Hình Nhân thân thể về lý thuyết là còn mạnh hơn cả Vương Hạo Thần, khả năng hồi phục không kém bất kỳ người nào, vết thương trên ngực sớm đã không còn chảy máu.
Hắn lặng lẽ đứng chắn đường đi của Thường Tiễn, tựa như một tòa bất hủ thần sơn.
Khí thế.
.
.
lại giống một đầu mãnh hổ đang chuẩn bị săn mồi !
Hình Nhân không ngốc, hắn sao có thể để cho Thường Tiễn phá vòng vây mà chạy sau bao nhiêu công sức mà bọn hắn bỏ ra để suy yếu đối phương ?
Nhất định phải lưu lại đối phương, cho dù có phải bỏ ra cái giá lớn hơn đi chăng nữa !
Thường Tiễn cảm nhận được sau lưng Sở Thanh Tiêu và Tư Mộ Liêm cũng đã đuổi tới, trong lòng càng thêm nổi nóng, đám người này thật là muốn chết cũng bám theo ?
Đây là thật muốn ép hổ nhảy tường ?
- Làm người không nên làm quá tuyệt, các ngươi thật muốn cùng ta đánh đến lưỡng bại cầu thương ?
Thường Tiễn cắn răng gằn từng chữ, thế nhưng khí thế rõ ràng đã hạ thấp, bởi vì hắn có ý muốn lui.
- Thường sư huynh, nói nhảm thì không cần ! Hôm nay trừ phi ngươi đánh gục tất cả bọn ta, nếu không ngươi đi không nổi !
Hình Nhân không có Thường Tiễn có cơ hội hồi phục, lập tức công đến, Sở Thanh Tiêu và Tư Mộ Liêm lần lượt làm theo.
Thường Tiễn lần nữa rơi vào thế ba mặt chịu địch.
Hiện tại, chỉ có thể xem ai có thể đứng vững đến cuối cùng.
………………..
Ở nơi xa, Vương Hạo Thần vẫn chưa thể đứng dậy.
Một quyền của Thường Tiễn, xác thực mạnh đến kinh hồn !
Xương ngực đại khái đã gãy mấy chỗ, đau đớn đến mức khiến hắn mặt mày tái nhợt.
Nếu như không có Hắc Long Chiến Giáp cản bớt lực công kích, nói không chừng xương ngực đã toàn bộ gãy mất.
Hắn lúc này, coi như nói là bán phế cũng không sai biệt lắm !
Thế nhưng là, Thường Tiễn còn không có triệt để phế đi hắn, đây là chỗ mấu chốt !
Hắn còn có Bất Hủ Thiên Kinh, có Vạn Đạo Thông Thiên Quyết, hai đại công pháp đến phục nguyên.
Chí ít, là có hi vọng trong thời gian ngắn miễn cưỡng khôi phục !
Thường Tiễn không cách nào nhổ cỏ tận gốc, rất có thể sẽ gây họa cho chính mình !
Rất chậm rãi, chỗ xương gãy vỡ bắt đầu từ từ tu bổ lại.
………
Ở bên này, chiến đấu đang diễn ra ngày một thảm liệt.
Bốn người chiến lực đều có chỗ suy yếu, nhưng chính vì thế mà càng đánh càng liều mạng, cơ hồ chỉ công không thủ, lấy thương đổi thương.
- Ầm !
Thường Tiễn một thương đánh lui Hình Nhân, thế nhưng cũng trúng phải một quyền của đối thủ.
Lối đánh như vậy thường là không ai chiếm lợi, thế nhưng bất lợi cho Thường Tiễn là đối thủ của hắn không chỉ có một.
Sở Thanh Tiêu từ bên trái công đến, Thái Thanh Bát Quái Thủ dùng rất mạch lạc.
Thường Tiễn chỉ kịp đỡ được một chưởng đầu tiên, chưởng thứ hai không cách nào đỡ kịp, một bên mặt trúng chiêu.
Tư Mộ Liêm từ bên phải cũng công đến, lại bị Thường Tiễn một thương bức lui.
Thế nhưng là, Thường Tiễn vừa đẩy lui được một người, phần lưng đã lần nữa trúng phải trọng chiêu.
Hình Nhân tái nhập chiến trường, hai đầu trọng quyền oanh thẳng lên phần lưng Thường Tiễn, đánh cho người sau phần lưng xương cốt đau đớn thấu tim.
Bất đắc dĩ, Thường Tiễn buộc phải thuận thế nhảy về phía trước, tránh đi hai tôn đại địch.
- Ngươi tránh không thoát !
Thường Tiễn cho dù lui lại càng nhanh, cũng không thể cắt đuôi Hình Nhân, Sở Thanh Tiêu và Tư Mộ Liêm ba người.
- Phong Sát !
- Lãng Thao Thiên !
- Thiểm Điện Tấn Lôi !
Ba đạo công kích gần như cùng một lúc đánh trúng vào người Thường Tiễn.
- A a a.
.
.
Cho dù là Thường Tiễn thời kỳ toàn thịnh cũng ăn không tiêu công kích dồn dập như vậy, đau đớn là một chuyện, thương thể nặng đến đâu lại là chuyện khác.
Thế nhưng là, càng rơi vào hoàn cảnh khó khăn càng kích thích huyết tính của Thường Tiễn, Lôi Hỏa Chi Thể cũng bạo phát ra uy lực hiếm có của chính mình, lôi hỏa cuồng tiêu, kiên quyết không chịu khuất phục.
- Bang ! Bang ! Bang !
Trong khoảnh khắc, Thường Tiễn lần nữa bạo phát ra chiến lực vượt qua dự đoán của mọi người, một thương đánh Hình Nhân đầu rơi máu chảy, một quyền đánh bay Sở Thanh Tiêu, một chưởng bức lui Tư Mộ Liêm, đại hiển thần uy.
Có thể trong hoàn cảnh như vậy phản kích trọng thương ba đại cường giả, Thường Tiễn không chỉ dựa vào Lôi Hỏa Chi Thể, mà còn dựa vào ý chí hơn người của mình.
- Khục !
Thế nhưng là, Thường Tiễn cưỡng ép thôi động lực lượng, dẫn đến việc bản thân cũng bị phản phệ không nhẹ, cộng thêm việc trước đó đã trúng phải trọng chiêu, trong miệng phun ra lượng lớn máu tươi, thương thế nặng chưa từng có.
- Không thể đánh tiếp !
Thường Tiễn hiểu rõ tình hình thân thể của mình, trong lòng đã từ bỏ ý định chiến đấu, lập tức đè xuống thương thế, nhân lúc vừa đánh lui cường địch liền toàn lực chạy đi.
Hình Nhân vết thương trực ngực tái phát, Tư Mộ Liêm tiêu hao quá lớn, tạm thời đều vô lực đuổi theo.
Thế nhưng là, vẫn còn đó Sở Thanh Tiêu.
Hắn bị thương cũng không nhẹ, nhưng sức chiến đấu vẫn còn rất mạnh, một mình cản đường Thường Tiễn.
- Tên hèn nhát như ngươi dựa vào cái gì mà muốn cản ta !
Thường Tiễn không có ý định dừng lại, hắn biết rõ nếu chỉ có một người cản mà còn không xông qua được thì không còn cơ hội.
- Hỏa Xà Thổ Tín !
Quán Hồng Thương cuốn lên lôi hỏa dẫn đầu đâm tới.
- Sơn Như Cự Lãng !
Sở Thanh Tiêu toàn thân thanh quang đại thịnh, song chưởng vận dụng Thái Thanh Bát Quái Thủ thủ như tường đồng vách sắt, vậy chặn được một thương của Thường Tiễn.
Không phải Sở Thanh Tiêu mạnh hơn, chỉ có thể nói Thường Tiễn đã suy yếu quá nhiều.
- Ầm ! Ầm ! Ầm !
Sở Thanh Tiêu biết rõ thời cơ đã đến, lập tức vận dụng một thức mạnh nhất trong Thái Thanh Bát Quái Thủ - Đại Hải Vô Lượng, khí kình cuồn cuộn, tựa như sóng thần.
Thiên Thanh Đạo Quyết toàn lực vận chuyển, từng đạo văn tự cỗ lão nối nhau phát sáng, thanh quang trải rộng khắp một mảnh không gian.
- Đại Hải Vô Lượng !
Sở Thanh Tiêu song chưởng cùng xuất, thế như hồng thủy tràn lên khỏi bờ, dù là nhu kình, thế nhưng sức công phá lại đáng sợ đến khó tin.
Một chiêu này, Thường Tiễn.
.
.
không đỡ nổi !
Song chưởng của Sở Thanh Tiêu đáng thẳng lên ngực hắn, xuyên thủng lớp phòng vệ của Viêm Lôi Chiến Giáp, đem hắn bay ra ngoài.
Nhưng mà.
.
.
Thường Tiễn kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, trong lúc nguy cơ vẫn kịp liều mạng vung lên Quán Hồng Thương trả lại cho Sở Thanh Tiêu một kích, lần nữa dẫn đến cục diện lưỡng bại cầu thương.
Đáng tiếc, một thức Đại Hải Vô Lượng này uy lực vượt xa tưởng tượng của Thường Tiễn, thương thế bên ngoài là chuyện nhỏ, bên trong.
.
.
thì lại bị thương nặng nề vô cùng.
Thường Tiễn có cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình như muốn đảo lộn, miệng mũi đều chảy máu, toàn thân huyết dịch không nhận khống chế liên tục sôi trào.
Còn chưa hồi phục tinh thần, một đạo công kích khác đã đến.
- Thường sư huynh, ta dùng một kiếm này.
.
.
tiễn ngươi bại trận !!!
Tư Mộ Liêm thanh âm vang vọng truyền tới, trên bầu trời, vô số đạo kiếm khí như muốn che phủ thương thiên, hóa thành một thanh cự kiếm khổng lồ từ trên không hạ xuống.
Thanh Minh Kiếm trong tay Tư Mộ Liêm cùng với cự kiếm như hòa làm một, lấy thần phạt thiên tru khí thế đánh thẳng về phía Thường Tiễn.
Một kiếm này, tên gọi Trảm Yêu !
Một kiếm uy lực nhất từ trước đến nay của Tư Mộ Liêm, nguyên nhân chỉ có một, đó là bởi vì hắn kiếm đạo cảnh giới đã tiến thêm một bước !
Không sai ! Tư Mộ Liêm kiếm đạo cảnh giới sớm đã đạt tới cảnh giới Tam Trọng Kiếm Ý đỉnh phong, hắn ở trong đại chiến tìm ra được cơ hội đột phá, đạt tới cảnh giới nửa bước Tứ Trọng Kiếm Ý.
Tuy chỉ là nửa bước, nhưng phối hợp với Kiếm Linh Thể, uy lực chắc chắn mạnh hơn phần lớn Tứ Trọng Kiếm Ý cảnh giới kiếm tu thông thường.
- Viêm Long Thổ Châu !
Thường Tiễn cứ việc bị thương nặng, vẫn theo bản năng nâng lên Quán Hồng Thương đến nghênh chiến, lôi hỏa hóa thành cự long, giương nanh múa vuốt đón đánh một kiếm của Tư Mộ Liêm.
Nhưng mà.
.
.
Thường Tiễn thực lực suy yếu đến mức như vậy, Viêm Lôi Thương Pháp có bá đạo đến đâu thì cũng có ích gì ?
Một kiếm của Tư Mộ Liêm dễ dàng xé rách lôi hỏa, thương khí tan nát, tựa như đậu hũ cùng một dạng.
- Đây là các ngươi bức ta !
Ngay ở giây phúc ngàn cân treo sợi tóc này, Thường Tiễn đột nhiên gầm thét một tiếng, trên người đột nhiên bạo phát ra huyết khí đỏ như máu, lôi hỏa vốn đã tan tác gần hết nay đột nhiên lại lần nữa bùng nổ, khí thế cơ hồ về đến trạng thái đỉnh phong.
- Cái gì ?
Tư Mộ Liêm vốn dĩ cho rằng một kiếm này có thể kết thúc trận chiến, nào ngờ Thường Tiễn vốn đã như đèn cạn dầu nay lại trở về đỉnh phong, không khỏi kinh hãi gần chết.
- Phá !
Chỉ thấy Thường Tiễn một thương toàn lực đâm ra, đánh tan công kích của Tư Mộ Liêm, đầy trời kiếm khí rơi vỡ, lôi hỏa cuồn cuộn vô tình che mất Tư Mộ Liêm, đem hắn hất văng ra ngoài.
Tư Mộ Liêm miệng phun máu tươi, nhưng đầu óc vẫn rất mơ hồ, một người đã sức cùng lực kiệt làm sao có thể bỗng nhiên hồi phục đến toàn thịnh như vậy ?
Cho dù là dụng đan dược cũng không có khả năng !
Chẳng lẽ, Thường Tiễn tên này thật là chiến thần đánh mãi không chết ?
- Không cần lo lắng ! Hắn là sử dụng bí pháp cưỡng ép đem hồi phục lại chiến lực ! Bất quá hắn chỉ có thể xuất ra ba kích ở trạng thái đỉnh phong, sau đó sẽ chịu phản phệ rất lớn, không còn có năng lực phản kháng !
Sở Thanh Tiêu nói lớn, trấn an tâm tình của mọi người.
Những người khác đều thở phào nhẹ nhõm, thì ra là một loại “ hồi quang phản chiếu “, bất quá loại bí pháp này cũng đã rất đáng sợ, có thể giúp người dùng làm đòn sát thủ khiến đối thủ không kịp phòng bị, từ đó đảo bại thành thắng.
Quả nhiên, thân là thiên tài thì không có ai là người đơn giản !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...