Nghịch Thế Vũ Thần


Ôn Linh Mật thậm chí hoài nghi, hai tên này luôn luôn độc lai độc vãng, đối với tin tức bên ngoài căn bản dốt đặc cán mai, cũng không biết tình hình hiện tại ở Đệ Thất Phong.

Nếu không, hai tên khẳng định sẽ không ở bên ngoài chạy loạn.
Ôn Linh Mật trong lòng vừa buồn bực vừa buồn cười, hỏi :
- Các ngươi hẳn là không rõ ràng tình hình ở Đệ Thất Phong hiện tại a ?
Vương Hạo Thần không đáp, Tư Mộ Liêm lại là gật đầu nói :
- Thật không quá rõ ràng !
Ngươi liền trực tiếp nói chính mình một chút cũng không biết liền tốt !
Ôn Linh Mật đều nhanh không nhịn được muốn cười xúc động, nói tiếp :
- Các ngươi không có được đồng môn truyền tin ?
- Không có a.

.

.

Tư Mộ Liêm đáp, bất quá nói còn chưa hết câu, sắc mặt bỗng nhiên hơi cứng lại.
Hắn lờ mờ nhớ lại, trước lúc rời đi, Lôi Ngục Phong phong phủ Vạn Thiên Minh có tìm đến hắn, thuận tiện cho hắn một cái tấm truyền tin ngọc phù, nói là để liên lạc với mấy vị Lôi Ngục Phong đệ tử, bất quá hắn tính cách thích độc lai độc vãng, căn bản không có quá mức để ý, cũng đã sớm quên mất.
Lúc này Ôn Linh Mật nhắc đến, hắn mới nhớ ra chuyện này.

Mà Vương Hạo Thần, ánh mắt đồng dạng có chút nho nhỏ biến ảo, truyền tin ngọc phù, hắn kỳ thực cũng có, bất quá đã quá nhiều năm không dùng, thật sự đều nhanh đem thứ kia quên lãng.

Tư Mộ Liêm vội vàng đem ngọc phù lấy ra, một tia ý niệm rót vào bên trong, mới phát hiện lượng lớn tin tức tồn đọng.

Qua một hồi, Tư Mộ Liêm sắc mặt trở nên đen như đít nồi cháy, khó coi đến cực điểm.

Thảo !

Vậy là mấy ngày qua, lão tử như thằng ngốc chạy loạn khắp nơi, trên thực tế linh tuyền sớm đã không có ?
Đáng giận !
Khó trách mấy ngày qua không thấy đi riêng lẻ đệ tử, chỉ có mấy chỗ có lượng lớn đệ tử chấn thủ, sớm biết như hắn, hắn liền sớm đi tới cùng bọn hắn hội họp.

Không có biện pháp, không đến đó, không có cách nào kiếm chút chỗ tốt.

Một mình vẫn là quá thế đơn lực bạc.

Tư Mộ Liêm trong lòng vẫn có chút bực bội, đưa mắt nhìn sang Vương Hạo Thần, chỉ thấy đối phương cũng đang cầm một tấm ngọc phù trên tay, bất quá không có hắn như vậy thất kinh, vẫn như cũ đạm mạc bình thản, không khỏi có chút khó hiểu hỏi :
- Vương sư đệ, ngươi nhận được cái gì ?
Vương Hạo Thần liếc hắn một cái, bình tĩnh đáp :
- Đại khái hẳn là giống ngươi !
Rất là lạnh nhạt, giống như mọi chuyện đều nằm trong phán đoán của hắn đồng dạng.
Tư Mộ Liêm đều thật hoài nghi, tiểu tử sẽ không phải là thật đã biết từ trước a ?
Không thể nào ?
Nếu biết, hắn còn lấy ngọc phù ra kiểm tra làm gì ? Cũng không cần phải ở bên ngoài một mình chạy loạn !
Tư Mộ Liêm lại dò hỏi :
- Ngươi sớm đã biết rồi ?
Vương Hạo Thần thuận miệng đáp :
- Đã biết rồi !
- Biết từ khi nào ?
- Rất lâu trước đó !
- Ngươi biết bằng cách nào ?
- Vô tình nghe mấy người nói chuyện !
- Ta làm sao lại cảm thấy ngươi là đang nói xạo ?
- Ngươi đến cùng có phiền hay không ?
- Cút đi ! Trang cái gì trang ? Tiểu tử ngươi căn bản cũng giống như ta dốt đặc cán mai, ngươi còn kiêu ngạo cái gì ?

Ôn Linh Mật ở một bên có chút không nhìn được, trong lòng cực kỳ im lặng.

Hắn ngay từ đầu chính là đang diễn có được hay không ? Ngươi đến bây giờ mới nhìn ra ?
Nàng đều có thể đoán được, Vương Hạo Thần và Tư Mộ Liêm là nhận được bao nhiêu truyền tin, nội dung trong đó đại khái không đoán cũng biết, tất nhiên là hối thúc bọn hắn nhanh chóng chạy tới viện trợ.

Mấy ngày không nhận được phản hồi, đám người kia hẳn là sớm đã giận đến thất khiếu bốc khói.

Thật không biết, người ta ngay cả ngọc phù đều không có kiểm tra qua.

- Đến lúc này các ngươi còn muốn cãi nhau ? Không sớm một chút chạy đến đoàn đội bên kia, chỗ tốt chỉ sợ đều bị người khác lấy mất !
Ôn Linh Mật cả giận nói.

Nghe lời nàng nói, Vương Hạo Thần và Tư Mộ Liêm đều không lại để ý đến đối phương, lập tức khởi hành đi đến vị trí mà bọn hắn thông qua tin tức nhận được, đại khái là ba phong đoàn đội đại bản doanh.

Đừng hiểu lầm, không phải cùng nhau đi, chẳng qua là chung đường.

Ôn Linh Mật vội vàng đuổi theo, Tư Mộ Liêm không khỏi hỏi :
- Ngươi đi theo chúng ta làm gì ?
Ôn Linh Mật tâm mệt mỏi, đáp :
- Ta sớm đã nói, ta đến gia nhập đoàn đội của các ngươi !
Ngươi thật nhanh quên !
Chính ta cũng không muốn đi cùng hai người các ngươi, chỉ là ta không biết đường a !
Không đi theo các ngươi, ta làm sao biết đoàn đội đại bản doanh ở đâu mà đến ?
Tư Mộ Liêm nha một tiếng, cũng không có lại nói cái gì.

Cấp 8 tinh thần lực võ giả, chiến lực vẫn là rất mạnh, nếu cho nàng đầy đủ thời gian chuẩn bị, ở trên chiến trường tác dụng phải so với mấy vị Bát Tinh Vũ Sư càng lớn, chỉ huy đoàn đội mấy tên kia muốn mời nàng đến cũng không có gì lạ.


……….
Tam phong đoàn đội đại bản doanh nằm trong một tòa sơn cốc, ở vị trí chính giữa bốn tòa linh tuyền cao cấp.
Lâm Hải dẫn theo một đám tinh anh đệ tử, tọa trấn ở nơi này.
Số người không nhiều, bất quá đều là tinh anh đệ tử, tu vi đều là Vũ Sư trung giai trở lên.

Bọn hắn chính là thủ đoạn áp hòm của cả đoàn đội, cũng đảm nhiệm trọng trách cứu viện bốn phương.

Lúc này, Lâm Hải một mình đứng trong sơn cốc, vẻ mặt tràn đầy sầu lo.

Chỉ trong vòng hai ngày, tất cả mọi chỗ linh tuyền trấn thủ ngoài trừ đầu kia bát phẩm hạ đẳng linh tuyền đều bị công kích, trong đó có mấy chỗ bị công kích vô cùng ác liệt, kém một chút liền thất thủ.

Người ra tay, không cần nói cũng biết, chính là hai chi đoàn đội kia.

Bọn hắn đoàn đội yếu nhất, vì thế mới bị nhằm vào.
Hai chi đoàn đội kia thực lực mạnh mẽ, xem địa bàn của bọn hắn như miếng mồi thơm, liên thủ làm thịt bọn hắn là chuyện bình thường.
Không cần đánh nhanh thắng nhanh, chỉ cần liên tục công kích, chậm rãi tiêu hao sạch sẽ lực lượng của bọn hắn, vậy liền đủ.

Bọn hắn đoàn đội quá yếu, không tiêu hao nổi !
- Vù !
Đúng lúc này, Lâm Hải trong tay truyền tin ngọc phù, lại lần nữa chấn động.

Lâm Hải thở dài, cứ việc có một vạn cái không muốn, vẫn phải xem tin tức vừa truyền tới.

Như hắn dự đoán, không có gì mới, lại có tiểu đội yêu cầu bọn hắn cứu viện, lần này là tiểu đội do Tiêu Ngọc Huyên chỉ huy, bọn hắn tọa trấn một đầu thất phẩm hạ đẳng linh tuyền.

Toàn bộ đoàn đội cũng chỉ có ba đầu thất phẩm hạ đẳng linh tuyền, tất cả đều bị tấn công, bất quá Tiêu Ngọc Huyên tiểu đội thực lực yếu nhất, bị công kích cũng mãnh liệt nhất, hơn nữa còn là với tần số dày đặc.

Ban đầu chỉ là một đám Thất Tinh Vũ Sư dẫn đội, lần gần nhất, đều đã có Bát Tinh Vũ Sư chạy đến.

Tiêu Ngọc Huyên, Đường Chấn, Kiều Linh bọn hắn dốc hết lực lượng dự phòng, đánh đến lưỡng bại cầu thương, mới miễn cưỡng đẩy lui kẻ địch.


Bọn hắn không chắc chính mình còn có thể chống cự thêm lần nữa hay không, vì thế mới cầu viện.

Kỳ thực đây cũng không phải lần đầu tiểu đội của bọn hắn yêu cầu cứu viện, hôm qua sớm đã thông báo, bởi vì bọn hắn đã đoán từ trước kẻ địch không sớm thì muộn cũng sẽ tập trung lực lượng đánh vào chỗ bọn hắn trấn thủ.

Lâm Hải cũng không phải không biết hoàn cảnh của bọn hắn, thế nhưng là, hắn cũng thật rất bất đắc dĩ.

Cứu viện ? Ngươi bảo ta làm sao cứu ?
Thật phải cứu, lại phái ai đi mới được ? Càng phải phái bao nhiêu người đi mới đủ ?
Hắn ban đầu là có lực lượng để điều động, thế nhưng sớm đã phải phái đi ra hơn phân nửa nhân thủ đến cứu viện mấy chỗ khác, ở những nơi đó, không có cường giả quá mạnh, thế nhưng chiến sự lại vô cùng khốc liệt, có địa phương thậm chí đã mấy lần thất thủ, khó khăn mới dành lại được địa bàn.

Chút nhân thủ còn lại, số lượng không nhiều, thực lực cũng yếu, thật sự muốn cứu viện Tiêu Ngọc Huyên tiểu đội, phải do Lâm Hải hắn tự mình chạy tới mới có thể.
Thế nhưng là, một khi hắn rời đi, hai chi đoàn đội kia lại dốc toàn lực đánh thẳng vào đầu kia bát phẩm hạ đẳng linh tuyền thì làm sao bây giờ ?
Lâm Hải hắn tại, một khi chỗ kia có biến, hắn gấp rút chạy tới, hắn cùng Hình Nhân liên thủ, xem như Thường Tiễn hay Đồ Nguyên đến bọn hắn còn có thể chống lại, nói thế nào cũng có sức liều mạng.
Nếu chỉ có một mình Hình Nhân, một khi hai chi đoàn đội kia đánh tới, coi như bọn hắn còn có chút hậu thủ, cũng nhất định không thủ được.
Đơn giản là kế điệu hổ ly sơn.

Lâm Hải thậm chí có thể khẳng định, xung quanh chỗ tiểu đội do Hình Nhân chỉ huy sớm đã có đại lượng hai chi đoàn đội cao thủ tập kết, chỉ cần tin tức Lâm Hải hắn đi cứu viện Tiêu Ngọc Huyên đoàn đội truyền ra, đối phương sẽ lập tức xuất kích.
Đây chính là kế sách của hai chi đoàn đội kia, chia nhỏ lực lượng của bọn hắn, sau đó tiêu diệt từng bộ phận.

Các ngươi muốn cứu người ? Thật có lỗi, các ngươi không có năng lực cứu toàn bộ !
Không có công đánh vị trí phòng thủ mạnh nhất của bọn hắn, ngược lại không ngừng công kích tất cả các địa phương khác, đối phương rõ ràng là đang muốn ép bọn hắn phải lựa chọn.

Hoặc là xem Hình Nhân bên kia có thể cầm cự được bao lâu, dẫn binh đi cứu Tiêu Ngọc Huyên tiểu đội, hoặc là án binh bất động với ý định giữ vị trí quan trọng nhất của đoàn đội, từ bỏ đầu thất phẩm hạ đẳng linh tuyền kia.

Biết được mục đích của chúng ta thì sao ? Các ngươi có thể làm cái gì ?
Căn bản là không có biện pháp thay đổi, chỉ trách các ngươi quá yếu !
Lâm Hải biết rõ hắn không thể cứu, bởi vì một khi hắn đi, được sẽ không bù nổi mất, thế nhưng là, chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn không đi ?
Tiêu Ngọc Huyên bọn hắn khẳng định sẽ không chống nổi, một khi mất đi một đầu thất phẩm hạ đẳng linh tuyền, sau đó bọn hắn rất khó phân chia chỗ tốt, dù sao nhân số quá nhiều.
Hơn nữa, hắn thấy chết không cứu, khó tránh khỏi sẽ khiến Tiêu Ngọc Huyên mấy người kia ghi hận, thậm chí có khả năng sẽ dẫn người rời đi, như vậy đoàn đội của bọn hắn liền coi như xong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui