Trước khi trận đấu tiếp theo bắt đầu, cô có thời gian một nén nhang để nghỉ ngơi, lúc cô ngồi vào ghế ngả người nghỉ ngơi thì Cung Kỳ lại đi đến tìm cô.
- Vừa rồi muội dùng chiêu kia với Lâm Nhiên, nàng ta có thể mất nửa cái mạng rồi.
- Muội có thể kiểm soát nội kình, nàng ta không chết được đâu.
- Trận đấu sau với Lục An Nhiên muội có thể tung hết sức rồi.
- Người chiến thắng có được nhận phần thưởng gì không?
- Muội đó, trong đầu chỉ nghĩ được lợi ích.
- Ta liều mạng đánh như vậy cũng phải cho một phần thưởng nào đó làm động lực chứ?
- Yên tâm, người chiến thắng sẽ nhận được một viên Tẩy Tuỷ Đan.
- Nó dùng để làm gì?
- Nó có thể thanh tẩy cốt tủy, người không thể luyện võ sẽ lập tức có thiên phú, nó tương đối giống với Nội Đan, nhưng Tẩy Tuỷ Đan năng lực thanh tẩy tốt hơn, trong vòng một đêm sẽ thấm vào cốt tủy, bắt đầu ngưng tụ được nội kình, còn với người đã có sẵn năng lực, nó giúp người đó đột phá dễ hơn, đối với người bị mắc kẹt mãi không lên tu vi thì viên đan dược này chính là cứu tinh, kinh mạch muội trước đó bị tắc bây giờ đã thông, viên đan dược này giúp ích được rất nhiều cho muội.
- Ồ, lợi hại vậy sao, bây giờ ta đã có động lực để chiến thắng rồi, đa tạ huynh.
- Chiến thắng là được rồi.
- Ta biết rồi!
Trận đấu cuối cùng bắt đầu, cô và Lục An Nhiên đều đứng trên lôi đài đánh giá đối phương, người trên khán đài thầm cá cược xem ai sẽ là người chiến thắng.
- Các ngươi nói xem ai sẽ giành chiến thắng?
- Ta cá chắc là Lục An Nhiên dù thế nào thì tu vi của nàng ta cũng hơn hẳn Lý Trường An.
- Cũng chưa chắc, ngươi không thấy vừa rồi nữ tử kia bị Lý Trường An đánh thành thế nào rồi sao?
Lục An Nhiên cũng nhìn cô nở nụ cười thân thiện.
- Lục sư tỷ, cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội so tài, muội cũng chờ khoảnh khắc này lâu rồi, tỷ có cảm thấy như vậy không,?
Cô chỉ cười lạnh đáp lại.
- Ta ở đây để chiến thắng chứ không phải để so tài.
Lời nói này làm nụ cười của Lục An Nhiên cứng lại, vẻ mặt của nàng ta cũng không mấy thiện cảm.
- Tỷ nói lời này có phải hơi quá kiêu ngạo rồi không? Cho dù tỷ được Nhị sư huynh giúp đỡ nhưng tu vi vẫn chênh lệch, Quyền pháp kia cũng không phải ngày một ngày hai là có thể luyện thành thạo, chắc tỷ không phải chỉ dựa vào những thứ đó mà tin mình giành chiến thắng chứ?
- Ta tin vào bản thân mình là đủ, không cần ngươi nhọc lòng.
Sau khi hiệu lệnh trận đấu bắt đầu, Lục An Nhiên thật sự định tung hết sức ngay từ đầu, nàng ta ngay lập tức sử dụng Nhu Quyền tấn công cô, cô lách người qua lại tung một chưởng khác vào bả vai nàng ta, nhưng nàng ta chống tay lộn một vòng tránh được đòn tấn công.
Nàng ta lại xoay người tung một chưởng khác nhưng bị cô giữ tay nên mất đà, nàng ta cắn răng ngưng tụ nội kình vào hai lòng bàn tay xông lên tấn công, tốc độ nhanh hơn vừa rồi rất nhiều, cô liên tục né đòn lúc thấy được sơ hở nên gạt tay nàng ta, tung chưởng tấn công nhưng nàng ta phản ứng nhanh nhẹn xoay người ra phía sau cô lại tung chưởng từ bàn tay còn lại, lần này cô thật sự bị dính một đòn này.
Đau nhức từ bả vai làm cô nhíu mày, xoay người lại tấn công thì nàng ta đã giữ khoảng cách, bằng cách nào đó nàng ta di chuyển càng ngày nhanh hơn và điêu luyện, tốc độ của nàng ta làm cô không phản ứng kịp, cô không thể đánh trúng chỉ có thể cản đòn, bởi vì lúc cô ra tay nàng ta đã phóng ra xa, tốc độ rất phi thực tế.
Người trên khán đài không cần trầm trồ.
- Không hổ là thiên tài trẻ tuổi của Thiên Huyền Tông, mới đó đã chiếm thế thượng phong. - Trưởng lão Trường Minh Tông không ngớt lời khen ngợi.
- Cách di chuyển của nàng ta có chút quái lạ. - Cố Thiên vuốt cằm suy nghĩ xem mình là thấy cách di chuyển này ở đâu.
- Là Phi Lôi Cước của Kỷ Lâm Lễ. - Cố Huyền không thể nào không nhớ cách di chuyển đặc biệt này, đây là cách di chuyển do Kỷ Lâm Lễ tự mình sáng tạo, để có thể di chuyển theo cách này người sử dụng phải hít thở theo quy tắc nhất định, làm phổi giản nở để ổn định nội kình phân bố toàn thân, cân bằng nội kình toàn thân và khi tấn công, người chưa thành thạo mà sử dụng sai cách có thể làm đứt mạch máu phổi, nội kình bạo loạn phế hết tu vi, thậm chí có thể bỏ mạng.
- Ồ, ta nhớ rồi, chính là kỹ năng của Kỷ Lâm Lễ, Ca ca không phải vì chiêu này nên huynh mới thua hắn sao?
- Lần đó là do ta chưa chuẩn bị, không biết hắn còn có chiêu này. - Cố Huyền cực kỳ không vui khi nhắc đến thất bại của mình.
- Kỷ Lâm Lễ và Lục An Nhiên là sư huynh muội thân thiết nhiều năm, không có gì bất ngờ hắn chỉ dạy cho nàng ta.
- Nhưng nàng ta có thể luyện thành thạo kỹ năng này thì thực lực nàng ta đã hơn người khác rồi.
Cô vừa im lặng né đòn vừa quan sát cách di chuyển của nàng ta, nàng ta có lẽ nghĩ mình đã chiếm thế thượng phong có cơ hội giành chiến thắng nên trong lòng sinh ra một tia kiêu ngạo, tiếp tục dùng Nhu Quyền tấn công vào điểm chí mạng của cô.
- Sư tỷ, không phải vừa rồi tỷ rất tự tin sao? Sao bây giờ lại chỉ biết đứng đó chịu đòn vậy?
Cô im lặng mặc kệ nàng ta đang lải nhải, suy nghĩ cách đối phó, cô nhớ Cung Kỳ từng nói Kỷ Lâm Lễ có một kỹ năng mà hắn cũng.phải dè chừng, có thể Kỷ Lâm Lễ có thể truyền dạy kỹ năng này cho Lục An Nhiên.
- Kỹ năng đó tên gì nhỉ? À, là Phi Lôi Cước, muội nhớ chú ý đó, kỹ năng đó cần khả năng hít thở theo một nhịp nhất định, ta chưa nghĩ ra cách đối phó nó nhưng có thể sau này muội sẽ gặp nên cẩn thận thì hơn. - Cung Kỳ một tháng trước đã nói với cô như vậy.
Bây giờ cô phải ở đây vừa chịu đòn vừa nghĩ cách đối phó, cách di chuyển của nàng ta rất đặc biệt, một chân lùi, một chân đẩy. Một chân tiến, một chân đẩy, chân để tiến lùi là chân phải, chân đẩy là chân trái, hít thở là một nhịp ba, ba giây thở một lần, điều chỉnh nội kình lưu chuyển toàn thân, nhưng mỗi lần ra đòn cô đều dồn hết vào lòng bàn tay làm sao để cân bằng nội kình được chứ.
Cung Kỳ từng nói với cô không nhất thiết phải dồi nội kình vào lòng bàn tay, quan trọng là cô có thể kiểm soát nội kình và hướng gió khi ra đòn lực sát thương cũng rất mạnh, nhưng do cô vẫn chưa thành thạo nên vẫn có thói quen dồn hết lòng lòng bàn tay, bây giờ có lẽ cô nên liều một lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...