Nghịch Thiên Cải Mệnh Nam Chính Xin Dừng Bước


Tôn Từ Y và Trương Từ Hiểu quay về phủ sớm.

Chàng không khỏi bức xúc, sau khi nghe chuyện của Cố Dĩ An thì Tôn Từ Y không còn tâm trạng ở lại bãi săn.

Vừa về đến phủ chàng đã bị gọi vào cung để nhận lệnh gì đó.
Tôn Từ Y suy nghĩ rất nhiều về chuyện của Cố Dĩ An, nếu bóng đen không chịu im lặng dù cơ thể của Cố Dĩ An có khỏe mạnh đến đâu thì cũng không chịu nổi.
Chính lúc này Cố Nhược Nhiên lại ngự giá đến phủ Thừa tướng.

Lần này nàng đến là muốn rủ Tôn Từ Y đến phủ tam công chúa.
Phủ của Cố Du Xuân cũng không có gì đặc biệt, nếu không phải vì vấn đề sức khỏe Cố Nhược Nhiên đã sớm rời khỏi hoàng cung, tự chọn cho mình một nơi ở tốt.
Vì hôm nay có hai vị khách quý đến thăm nên Cố Du Xuân vui lắm, nàng lập tức cho người chuẩn bị điểm tâm mà hai người thích.
"Phủ của người thật đẹp" Tôn Từ Y cảm thán
Cố Du Xuân cười đáp:
"Thế này so với phủ Thừa tướng vẫn còn thua xa"
Phủ Thừa tướng so với nơi này đúng là đẹp hơn nhiều, trong mấy năm qua cô đã bỏ công chăm sóc tỉ mỉ.
"Nhị tỷ, liệu có cánh nào đấy bóng đen ra khỏi người tam hoàng huynh không?"
Cố Nhược Nhiên tay cầm lấy một miếng bánh nhưng khi nghe câu hỏi của Cố Du Xuân bỗng đặt lại chỗ cũ.

Hiện tại quan hệ giữa nàng và Cố Dĩ An vẫn nên giấu kín.

Nàng thở ra rồi trả lời:
"Không có cách để đẩy bóng đen ra.

Sao muội lại tò mò thế?"
"Ta chỉ muốn biết một chút...vậy là không có gì cứu được huynh ấy sao?"
Dáng vẻ tiếc nuối của Cố Du Xuân khiến Cố Nhược Nhiên khó chịu, nàng cũng không phải là không muốn cứu phu quân mình.
Vừa nhìn biểu cảm của Cố Nhược Nhiên, Tôn Từ Y đã biết nhất định phải có cách nào đó để đưa bóng đen ra khỏi người Cố Dĩ An nhưng nếu gượng ép đẩy ra sẽ khiến cơ thể vật chủ bị tổn thương, thậm chí mất mạng.
Trương Từ Hiểu sau khi quay về từ hoàng cung đã phải hứng chịu cơn thịnh nộ từ Trương Thừa tướng.

Khi Tôn Từ Y quay về đúng lúc thấy Trương Từ Hiểu đang quỳ trong đại sảnh, khuôn mặt không biểu cảm:
"Cha, sao người lại bắt chàng ấy quỳ?" Cô chạy lại đỡ người đứng dậy, mặc kệ cho Thừa tướng có nói gì đi nữa cô cũng không để Trương Từ Hiểu quỳ như vậy
Trương Thừa tướng đã tức giận đến đỉnh điểm:
"Hôm nay nó vào cung con biết hoàng đế đã đưa ra lời đề nghị gì không?"
Tôn Từ Y lắc đầu, cô ở chỗ tam công chúa mới về làm sao có thể biết chuyện gì, ông tiếp:
"Hoàng thượng muốn A Hiểu nạp nhị công chúa làm thiếp, nó lập tức đồng ý.

Lại không suy nghĩ cho gia tộc, cho người cha già này"
Nạp nhị công chúa làm thiếp? Người như hoàng thượng vậy mà lại để đứa con gái mình yêu thương nhất làm thiếp của Đại Tướng quân.


Trương Thừa tướng tức giận không có gì là sai, lúc đầu ông nhặt Tôn Từ Y về chỉ là để tránh khỏi mối hôn sự giữa đại công chúa và Trương Từ Hiểu, cũng như việc liên hôn giữa hoàng thất với Trương gia, vì ông lo cho gia tộc, sợ rằng hoàng thất sẽ chiếm tiện nghi.

Nhưng bây giờ Trương Từ Hiểu lại đồng ý với việc lấy công chúa, khác nào những việc làm của Trương Thừa tướng mấy năm qua đều vô ích?
Tôn Từ Y không hiểu lí do khiến Trương Từ Hiểu chấp nhận lấy nhị công chúa, không phải chính chàng cũng chứng kiến cảnh Cố Dĩ An và Cố Nhược Nhiên thành thân, hai người tình yêu mặn nồng sao? .
"Đó là sự thật sao?" Như không tin, cô quay sang hỏi Trương Từ Hiểu
Chàng gật đầu, còn kiên định nói với cha:
"Thừa tướng, bỏ qua những việc khác, bình yên liên kết với hoàng thất không phải là việc tốt sao? Cứ phải sợ chiếm tiện nghi của nhau.

Ngay từ đầu ta đã không muốn làm công cụ để cho ông chuộc lợi, càng không muốn Trương gia tiến thủ"
"Tên nghịch tử này, ngươi..."
Trương Thừa tướng giận dữ đến mức thổ huyết, ông ngất xỉu ngã về phía sau, Tôn Từ Y vội vàng đỡ lấy, cô nhìn đám hạ nhân hoảng hốt hét lớn:
"Mau gọi đại phu, gọi đại phu đi!"
Trương Từ Hiểu lại không tỏ ra lo lắng cho người cha này, trái lại chàng quan sát hành động và biểu cảm của Tôn Từ Y, chàng không hiểu vì sao cô vẫn lo cho một người đã từng lợi dụng mình.
Một lúc sau, đại phu cũng đến...
"Phu nhân yên tâm, Thừa tướng không sao, chỉ là tức giận quá độ, khí huyết không ổn định nhưng không đáng ngại.

Ta sẽ kê đơn thuốc bổ máu bổ khí"
"Ta biết rồi"
Sau khi kê đơn thuốc đại phu liền rời đi.

Tôn Từ Y nhìn Thừa tướng đang nằm trên giường, ông đã sớm tỉnh lại, cô không ngờ chỉ vì vài câu nói của Trương Từ Hiểu mà ông có thể thổ huyết.

Là do quá tâm huyết với gia tộc hay là do tuổi đã cao?
Như biết con dâu đang nghĩ gì, ông vội giải thích:
"Ta mới chỉ 36 tuổi thôi, vẫn chưa già đâu"
"36 tuổi?" Tôn Từ Y kinh ngạc thốt lên
Đúng là nhìn Trương Thừa tướng còn trẻ, nhưng vì ông đã có một con trai 20 tuổi nên cô không nghĩ ông lại trẻ đến mức này.

Trương Thừa tướng mỉm cười, Tôn Từ Y ngạc nhiên cũng không có gì lạ.

Những kí ức lại ùa về như mới diễn ra vào ngày hôm qua:
"Năm ta 16 tuổi, ta gặp mẹ của A Hiểu.

Cô ấy là người duy nhất hiểu ta, nhưng sau đó lại bỏ chạy.

Mãi đến sau này ta mới biết cô ấy đã mang thai đứa con của ta.

Ta đã hi vọng sau khi đứa trẻ đó ra đời sẽ giống cha nó, cống hiến cho gia tộc.


Nhưng không ngờ..." Đột nhiên ông ho sặc sụa
"Cha đừng nhắc nữa, chỉ khiến người tức giận thêm thôi" Cô lo lắng đưa cho cha một tách trà
Nhưng ông lại đặt tách trà lên bàn, không uống nó.
"Không, ta phải để con biết.

Năm đó ta đã cố gắng che giấu tung tích của hai mẹ con A Hiểu, nhưng vẫn bị phát hiện.

Hoàng đế hiện tại e ngại thế lực của Trương gia nên khi phát hiện Trương gia còn có một đứa trẻ ở bên ngoài nên quyết đuổi cùng giết tận, kết quả mẹ A Hiểu đã chọn hi sinh để bảo vệ thằng bé, còn chính A Hiểu lưu lạc chịu khổ nhiều năm.

Làm sao có thể để thằng bé lấy con gái của kẻ thù giết mẹ?"
Tôn Từ Y cả kinh, cô không biết mọi việc lại thế này.

Trương Thừa tướng nắm lấy tay cô:
"Ta biết nó hận ta vì ta là kẻ gián tiếp hại chết mẹ nó, còn ép nó làm việc không thích.

Nhưng nếu nó không trở nên mạnh mẽ thì không thể đối mặt với những sóng gió sau này.

Ta cũng day dứt khi để nó chịu khổ, nhưng chính ta cũng khổ đấy thôi.

Mấy chục mạng người của Trương gia đâu thể nói bỏ là bỏ"
"Cha ơi..."
Tôn Từ Y cũng hiểu nỗi lòng của Trương Thừa tướng phần nào.

Nhưng cô đã chứng kiến vết thương Trương Thừa tướng để lại trên người Trương Từ Hiểu, cách dạy con của ông có phần nghiêm khắc.
"Từ Y, ta biết chuyện công chúa và vương gia đã lén thành hôn ở sơn trang thành Cát Lâm.

Với những việc thế này con phải cẩn thận, một khi bị phát hiện sẽ khiến họ trở thành nỗi ô nhục của hoàng thất, thiên hạ sẽ coi họ là thứ dơ bẩn"
Thì ra Thừa tướng đã biết tất cả, quả nhiên ở thành Cát Lâm có tai mắt của ông.
Một lúc sau Tôn Từ Y cũng bước ra, Trương Từ Hiểu thì đã chờ sẵn ở bên ngoài.

Thấy cô chàng chạy lại ngay:
"Tôn Từ Y, ông ta nói gì với nàng thế?"
"Chàng còn dám thắc mắc sao? Hại ông ấy thành ra như vậy." Cô đánh nhẹ vào tay Trương Từ Hiểu: "Chàng nói xem, hoàng thượng đã hứa hẹn gì với chàng mà chàng lại đồng ý lấy nhị công chúa?"
Bị đoán trúng tim đen, Trương Từ Hiểu không dám đối diện mà tránh ánh mắt của cô, lại còn một mực phủ nhận:
"Không có, ta chỉ thuận thế đồng tình thôi.


Không phải khi Trương gia liên hôn với hoàng thất sẽ làm mất uy nghiêm hiện tại sao?"
"Chàng đúng là không tiếc cho Trương gia chút nào"
Cô để lại một câu liền lạnh lùng rời đi, Trương Từ Hiểu lại không đuổi theo, chỉ nhìn theo bóng lưng cô dần khuất
Trần Cảnh Liêm thấy mọi việc lại bắt đầu căng thẳng:
"Tướng quân, sao ngài không giải thích rõ với phu nhân?"
"Ta không biết nên nói thế nào" Chàng quay người tiến đến phía sân sau
Trần Cảnh Liêm cũng không vội đuổi theo, tâm tư của Trương Từ Hiểu hắn hiểu quá rõ rồi.

Trương Từ Hiểu là muốn thử xem phu nhân mình có biết ghen không.
Cả ngày hôm đó Trương Từ Hiểu không gặp qua Tôn Từ Y.

Không biết cô đã đi đâu.

Chàng hỏi thử mới biết cô đã vào cung để gặp Cố Nhược Nhiên.
Tôn Từ Y và Cố Nhược Nhiên ngồi bên hồ cá, hai người mỗi người một tâm trạng.

Cố Nhược Nhiên nâng tách trà trên bàn lên bình tĩnh thổi thổi.

Tôn Từ Y nãy giờ cứ chống cằm lơ đãng nhìn xuống dưới hồ, khuôn mặt không một tia biểu cảm.
Cố Nhược Nhiên thấy rõ tâm tư của Tôn Từ Y, nàng thở dài đưa tách trà vừa thổi nguội cho cô:
"Phu nhân, cô uống trà đi"
Tôn Từ Y cũng không nghĩ nhiều mà cầm lên uống một ngụm:
"Đa tạ công chúa"
"Cô đang suy nghĩ về hôn sự của ta và Tướng quân sao?"
Cô gật đầu, không muốn lo cũng không được.
"Phu nhân, cô thấy đấy, ta và Tiểu Lạc là thật lòng yêu nhau, ta cũng không nhìn thấy phu quân của cô đâu.

Ta biết phụ hoàng là muốn Trương gia với hoàng thất liên hệ với nhau, nhưng lại không nghĩ ông ấy nỡ để ta làm thiếp"
Tôn Từ Y nắm lấy tay của Cố Nhược Nhiên:
"Công chúa, ta không lo chuyện tình cảm.

Nhưng ta sợ, theo câu chuyện ta kể thì hai người mới là một đôi, còn ta chỉ là một kẻ phản diện"
"Ta hiểu, nhưng không phải cô đang thay đổi nó sao?"
"Thay đổi sao?" Cô lại chìm vào suy tư
Mọi việc dường như chỉ thay đổi một chút, 5 năm được miêu tả trên giấy trôi qua rất nhanh.

Nguyên tác không phải là Cố Nhược Nhiên và Trương Từ Hiểu vẫn thành hôn sao? Một nỗi sợ dâng lên trong lòng cô.
"Ta nghĩ Tướng quân đồng ý là có vấn đề, ngài ấy suy nghĩ chu toàn, còn kĩ lưỡng.

Có thể là vì giúp ta.

Ngài ấy yêu cô nhất mà"
Nhưng Tôn Từ Y lại chẳng để ý đến lời nói của Cố Nhược Nhiên.
Đêm đó Tôn Từ Y đang ngủ thì bị đánh thức bởi ác mộng.


Cô bật dậy, trán đầm đìa mồ hôi.

Thấy động tĩnh bên cạnh, Trương Từ Hiểu cũng tỉnh giấc, lúc này khuôn mặt của cô đã bị dọa đến trắng bệch:
"Nàng gặp phải ác mộng sao?" Chàng nắm lấy tay Tôn Từ Y
Nhưng cô không đáp lại, dáng vẻ mệt mỏi đẩy tay Trương Từ Hiểu ra rồi rời khỏi giường, cô tiến lại phía bàn rót nước ra chén, uống nước như thể đã nhịn khát rất lâu.

Trương Từ Hiểu vì sự thờ ơ của cô mà bất an:
"Nàng ấy không ghen...Lẽ nào vì chuyện hôn sự mà nàng ấy ghét bỏ mình rồi?"
Nghĩ thế nào Trương Từ Hiểu quyết định đem mọi chuyện kể lại cho Tôn Từ Y:
"Thật ra hôm nay ta vào cung, hoàng thượng đã đặt điều kiện với ta.

Ông ta nói nếu ta đồng ý thì sau này sẽ không chèn ép Trương gia nữa.

Ta nghĩ như vậy sẽ giúp được cho nhị công chúa và Thành vương, hoàn toàn không có ý gì với nhị công chúa cả"
Nhưng những gì Tôn Từ Y muốn nghe không phải là những lời giải thích vô nghĩa này.

Cô tất nhiên là biết Trương Từ Hiểu bây giờ sẽ không có ý với Cố Nhược Nhiên, bởi vì chính chàng là người đã chứng kiến nàng ấy và Cố Dĩ An thành thân.

Cái cô đang lo là nguyên tác, nếu hai người họ vẫn thành thân, cô sợ mình sẽ mất Trương Từ Hiểu, đúng là từ đầu đến cuối cô chỉ là kẻ ngoài cuộc xông vào mối tình của hai người.

Còn chuyện của bóng đen, cô hoàn toàn không nghĩ ra cách để khống chế nó, sợ rằng khi Cố Dĩ An biết Cố Nhược Nhiên sẽ làm thiếp của Trương Từ Hiểu, bóng đen trong người sẽ kích động mà mất kiểm soát.
Tôn Từ Y ôm đầu, nước mắt dường như sắp chảy ra.

Cô không biết phải làm sao, tình hình hiện tại là đang chèn ép cô.

Trương Từ Hiểu nhìn cô chằm chằm, chàng cũng cảm nhận được có gì đó đang làm khó cô.
"Nàng có nghe thấy ta nói gì không thế?" Chàng rời khỏi giường, nắm chặt hai tay cô
"Ta nghe thấy mà.

Chàng mau đi ngủ đi"
"Nàng bị sao vậy? Có ai bắt nạt nàng sao?"
Cô lắc đầu gượng gạo nở một nụ cười:
"Ta không sao, ai có thể bắt nạt ta chứ? Xin lỗi đã khiến chàng tỉnh giấc..."
"Có phải quyết định của ta khiến nàng khó xử không? Ban đầu ta chỉ nghĩ nếu nhị công chúa mà đến đây thì nàng sẽ có người tâm sự cùng"
Cô kiên quyết phủ định:
"Không phải chàng đâu mà.

Dạo này Đinh Phong Quán ế ẩm quá, còn nhiều việc nữa"
"Nếu nàng cần gì ta sẽ sẵn lòng giúp đỡ"
"Chàng còn việc ở Hoàng Vệ Quân mà, không thể lúc nào cũng tự ý bỏ việc được"
Trương Từ Hiểu thản nhiên:
"Hoàng Vệ Quân đâu phải có riêng mình ta, Trần Cảnh Liêm cũng làm rất tốt.

Nếu không được nữa thì chức Tướng quân này ta không cần, ta về buôn bán cùng nàng"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui