Nghịch Thiên Cải Mệnh - An Le Kim Thao

Ta có cần kể chi tiết cho ngươi biết không? - cô khinh thường cười lạnh.- Ta… Chỉ là quan tâm tỷ thôi. - nàng ta cắn môi như thể rất ủy khuất.

- Vậy thì không cần đâu, bản thân ngươi ngươi còn chưa lo được mà, tốt nhất quay về chuẩn bị để mấy hôm sau lên đường đi.

Trước ánh mắt kinh ngạc của bọn họ cô quay người đi về Tông môn, cô không thể nào chịu được khi bản thân cứ nhớp nháp máu của con mãng xà kia, phải quay về tắm ngay lập tức.

Đám người Kỷ Lâm Lễ vẫn ở lại hiện trường để xem xét cái xác của con mãng xà, từ bình tĩnh đến kinh ngạc, con mãng xà này trước đây không hề xuất hiện ở trên núi, không biết từ bao giờ đã có một giống loài nguy hiểm như vậy tồn tại ở ngay bên cạnh bọn họ, nhưng tuổi thọ của con mãng xà này không cao, là một con ấu mới trưởng thành, dù vậy nhưng với thân hình của nó, với cái vảy cứng như sắt, phải là một đòn tấn công mạnh vào điểm chí mạng mới có thể giết nó như vậy.

- Nàng ta cũng không dễ dàng mới giết được con mãng xà này. - Mặc Thâm xem xét cái xác của nó cũng cảm thán.

- Muội cũng không lên đây nhiều lần nên không biết trên này còn có loài vật nguy hiểm như vậy. - Lục An Nhiên rụt rè không dám đi lại gần cái xác.

- Quay về báo cho Tông chủ thôi.

Cô vừa về tới nơi, việc đầu tiên đi làm là đi tắm, phải tắm đi tắm lại bao nhiêu lần cô mới chịu đi ra, dùng bao nhiêu dầu thơm để lấn át đi mùi máu của con mãng xà, cô mệt mỏi ngả lưng lên giường, mắt không mở ra nổi, chỉ muốn ngủ một giấc thật dài.


Vài ngày sau đã tới ngày lên đường, cô mặc y phục sạch sẽ, tóc cột cao, tay cầm một túi nải, đứng ở cổng Tông môn, đứng cùng với những người kia chào tạm biệt đồng môn rồi lên đường đến phía Đông Đại lục, nhiệm vụ lần này ước chừng mất một tháng để hoàn thành, đường đi đến đó cũng mất 5 ngày, cả quá trình lên đường cô đều rất ít nói còn Lục An Nhiên vẫn không ngừng ríu rít nói về chuyện mình háo hức bao nhiêu khi làm nhiệm vụ này cùng mọi người, mong đến lúc nhìn thấy thi thể những người đó nàng ta vẫn còn cười được.

Vài ngày sau bọn họ đã đến phía Đông Đại lục, lúc đi vào thành, Lục An Nhiên hớn hở nhìn ngó khắp nơi đến nỗi Kỷ Lâm Lễ phải nhắc nhở nàng ta cẩn thận, nàng ta mới biết ý thu liễm lại.

Bọn họ chọn một nhà nghỉ để đặt phòng nhưng phòng ở đây đã hết, do nhiệm vụ lần này cả các Tông môn khác cũng tham gia nên bọn họ đã đến trước dành hết phòng, cô im lặng đứng một bên cảm nhận có một ánh mắt đang nhìn mình cô xoay lại xem, bốn người nam nữ có đủ đang nhìn về phía bọn họ đánh giá từng người, cô lại không thích cảm giác bị chú ý như vậy.

Nhìn y phục bọn họ rõ ràng là người cũng một Tông môn nào đó mà cô không biết, Lục An Nhiên để ý tầm mắt cô cũng nhìn qua.

- Sư tỷ, bọn họ là người của Thuỷ Linh Tông, Có lẽ là đi theo hai người Thuỷ Linh Lung và La Tử Dương.

- Thì ra là vậy. - cô hờ hững thu lại tầm nhìn, không để bọn họ vào mắt.

Một nữ tử trong đó không vừa mắt cô, trong tay nắm thật chặt một đồng xu phi thẳng về hướng cô, đừng nghĩ cô không nhìn bọn họ là không biết ác ý của bọn họ, muốn phủ đầu ra oai sao? Vậy đáng lẽ bọn họ không nên nhắm vào cô, cô giơ tay chụp lấy đồng xu đang bay về phía cô với tốc độ chóng mặt kia, điều này làm bọn họ bất ngờ cũng làm đám người Kỷ Lâm Lễ chú ý.

- Trường An. - lúc này hắn mới nhìn thấy đám người đang ngồi ở trên kia.

- Bọn họ cố tình đúng không. - Mặc Thâm đã không vui.

- Hình như bọn họ lỡ tay, để ta trả lại cho bọn họ. - cô cười nhẹ, tay siết chặt đồng xu, dùng hết sức bình sinh trả về phía bọn họ, nhưng vẫn không làm mất dáng vẻ yêu kiều của một thiếu nữ.

Bọn họ giống như không nghĩ đến cô sẽ phản kháng như vậy nên không kịp phản ứng, đồng xu sượt qua mặt cô gái kia làm cô ta thất kinh hồn vía, bất động tại chỗ, những người kia sắc mặt đã cực kỳ khó coi.

- Thật không tệ, thực lực của cô nương đúng là không tầm thường, bọn ta chỉ là đùa giỡn, hình như cô có hơi nghiêm túc rồi. - tên đáng chú ý nhất trong bốn người, khuôn mặt đẹp như tạc tượng, dù là đàn ông nhưng có thể nói còn đẹp hơn cả những thiếu nữ bình thường, làm cho người khác không khỏi ghen tị.

- Đùa giỡn? Thì vừa rồi ta cũng đùa giỡn với các ngươi mà? Không vui sao? - cô cười khẩy đáp trả.


Nghe ra lời chế giễu của cô nhưng nụ cười của hắn vẫn không tắt, rất biết che giấu con người thật của mình, nhưng cô gái kia lại không bình tĩnh như vậy.

- Ngươi chắc chắn là cố tình!

- Ta cố tình không lẽ ngươi vô ý?

- Ngươi…

- Được rồi Giang Giao, chúng ta chỉ là muốn chào hỏi, đừng làm khó dễ với bọn họ, nhưng thật có lỗi, căn phòng cuối cùng đã bị bọn ta giành mất rồi, bất tiện cho các ngươi rồi, đã đi đường dài như vậy mà…

- Ở đây chỉ có nhà nghỉ này sao?

Hắn có chút biến sắc.

- Vậy phiền các ngươi đi tìm chỗ khác rồi.

- Cái đó không cần ngươi nhắc, có mấy loại người không thể ở chung được nên tất nhiên phải đi tìm nơi khác.


- Ngươi có ý gì? - nữ tử kia lại siết chặt tay, tức giận nhìn cô, rõ là biết cô đang chế giễu bọn họ.

- Ý trong câu vừa rồi, tự hiểu đi. - cô tự nhiên bỏ đi trước.

Cuối cùng bọn họ lại tìm được một nhà nghỉ nhỏ hơn một chút nhưng rất đầy đủ tiện nghi, thế là mỗi người một phòng, ai về phòng người nấy, lúc đi lên lầu cô có đi ngang qua một mình người, vô thức né đi, lúc cô quay người lại xem chỉ thấy một nam tử y phục trắng khí chất thoát tục, đột nhiên trong đầu cô hiện lên hình bóng một người, nhưng nó chỉ thoáng qua, cô thầm nghĩ không thể nào trùng hợp như vậy.

Ngày hôm sau, cả đám đã có mặt ở Chấp Lệnh Đường, người ở đây cũng không ít, ước chừng hai mươi mấy người đến từ các Tông môn khác nhau, tôi tò mò nhìn ngó xung quanh một hồi thì trước mặt đã xuất hiện Đường chủ của Chấp Lệnh Đường cùng với vài hộ vệ xung quanh, khí chất cực kỳ uy nghiêm.

- Như các vị đã biết, vụ án lần này nghiêm trọng như thế nào, đã có không ít người đã bỏ mạng trước những âm mưu, toan tính chưa được làm rõ, với cương vị là Đường chủ của Chấp Lệnh Đường, ta không thể trơ mắt nhìn mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra như vậy, những người bị hại kia mầm non tương lai của Đại lục, chúng ta phải nhanh chóng bắt được kẻ chủ mưu, kết thúc chuỗi ngày lo lắng này.

- Đúng vậy, sư muội ta cũng là một trong những nạn nhân của bọn chúng, bằng mọi giá ta nhất định phải trả thù cho sự muội đã chết oan, để vong linh muội ấy được thanh thản. - một đệ tử trong số đó oán hận nói.

Cô im lặng không phát biểu.

- Vậy các người có cách nào không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận