốc hạ sốt cũng không còn gì đáng lo.

Đứa trẻ ngoan ngoãn nằm ngủ trong vòng tay mẹ nó.

"Đa tạ cô, hôm nay không có cô không biết Hạ Nhi sẽ thế nào nữa"
Thì ra đứa bé tên là Hạ Nhi.

Tôn Từ Y muốn đưa hai mẹ con về đến tận nhà, bọn họ là muốn đến một thành Tịnh Sương ở biên giới phía bắc.

"Vẫn chưa nghe qua quý danh của phu nhân"
"Ta tên là Cố Nhu Viên, là phu nhân của Tướng quân Đổng Hòa."
Tôn Từ Y và Tiểu Dao có chút đơ ra, hai người nhìn nhau.

"Cô là công chúa sao?" Tôn Từ Y kinh ngạc
Vị phu nhân cũng không muốn che giấu:
"Đúng, trước đây ta từng là công chúa, nhưng giờ không phải rồi.

Tiểu thư không cần hoảng, ta cũng chưa biết tên của cô"
"À, ta họ Từ tên đơn độc một chữ Y, gọi ta là Từ Y được rồi" Cô đành nói dối
Cố Nhu Viên là em gái cùng cha khác mẹ với hoàng thượng hiện tại, nhỏ hơn Cố Khải Ngôn một tuổi.

Vì Đổng Hòa Tướng quân lập công lớn nên công chúa được gả cho ngài ấy, hai người cùng đến thành Tịnh Sương trấn thủ ở biên giới xa xôi.

Chạy đến thành Tịnh Sương cũng đã mất nửa ngày.

Nơi này cũng khá phồn thịnh và đông đúc.

Chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa phủ, những người trên xe bước xuống xe ngựa.

Đổng Tướng quân liền chạy ra ôm chầm lấy vợ con:
"Nàng và Hạ Nhi không sao chứ? Ta đã cho người tìm hai người rất lâu, ta đã rất lo đấy"
"Ta tưởng chừng như không quay về được nữa, nhưng cũng may có Từ tiểu thư giúp đỡ"
Tôn Từ Y nhìn cảnh gia đình người ta đoàn tụ cũng khẽ mỉm cười, cô phải học sống tự lập thôi.


Cô cùng Tiểu Dao quay lưng định lên xe ngựa thì Đổng Hòa đã vội lên tiếng:
"Từ tiểu thư, đa tạ cô đã đưa nương tử và con gái ta quay về.

Đổng Hòa ta cảm kích không hết"
"Chớp mắt trời cũng sắp tối rồi, trông sắc mặt cô cũng không tốt.

Hay là cô ở lại phủ một vài ngày rồi đi sau.

Coi như là chúng ta báo đáp cho cô"
Tôn Từ Y sờ bụng, đúng là không tốt lắm, vậy thì làm khó bé con quá.

Cô cũng đành ở lại một đêm, sáng hôm sau khởi hành là đến Thần Quốc luôn rồi.

Coi như không cần tìm chỗ trọ nơi xa lạ.
Đổng Hòa này cũng thật hào phóng, tối đó hắn cho mở tiệc chỉ vì Tôn Từ Y đã đưa phu nhân và con gái hắn quay về.

Xem ra cũng là một người rất yêu phu nhân mình.

Tôn Từ Y ăn mặc đẹp một chút để dự tiệc.

Cô nhìn một bàn đầy thức ăn ngon trước mặt, rồi lại nhìn những vũ nữ đang múa giữa sảnh, vô cùng đặc sắc.

Không muốn ăn gì, chỉ ngồi nhàn rỗi tách vỏ tôm, chẳng mấy chốc đã được một đĩa tôm.

Cố Nhu Viên thấy hành động dễ thương này thì mỉm cười:
"Hình như là tiểu thư không thích ăn tôm, cô tách vỏ ra nhưng không hề động đến"
"Phu nhân, ta chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện thôi" Cô đưa đĩa tôm cho Tiểu Dao, đứa trẻ rất háo hức mà đón lấy.
"Từ tiểu thư rất giống một vị hoàng huynh của ta, huynh ấy không thích ăn tôm, lúc suy nghĩ gì đó thì lại chăm chỉ lột vỏ tôm.

Cũng không biết bây giờ huynh ấy đã bỏ thói quen uống trà đắng vào sáng sớm chưa?"
Vừa nghe đã biết Cố Nhu Viên muốn nhắc đến Cố Khải Ngôn, thói quen uống trà kia Tôn Từ Y nhắc nhở mãi cũng không thay đổi được, lúc ở Nam Sơn cô phải luôn dùng trà hoa cúc để thế cho trà xanh.
"Vậy mà mình nói giống còn không tin cơ" Tiểu Dao nghĩ thầm
Tôn Từ Y chỉ cười trừ.

Đổng Hòa nâng ly rượu trên tay lên:
"Từ tiểu thư có ơn lớn với ta, ta không biết cảm kích thế nào cho hết.

Xin kính cô một ly"
Tôn Từ Y nghĩ đến đứa bé trong bụng liền từ chối:
"Đổng Tướng quân thứ lỗi, sức khỏe ta không tốt, thật sự không uống được rượu.

Ly này vẫn là để sau đi"
"Ta vô ý quá" Đổng Hòa ngại ngùng
Đổng Hòa nhìn hành động của cô, trong kí ức lúc ẩn lúc hiện cảnh tượng buổi yến tiệc trong hoàng cung mấy năm trước:

"Trông cô rất quen mắt, có phải là chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?"
Tôn Từ Y chần chừ rồi cũng trả lời:
"Tướng quân nhìn nhầm rồi, có lẽ là người giống người thôi.

Ta chỉ là một thương nhân, làm sao có thể gặp qua Tướng quân"
Thế này thì nguy hiểm quá, cũng may đã nhiều năm không gặp lại nên Đổng Hòa không nhớ ra cô.

Năm đó trong yến tiệc hoàng cung cô vào cung cùng Thừa tướng cũng có gặp qua Đổng Hòa nhưng không có tiếp xúc, khi ấy Trương Từ Hiểu vẫn còn đang chinh chiến Vũ Triều.

Buổi tiệc kết thúc, Tôn Từ Y di chuyển về căn phòng đã được chuẩn bị sẵn, thế này cũng tốt hơn là qua đêm ở một dịch quán.

Tiểu Dao bưng thuốc đến:
"Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi, sau khi cô uống thì đi ngủ ngay nhé."
Tôn Từ Y gật đầu, cô định để thuốc nguội một chút mới đi uống.

Tiểu Dao đi ra.

Cố Nhu Viên đến gõ cửa, cô không từ chối mà mở cửa mời đối phương vào.

Thấy có thuốc trên bàn Cố Nhu Viên lo lắng hỏi ngay:
"Cô uống thuốc là bị bệnh sao?"
"Là thuốc dưỡng thai thôi.

Ta phải đa tạ phu nhân vì đã để ta ở lại"
"Cô mang thai?" Cố Nhu Viên nheo mày: "Vậy mà cô vẫn muốn nhanh chóng đến Thần Quốc? Phu quân cô đâu? Sao lại không đi cùng cô?"
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng đối mặt với những câu hỏi này cô vẫn khó mà trả lời ngay được:
"Thật ra vì một vài chuyện nên ta vừa hòa ly cùng phu quân, muốn nhanh chóng đến Thần Quốc về nhà ta"
"Phu quân cô biết đứa bé chứ?"
Cô ủ rũ lắc đầu, chính vì đứa bé cô mới muốn rời đi mà.

Cố Nhu Viên lấy một cái túi nhỏ ra, bên trong có chứa bùa hộ mệnh đặt vào tay Tôn Từ Y, còn nắm chặt lấy hai tay cô:
"Ta có một bằng hữu tốt, cô ấy cũng mang thai sau cùng vì khó sinh mà qua đời, là vì không chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình, đứa bé đó cũng vì yếu ớt mà đi cùng mẹ nó.

Vậy nên cô đừng chủ quan, ta không muốn cô rơi vào trường hợp giống cô ấy"
"Đa tạ"
"Cô ở lại nghỉ ngơi thêm một vài ngày rồi hẵng đi được không? Để sức khỏe ổn định rồi muốn đi đâu thì đi.

Ta coi cô như bằng hữu của mình, ta cũng không muốn cô rời đi ngay"
"Chuyện này ta sẽ suy nghĩ.

Không phải phu nhân cần dỗ Hạ Nhi ngủ sao? Cô mau về đi"
Cố Nhu Viên đứng dậy, nàng rời khỏi phòng Tôn Từ Y.

Cô giữ chặt bùa hộ mệnh trong tay.
Lúc này cô mới biết thì ra mình là người mẹ vô trách nhiệm.

Thân thể cô suy nhược, bé con yếu ớt, đại phu dặn cần dưỡng thai tốt mà cô lại chạy cả ngày cả đêm còn không muốn nghỉ ngơi, hôm qua bị động thai cũng không rút ra bài học muốn hành hạ bé con tiếp.

Cô đưa tay vuốt ve khuôn bụng vẫn chưa biến đổi, khẽ thủ thỉ:
"Bảo bối, mẹ xin lỗi.

Mẹ chỉ quan tâm đến mình mà quên mất một đứa bé nhỏ xíu như con.

Sắp đi khỏi Bắc Triều rồi, mẹ sẽ để ý hơn, không liều mạng nữa."
Tôn Từ Y uống thuốc xong để lại bát trên bàn.


Sau đó cô thay ra một bộ y phục màu trắng đơn giản và gỡ bỏ trâm cài xuống.

Cô thổi tắt bớt nến trong phòng, rồi trèo lên giường đi ngủ.

Nhưng kì lạ thật, cô trằn trọc mãi không ngủ được.

Những cơn buồn ngủ ban ngày không biết đi đâu rồi? Cảm giác ngột ngạt, cô đành ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút để dễ ngủ.
Tôn Từ Y nhìn lên trời, những ngôi sao sáng lấp lánh như những đêm khác.

Cô lại nhớ đến lúc trước cùng Trương Từ Hiểu ngắm sao.

Bỗng một cơn gió thoảng qua, Tôn Từ Y thấy lạnh nên co người lại:
"Lạnh quá, sao mùa hè mà vẫn có gió lạnh thế?"
Tôn Từ Y mở hai mắt, cô chợt nhận ra, giữa hè mà có gió lạnh không phải quá kì lạ rồi sao?
Quả nhiên, sau đó Trương Từ Hiểu từ trên trời đáp xuống ngay trước mắt cô.

Vẻ mặt đầy sát khí, là đang tức giận.

Tôn Từ Y cảm thấy tim mình có gì đó nhói lên.

Chàng là đang tiến lại phía này, còn cách cô một bước chân đã kích động nắm chặt hai bả vai cô:
"Tôn Từ Y, ai cho nàng rời đi? Ai cho nàng rời bỏ ta! Nàng nghĩ sao mà lại chạy trốn vậy? Cho dù nàng có chạy đến nơi nào ta cũng sẽ tìm được nàng"
Nước mắt chậm rãi ngưng đọng trong hai con ngươi Tôn Từ Y, cố gắng bỏ chạy vẫn là bị bắt lại rồi.

Nhưng không hiểu sao cô lại thấy hạnh phúc khi gặp lại người mà mình đang cố bỏ chạy.
Không đợi Tôn Từ Y trả lời chưa gì Trương Từ Hiểu đã ôm lấy cô, như sợ cô lại chạy mất.

Cô càng vùng vẫy đối phương lại càng siết chặt:
"Tôn Từ Y, ta không thể mất nàng.

Ta đến để đón nàng và con của chúng ta quay về"
Chàng ấy biết đứa bé rồi, Tôn Từ Y nghĩ chắc là Trương Thuần Ninh đã nói gì đó.

Trương Từ Hiểu buông cô ra:
"Ta xin lỗi, đều do ta không nhìn ra sớm hơn, không để ý đến nàng.

Ta chưa từng nghĩ nàng suy nghĩ ích kỉ, càng không phải không thích trẻ con, chỉ là sợ nàng sẽ vì mang thai mà khổ sở, càng sợ nàng sẽ giống thân cô ta.

Nếu lúc đó biết nàng đã mang thai, ta sẽ không nói như vậy.

Thật ra ta rất mong chờ đứa trẻ này đấy, nó là con của chúng ta"
Tôn Từ Y bật khóc, cô như được an ủi, thì ra là hiểu lầm, thấy phu nhân khóc Trương Từ Hiểu bắt đầu lúng túng.

Cô nhanh chóng lau nước mắt, ngước nhìn nét mặt chân thành của phu quân, cô cũng thấy áy náy lắm:
"Tại sao chàng lại ôm hết trách nhiệm về mình như vậy? Trong khi đó người sai là ta mà"
"Nàng không sai...Ta có liều mạng cũng phải bảo vệ hai mẹ con nàng.

Chúng ta cùng về nhà" Chàng nắm lấy hai bàn tay của cô
Nhưng cô lại trực tiếp gạt tay đối phương ra, còn né tránh ánh mắt của chàng:
"Ta sẽ không quay về đâu, ta nhắc cho chàng nhớ.

Chính ta là người đã viết hòa ly thư rồi gửi cho chàng mà"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui