Nghịch Thế Vũ Thần


Vương Hạo Thần sau khi cùng Tư Mộ Liêm đối luyện, đoán được trong thời gian ngắn sẽ không có địch tập, bản thân cũng không gấp, vì thế tiện tay làm chút thịt nướng, xem như mời Tư Mộ Liêm bữa cơm.

Tư Mộ Liêm kỳ thực không quá hứng thú với việc ăn uống, chẳng qua không tiện từ chối hảo ý của Vương Hạo Thần nên mới nhận lời, ai ngờ thịt nướng đối phương làm hương vị quá ngon, ngay hắn cũng không nhịn được mà ăn ngấu nghiến.
Mùi thịt nướng thơm đến mức khiến cho Ôn Linh Mật đều nhanh ngủ gật ở gần đó bừng tỉnh, lập tức chạy đến xin một phần.

Vương Hạo Thần có chút sững sờ, cô nàng này phóng khoáng như vậy ? Căn bản không chút nào thục nữ hình tượng.

Hắn nhớ rõ, Nhạc Thi Dao cho dù rất thích thịt nướng của hắn, thế nhưng mỗi lần nhờ hắn nấu hay mỗi khi ăn đều rất dè dặt đâu.

Đương nhiên hắn cũng chẳng ngại, trực tiếp đem một khối thịt nướng lớn đặt trên đĩa đưa cho Ôn Linh Mật.

Có lẽ là do “ thói quen nghề nghiệp “, đến tận bây giờ Vương Hạo Thần vẫn rất thích nấu nướng, cũng thích nhìn người khác ăn đồ ăn hắn làm.
Tư Mộ Liêm ăn no một trận, tinh thần sảng khoái, hết lời khen ngợi Vương Hạo Thần trù nghệ.

Đúng lúc bọn hắn đang nói chuyện phiếm, Tiêu Ngọc Huyên bỗng nhiên xuất hiện, nhìn Vương Hạo Thần cười nói:
- Tiểu sư đệ, trù nghệ của ngươi quả nhiên còn tốt hơn trước !
Vương Hạo Thần nhìn vẻ mặt có phần nặng nề của nàng, hỏi:
- Tiểu sư tỷ, có chuyện gì sao ?
Tiêu Ngọc Huyên khẽ gật đầu, nói:
- Xác thực có chuyện, Thanh Nguyên Phong xuất động một vị Cửu Tinh Vũ Sư dẫn đội tập kích Khương Thanh Hàm sư tỷ đội ngũ, địa bàn suýt chút nữa không giữ được ! Hiện tại bên đó đang gấp rút gọi tiếp viện, đối thủ lại đến mấy lần bọn hắn chỉ sợ ngăn không được !
Vương Hạo Thần trầm mặc.

" Bổn cũ soạn lại " bốn chữ này lập tức xuất hiện trong đầu hắn.


Thanh Nguyên Phong rõ ràng có thực lực công phá phòng tuyến của ba phong đoàn đội, thế nhưng lại chọn cách đánh cầm chừng, không chịu ra đòn quyết định.

Vương Hạo Thần đoán được một số thứ, hai đoàn đội kia một mực dây dưa là vì muốn đem địa bàn của bọn hắn tựa như củ khoai bỏng tay đẩy đến trên tay đối phương, khi đó, người chiếm được địa bàn không chỉ phải phân bố lực lượng để bảo vệ địa bàn mới chiếm được mà còn phải cùng lúc đối mặt với hai vị cường địch.
Đương nhiên, Vương Hạo Thần cũng có chỗ không hiểu, bởi vì làm như vậy đến cuối cùng sẽ không có người thắng, ba bên tạo thành thế chân vạc, ai cũng không làm gì được người kia.

Chỉ là, bọn hắn đoàn đội ngay cả một vị Vũ Linh cũng không có, hai đoàn đội kia thật cam tâm để bọn hắn chiếm được nhiều tài nguyên như vậy sao ?
Vương Hạo Thần không đoán được người khác nghĩ gì, hắn chỉ biết nếu đổi lại là hắn, hắn chắc chắn không nguyện ý.

Mà lại, Vương Hạo Thần đối với Thường Tiễn người này không có chút ấn tượng nào, rất khó đoán được suy nghĩ của hắn.
Đối thủ mạnh hơn lại khó đoán, trận này làm sao ứng đối ?
Vương Hạo Thần nhìn Ôn Linh Mật hỏi:
- Ôn sư tỷ, ngươi đối với Thường Tiễn sư huynh hiểu rõ bao nhiêu ?
Ôn Linh Mật vừa mới ăn xong, đang dùng khăn lau sạch mỡ thịt trên tay, lúc này nghe Vương Hạo Thần liền đáp:
- Không hiểu quá rõ, nhưng cũng biết được chút ít !
- Thường Tiễn là đệ tử cuối cùng của tông chủ, hắn thiên phú mạnh mẽ, ngay từ khi còn là Vũ Sư đã có được nhị tuyệt thiên tài chiến lực, từ lâu đã được xem là đệ tử thế hệ tiếp theo lọt vào Võ Bảng !
- Về tính cách của người này, ta kỳ thực cũng không quá rõ ràng ! Chỉ nghe nói hắn làm người thâm trầm, cũng rất kiêu ngạo, đương nhiên là hắn có vốn liếng để kiêu ngạo, cái này cũng không tính là gì !
Vương Hạo Thần yên lặng lắng nghe, trong lòng lại có chút nặng nề.

Thường Tiễn là Nhị Tuyệt thiên tài, cái này rõ ràng không phải là một cái tin tức tốt, coi như hiện tại hắn đột phá Vũ Linh dẫn đến chiến lực còn chưa ổn định thì có lẽ Nhị Tinh Vũ Sư bình thường cũng không phải là đối thủ hắn.

Thực lực như vậy, tại Đệ Thất Phong đúng là thiên hạ vô địch !
Chỉ là, thực lực của Thường Tiễn đã mạnh như vậy, Vương Hạo Thần càng không tin y nguyện ý để bọn hắn chiếm một chén canh.

Thậm chí, nếu Vương Hạo Thần là Thường Tiễn, hắn thậm chí sẽ cân nhắc một chút có thể hay không đem toàn bộ kẻ địch đều quét sạch, một mình độc hưởng thành quả !

Thường Tiễn sẽ nghĩ như vậy sao ?
Nghĩ đến đây, Vương Hạo Thần ánh mắt càng thêm lập loè.

Con người càng ưu tú, dã tâm thường càng lớn.

.

.

Vương Hạo Thần bỗng nở nụ cười, lắc đầu nói:
- Muốn một mình nuốt.

.

.

dễ dàng vậy sao ?
Mọi người nghe hắn nói một câu không đầu không đuôi lập tức mờ mịt.

Vương Hạo Thần nói:
- Tư Mộ sư huynh, nhờ ngươi toạ trấn ở chỗ này, ta phải rời đi một lúc !
Tiêu Ngọc Huyên không nhịn được hỏi:
- Tiểu sư đệ, ngươi muốn làm gì ?

Vương Hạo Thần ánh mắt sắc bén, cười nói:
- Bị động phòng thủ không phải là cách làm của ta, đối phương đã hung hăng như vậy, chúng ta không đến trả lễ thì không hay !
Tất cả mọi người đều giật bắn mình, cái tên này lại muốn đến chỗ địa bàn của hai đoàn đội kia gây chuyện ?
Tiêu Ngọc Huyên vội vàng nói:
- Tiểu sư đệ, ngươi không thể làm vậy ! Hai đoàn đội kia cường giả rất nhiều, một mình ngươi căn bản không làm gì được bọn hắn !
Tư Mộ Liêm cũng trầm giọng nói:
- Hai đoàn đội kia mỗi chỗ đều có Thất Tinh, Bát Tinh thậm chí Cửu Tinh Vũ Sư trấn thủ ! Sư đệ, nếu ngươi thật muốn làm vậy, chí ít cũng nên mang theo mấy người trợ công, nếu không một mình đến đó chỉ phí công vô ích mà thôi !
Vương Hạo Thần nghĩ Tư Mộ Liêm nói cũng không phải là không có lý, dù sao nhiều người là một loại lợi thế, bản thân hắn không sợ bị vây công, thế nhưng muốn ở trong một rừng người tạo nên tổn thất lớn cho đối phương thì khó mà làm được, chí ít là với thực lực của hắn hiện tại.

Vương Hạo Thần cười nói:
- Nếu như ta mang cường giả đi hết, một mình sư huynh có thể giữ được chỗ này sao ?
Tư Mộ Liêm nhún vai đáp:
- Tận lực đi ! Ta chỉ có thể nói, trừ phi đối phương chịu phái ra trên ba vị Cửu Tinh Vũ Sư cùng đại lượng võ giả hoặc Thường Tiễn đích thân đến, nếu không ta dám cam đoan nơi này không có việc gì !
Vương Hạo Thần không có hoài nghi lời nói của Tư Mộ Liêm, hắn thậm chí cho rằng, Tư Mộ Liêm hiện tại kỳ thực mới là đoàn đội này đệ nhất cường giả, thực lực tại Đệ Thất Phong có lẽ chỉ kém Đồ Nguyên và Thường Tiễn hai vị Vũ Linh.

- Tiểu sư tỷ, nhờ ngươi đi báo cho mọi người một tiếng, nói với bọn hắn nếu muốn trả món nợ trong thời gian qua thì đến gặp ta ! Số lượng không nhiều, nhưng tu vi nhất định phải từ Thất Tinh Vũ Sư trở lên mới được !
Vương Hạo Thần nhìn Tiêu Ngọc Huyên nói.

- Được ! Giao cho ta đi !
Tiêu Ngọc Huyên biết rõ không ngăn được Vương Hạo Thần, chỉ có thể gật đầu nói.

Chỉ là không biết, có mấy người sẽ chấp nhận đi theo Vương Hạo Thần, dù sao làm như vậy nhìn qua không khác gì tự tìm đau khổ.

Ôn Linh Mật đột nhiên nói:
- Vương sư đệ ! Ta đi với ngươi !
Vương Hạo Thần đưa mắt nhìn nàng, nói:
- Thương thế của ngươi chưa lành, vẫn là thôi đi !
Ôn Linh Mật khẽ cười, dung nhan thanh tú mỹ lệ tựa như một làn gió mát làm người khác rung động, nói:

- Đúng là vẫn chưa hồi phục đến trạng thái toàn thịnh, bất quá cũng đã lành tám chính phần, sẽ không làm vướng chân ngươi đâu !
Tư Mộ Liêm cũng nói:
- Vương sư đệ, mang theo nàng đi ! Tinh thần lực võ giả tác dụng trên chiến trường vượt xa võ giả cùng cấp !
Vương Hạo Thần đối với năng lực của tinh thần lực võ giả căn bản không hiểu gì, nhưng Tư Mộ Liêm đã nói vậy, hắn cũng tiện già mồm, bèn gật đầu nói:
- Cũng được !
Không lâu sau đó, Tiêu Ngọc Huyên trở lại, còn dẫn theo hai người.
Là Đường Chấn và Kiều Linh.

Tổ đội này Thất Tinh Vũ Sư có không ít, nhưng cuối cùng lại chỉ có hai người này nguyện ý đi theo Vương Hạo Thần.

Đường Chấn tính tình hoả bạo, trải qua mấy ngày không khác gì tra tấn trong lòng sớm đã kìm nèn một bụng lửa giận, lúc này có một tia hi vọng có thể báo thù liền không chút do dự nắm lấy, cho dù hi vong rất nhỏ hắn cũng không ngại.
Kiều Linh thì đơn giản là muốn đi cùng Vương Hạo Thần, cái này để cho Tiêu Ngọc Huyên đều có chút không nghĩ tới, cô nàng này bệnh mê trai thật đúng là không nhẹ.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì Vương Hạo Thần trước đó biểu hiện ra thực lực cường đại cho bọn hắn rất nhiều niềm tin, nếu không chẳng có ai sẽ chịu đi theo một kẻ tay trói gà không chặt.

Vương Hạo Thần không có thất vọng, theo hắn, có hai người muốn cùng đi với hắn đã là chuyện ngoài ý muốn.

Hắn lại nhìn Tiêu Ngọc Huyên, người sau lập tức trừng mắt nói:
- Thế nào, ngươi muốn đem ta bỏ lại ?
Nàng thân vận hồng y, dung nhan xinh đẹp như hoa, lúc này làm bộ giận dữ càng toát ra vẻ đáng yêu của thiếu nữ mới lớn.

Vương Hạo Thần cười khổ, hắn có nói như vậy sao ?
Nói thẳng ra, tính của Tiêu Ngọc Huyên kỳ thực cũng có nét tương đồng với Vương Hạo Thần, chuyện gì đã quyết thì người khác căn bản không thay đổi được.

Vương Hạo Thần không có nhiều lời, chỉ cùng Đường Chấn và Kiều Linh khách khí mấy câu, sau đó liền dẫn người rời đi.

Lần này, hắn muốn để cho hai đoàn đội kia biết, bọn hắn không phải dễ trêu, càng không phải trái hồng mềm để bọn hắn tuỳ ý bóp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui