Nghịch Thiên Cải Mệnh - An Le Kim Thao

Người tới là Kỷ Lâm Lễ, hắn mấy ngày không thấy cô nên mới lo lắng, vừa nhìn thấy cô về thì đã chạy lại hỏi.

- Thời gian này muội đã ở đâu vậy? Không thấy muội trong tông môn nên ta đã lo lắng đi tìm khắp nơi. - vẻ mặt Kỷ Lâm Lễ hiện tại giống như thật sự rất lo lắng cho cô.

- Đa tạ đại sư huynh quan tâm, nhưng huynh không cần lo đâu, thời gian này muội đi tu luyện. - cô hờ hững trả lời.

- Sao muội không nói với ta một tiếng? - Kỷ Lâm Lễ do dự nói ra lời này, thời gian gần đây hắn thấy cô thay đổi, không còn tìm hắn để cùng luyện tập nữa nên lo lắng cô xảy ra chuyện gì.

- Tại ta thấy không cần thiết, dù sao huynh cũng bận luyện tập với tiểu sư muội rồi nên ta cũng ngại tìm huynh. - cô nói điêu đó, nếu hôm nay hắn không tới tìm cô thì cô đã quên mất mình còn có người đại sư huynh này, do cô chỉ lo đâm đầu vào luyện tập.

- Tiểu sư muội, muội ấy còn nhỏ, còn nhiều thứ chưa biết, ta thân là đại sư huynh, chiếu cố muội ấy cũng là lẽ thường tình, muội đừng so đo!

Cô nhìn kỹ người đại sư huynh này, lời nói này của hắn giống như ám chỉ cô thật nhỏ nhen vì đã đi so đo người tiểu sư muội bé nhỏ của hắn vậy.

- Sư huynh không cần lo, huynh nói đúng tiểu sư muội còn nhỏ, huynh nên chiếu cố muội ấy nhiều hơn, trước đây là ta không hiểu chuyện, bây giờ ta đã biết rồi, sống ở thế giới này không thể dựa vào việc dựa dẫm vào người khác mà sống được, chỉ có thể dựa vào bản thân, mới không lo lắng trước sau, thất vọng càng thêm thất vọng.

Câu nói này của cô đã làm hắn cứng họng, bởi vì trước đây ở trong tông môn, cô luôn dựa dẫm vào hắn, hắn thấy lúc đó cô còn nhỏ nên không bài xích chuyện này, thời gian đó cô ở tông môn rất vui vẻ không ganh ghét, kiêu ngạo xem thường người khác nhưng từ khi tiểu sư muội đến, muội ấy đã dần thay đổi đến mức hắn không thể nhận ra, dần dần chính hắn cũng xa lánh cô, ở đây cô chỉ có mình hắn mà hắn lại làm cô thất vọng, cô tất nhiên sẽ không muốn luyện tập cùng hắn như trước kia.


- Bỏ mặc muội là ta sai nhưng tiểu sư muội cũng không làm gì để phải chịu như vậy!

- Vậy nên sau này huynh chỉ cần đem tiểu sư muội của huynh tránh xa ta ra là được. - cô nói xong thì quay người rồi đi, nhớ đến những gì 'Lý Trường An' đã làm vì hắn, cô lại cảm thấy mình không thể mặt đối mặt với hắn được.

- Trường An... - Kỷ Lâm Lễ đứng phía sau chỉ khẽ gọi tên cô.

Việc đầu tiên cô muốn làm sau khi cô về tông môn chính là ngủ một giấc thật ngon, bù cho khoảng thời gian luyện tập gian khổ của mình.

Sáng thức dậy đã nghe tiếng gõ cửa liên hồi của Mạnh Điềm Điềm, cô giật mình rời khỏi giường rồi đi ra mở cửa.

- Mặt trời lên cao rồi mà cô vẫn còn ngủ được sao?

- Chuyện gì vậy? - cô đã thay đồ rữa mặt nhưng vẻ mặt vẫn rất buồn ngủ.

- Chúng ta đi làm nhiệm vụ thôi. - Mạnh Điềm Điềm kéo tay cô hào hứng nói.

- Gì? Làm nhiệm vụ? - cô nghe vậy thì tỉnh táo hẳn.

- Còn gì nữa, phải làm nhiệm vụ kiếm ngân lượng chứ? Muốn mua đồ tư hay muốn ăn đồ ngon trong phòng ăn phải dùng ngân lượng đổi đó. - Mạnh Điềm Điềm rất nghiêm túc nhìn cô giải thích.

- Vậy chúng ta nhận nhiệm vụ gì? - cô thắc mắc nhìn Mạnh Điềm Điềm.

- Tôi nghe nói vừa có nhiệm vụ mới trên bản nhiệm vụ, chúng ta nhanh đi giành lấy đi. - Mạnh Điềm Điềm không nói nhiều mà kéo tay cô chạy đi luôn.

Vừa đến bảng nhiệm vụ đã thấy không ít người, hai người chen chúc vào trong mà tìm nhiệm vụ, lúc Mạnh Điềm Điềm vừa ý một cái nhiệm vụ cấp F, đưa tay muốn lấy xuống thì lại có người giành lấy đặt tay lên bảng không cho hai người lấy.

- Xem ai đây? Hai tên phế vật mà cũng muốn đi làm nhiệm vụ sao? - người lên tiếng là một cô gái ăn mặc võ phục xem thường nhìn hai người.

Hai người bất ngờ giống như bị xịt keo cứng ngắc, lúc phản ứng lại thì tức giận nhìn cô ta.


- Sao lại là cô vậy? Chúng tôi đến tìm trước tại sao lại không được chọn? - Mạnh Điềm Điềm xù lông trừng mắt nhìn cô ta.

- Tới trước thì sao? Dù sao nếu đã không hoàn thành được nhiệm vụ thì nên từ bỏ ngay từ đầu đi, muội nói đúng không lục sư tỷ? - cô ta dùng ánh mắt châm chọc chế giễu nhìn hai người.

- Không, cô nói sai rồi.- cô thẳng tay dội một gáo nước lạnh cho cô ta.

Cô ta không ngờ cô không nể mặt mình mà nhăn nhó khuôn mặt xinh đẹp.

- Hai người cần gì quá cố chấp? Dù sao thực lực hai người cũng không đủ để làm nhiệm vụ.

- Sao cô biết bọn tôi sẽ không làm được? - Mạnh Điềm Điềm tức giận cãi lại.

- A, sao tôi lại không biết? Một người gần nhất chỉ có tu vi 17 năm, người còn lại.. - cô ta liếc nhìn sang cô nở nụ cười xem thường nói thẳng.

- Chỉ có tu vi 10 năm! - cô ta vừa dứt lời có vô số tiếng cười vang lên, cô ta cũng đắc ý nhìn hai người.

Hiển nhiên người bọn họ đang cười là cô, cô ta cho rằng tu vi cô chỉ đang dừng lại ở mức 10 năm.

- Thế nào? Bọn tôi vẫn muốn làm nhiệm vụ đấy, được không? Bảng nhiệm vụ này của nhà cô à? - cô không hề để ý tiếng cười của bọn họ mà bình tĩnh lên tiếng.

Cô ta nghe vậy cũng cứng miệng, cô ta cứ nghĩ cô sẽ giãy nảy lên tức giận cãi nhau như trước đây, chứ không hề bình tĩnh như vậy.


- Lục sư tỷ, tỷ không hiểu à? Ý ta là thực lực của hai người không đủ để thực hiện nhiệm vụ này, hay là như vầy đi, hai người trở về nâng cao thực lực rồi hẵng đến làm nhiệm vụ.

- Không thích! - cô chỉ trợn mắt trả cho cô ta một câu.

- Tỷ.. Tỷ.. - nhìn thái độ cô như vậy, cô ta cũng chỉ cạn lời không làm gì được.

- Nhấc cái tay của cô ra. - cô gỡ tay cô ta đang đặt trên bảng mà lấy giấy nhiệm vụ.

Lúc cô và Mạnh Điềm Điềm xoay người đi, người phía sau hét lên một tiếng rồi tấn công hai người.

- Ai cho hai người đi? - cô ta vốn muốn làm xấu mặt hai người, kết quả mình là người bị xấu mặt, cô ta không thể chấp nhận mà tung chưởng về phía hai người.

Ai ở đó cũng đều bất ngờ trước hành động của cô ta, ở tông môn nghiêm cấm tư đấu, cô ta lại phá vỡ quy tắc mà tấn công.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận