Vương Hạo Thần nhìn theo ba người thân ảnh đang dần biến mất, một ngụm trọc khí lúc này mới chậm rãi phun ra, thân hình căng cứng có chút hư thoát.
Hắn tuy rằng chiến thắng Chúc Ly, thế nhưng thực lực chân chính của hai người kỳ thực không khác biệt lắm, dù sao cảnh giới chênh lệch quá lớn, hắn cũng là dựa vào tính toán, sau đó mất sức chín trâu hai hổ mới thắng được đối phương, lúc này cả người có thể nói mệt mỏi không chịu nổi.
Tống Nhất Phàm tiến lên một bước, cánh tay vỗ vỗ hắn bờ vai, tươi cười nói:
-Tiểu sư đệ ngươi thật là lợi hại, vậy mà thực sự dùng tu vi Tam Tinh Vũ Đồ chiến thắng Chúc Ly, thật là để cho người làm sư huynh nở mày nở mặt!
Hắn vốn dĩ đối với Vương Hạo Thần cũng không có bao nhiêu lòng tin, bởi vì người nào cũng nhìn ra được, Chúc Ly tu vi so với Vương Hạo Thần cao hơn hai cái tiểu cảnh giới, ở trong hoàn cảnh đó, thật khó để suy đoán ra một kết quả như hắn thấy vừa rồi.
Bất kể như thế nào, Tống Nhất Phàm lúc này đã tin rằng, hắn tiểu sư đệ nhất định là một cái tuyệt thế thiên tài, trước đây khoảng thời gian, chẳng qua chỉ là một đạo cửa ải trên con đường của hắn mà thôi.
Vương Hạo Thần cười khan một tiếng, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp:
-Đa tạ đại sư huynh khen ngợi!
Tống Nhất Phàm gật gật đầu, lại nói:
-Tốt rồi! Tiểu sư đệ ngươi đi gặp sư nương đi, ta đoán người cũng đang rất lo lắng cho ngươi rồi!
Vương Hạo Thần nghe vậy liền vội vàng ưng thuận, đối với Tống Nhất Phàm, Lý Cương chắp tay, sau đó liền hướng sư nương chỗ ở đi tới.
Hắn chỉ vừa mới đi tới trước nàng gian nhà, đã thấy được sư nương thanh lệ thoát tục đứng ở đó, giống như là đang chờ hắn, trên khuôn mặt mỹ lệ khi nhìn thấy Vương Hạo Thần liền nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, nói:
-Tiểu Thần Thần! Ngươi làm rất tốt!
Nàng vừa rồi mặc dù không lộ diện, nhưng kỳ thực vẫn bí mật quan sát Vương Hạo Thần cùng Chúc Ly giao chiến, trong lòng có thể nói là lo lắng cho hắn đến cực điểm, thế nhưng không ngờ, hắn lại cho nàng một cái kinh hỉ thật lớn.
Vương Hạo Thần gãi đầu cười cười, trong lòng lại rất vui mừng, bởi vì hắn cũng không có làm sư nương thất vọng.
Sư nương vẻ mặt ôn nhu nhìn Vương Hạo Thần, lại nói:
-Ngươi nghỉ ngơi đi, ngươi lúc này trạng thái cũng không thích hợp tiếp tục tu luyện!
-Vâng, sư nương!
Vương Hạo Thần cũng không có cậy mạnh, bởi vì hắn trải qua một trận khổ chiến quả thật tiêu hao không ít, thậm chí có thể nói cả người thoát lực, vì thế theo lời sư nương quay về nghỉ ngơi, hồi phục thể lực.
Sư nương nhìn theo bóng dáng thiếu niên đang rời khỏi, trong lòng lại cảm khái, chỉ trong thời gian ngắn, tiểu đồ đệ này của nàng đã hoàn toàn lột xác, không chỉ có thể tu luyện, hơn nữa còn thể hiện ra thiên phú đáng sợ, để cho nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Đương nhiên, nàng cũng biết, Hồng Thạch Phong liên tiếp thất bại hai lần, dựa vào tính cách của tên Lý Thiên Dương kia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Chiến thắng Chúc Lý về sau, Vương Hạo Thần chỉ dành ra một ngày nghỉ ngơi, sau đó cũng không có bởi vì thắng lợi mà buông lỏng tu luyện, hắn lại tìm đến chỗ sư nương luyện công.
Vương Hạo Thần biết rõ, mình con đường phải đi còn rất dài, Chúc Ly, chỉ là trên con đường của hắn một cái yếu nhất chướng ngại mà thôi.
Nếu hắn vì một cái chiến thắng nhỏ xíu như vậy liền lấy làm kiêu ngạo, vậy hắn tương lai khẳng định không đi được bao xa.
Sư nương đối với Vương Hạo Thần thái độ càng thêm hài lòng, vì thế tận tình chỉ đạo hắn tu luyện, hai người quan hệ trong khoảng thời gian này cũng càng thêm gần gũi.
Vương Hạo Thần từ lâu đã xem sư nương như người thân duy nhất của mình, nàng vừa là tỷ tỷ, vừa là thầy, cũng vừa là người bạn của hắn, ở bên nàng để cho hắn cảm nhận được thứ người ta gọi là tình cảm gia đình.
Sư nương thì hơi khác một chút, nàng tuy rằng vẫn đem Vương Hạo Thần xem là đệ đệ của mình, nhưng trong lòng đối với hắn đã sinh ra một cỗ tình cảm khác thường, tình cảm mà nàng chưa bao giờ sinh ra với bất cứ một nam nhân nào trước đây.
Chỉ là, nàng vẫn chưa xác định được tình cảm đó rốt cuộc là gì, hoặc là, nàng có lẽ không muốn thừa nhận nó, bởi vì quan hệ của hai người không cho phép thứ tình cảm được nảy sinh.
Trở lại với chuyện tu luyện, Vương Hạo Thần từ trận đấu với Chúc Ly nhận ra rằng, mình lực lượng thuần tuý còn kém xa Ngũ Tinh Vũ Đồ võ giả, nếu không phải hắn kiếm pháp tinh diệu, còn đem Toàn Phong kiếm pháp luyện thành thức đầu tiên, e rằng hắn cũng không phải Chúc Ly đối thủ.
Vì thế, hắn trong khoảng thời gian này phần lớn tâm trí đều đặt tại việc tu luyện man lực bên trên.
Vương Hạo Thần ý định chính là phải đem Phục Hổ Quyền tu luyện đến ngũ hổ chi lực.
Tại Tam Tinh Vũ Đồ lại có thể đem Phục Hổ Quyền luyện tới tiểu thành đã ít, mà vượt qua tiểu thành cảnh giới thì cả Thiên Sinh Môn cũng không có người nào làm được.
Bởi vì Phục Hổ Quyền chẳng qua chỉ là Phàm cấp hạ phẩm vũ kỹ, bọn hắn khi tu vi đạt tới Vũ Đồ cao giai tự nhiên có thể dễ dàng luyện thành, thế nhưng đến lúc đó bọn hắn cũng đã có vũ kỹ cấp bậc cao hơn để tu luyện, Phục Hổ Quyền tự nhiên không được bọn hắn để vào mắt.
Muốn tại Vũ Đồ cao giai cảnh giới trước đồ đem Phục Hổ Quyền luyện tới đại thành, có thể nói là đã khó lại càng thêm khó.
Vương Hạo Thần cũng biết điều này, vì thế hắn tu luyện cực kỳ khắc khổ, đồng thời còn áp dụng những phương pháp tu luyện là người khác không dám làm, nhằm đổi nhanh tốc độ.
Vương Hạo Thần nhờ sư nương chuẩn bị cho hắn từng khối thiết thật nặng, để cho hắn đeo vào tứ chi, rồi mới tập quyền pháp.
Lúc mới đầu, hắn ngay cả cử động cánh tay cũng cực kỳ khó khăn, tập luyện chưa được bau lâu cả người đã thoát lực, thế nhưng hắn lại không từ bỏ, mỗi khi kiệt sức lại ngồi xuống vận công hồi sức, sau đó lại sinh long hoạt hổ đứng dậy tu luyện, thành lập một vòng tuần hoàn.
Vương Hạo Thần luyện tập không ngừng nghỉ, quá nửa đêm mới đặt lưng xuống ngủ, trời chưa sáng cũng đã đứng dậy làm sẵn điểm tâm cho sư nương, sau đó lại điên cuồng tu luyện.
Sư nương đứng một bên quan sát có chút không đành lòng, nhưng nàng cũng không mở miệng ngăn hắn, bởi vì nàng biết tính cách của Vương Hạo Thần chấp nhất đến cực điểm, một khi ý hắn đã quyết, vậy căn bản không có cách đem hắn kéo ra.
Cách luyện tập này mặc dù khắc nghiệt, nhưng hiệu quả rất cao, Vương Hạo Thần cũng chậm rãi thích nghi với việc đeo khối sắt mà tu luyện, ít nhất, hắn nhấc lên cánh tay cũng đã không còn cật lực như trước.
Đến ngày thứ sáu, Vương Hạo Thần Phục Hổ Quyền rốt cuộc có đột phá, tu thành bốn hổ chi lực.
Luyện thành bốn hổ chi lực, Vương Hạo Thần tự tin nếu như lần nữa đối kháng với Chúc Ly, tuy rằng vẫn không thể chiến thắng đối phương, nhưng hắn ít nhất cũng sẽ không rơi vào hạ phong như trước.
Vương Hạo Thần lực lượng tăng nhiều, từng khối sắt trên người hắn cũng không gây cho hắn cảm giác nặng nề như trước.
-Tiểu Thần Thần!
Đúng lúc Vương Hạo Thần đang muốn tiếp tục tu luyện, sư nương thanh âm từ phía sau vang lên, chỉ thấy nàng một thân áo trắng mỹ lệ đi vào hắn bên người, mắt phượng nhìn hắn, nói:
-Ngươi tiến bộ rất nhanh, chỉ trong vòng sáu ngày đã đem Phục Hổ Quyền tăng lên một cảnh giới, nếu để cho người khác nhất định sẽ đem bọn hắn một đám hù chết!
Vừa nói, nàng ánh mắt lại không tự chủ được khẽ đảo qua Vương Hạo Thần thân thể một chút, đôi má trắng muốt như ngọc hơi đỏ lên.
Bởi vì tập luyện quyền pháp nặng nề, vì thế Vương Hạo Thần phần thân trên không có mặc y phục, da thịt cùng cơ bắp trên người hoàn toàn bại lộ ra ngoài.
Vương Hạo Thần dung mạo vốn cực kỳ xuất chúng, trải qua một lần tẩy lễ của màu vàng tiểu kiếm, lại càng thêm hoàn mỹ.
Khuôn mặt tuấn mỹ kết hợp với khí chất vương giả trời sinh, thật khó để tìm ra một cái nam tử có khuôn mặt đẹp hơn hắn, mà hắn thân hình cũng cao lớn hơn nhiều, không phải loại hình cơ bắp cuồn cuộn mà rất hài hoà, từng bắp thịt săn chắc mang theo một chút phong trần, để cho bất cứ một nữ tử nào nhìn vào đều sẽ có cảm giác tim đập nhanh.
Mặc dù Vương Hạo Thần còn rất trẻ tuổi, nhưng đã có mỹ nam tử bộ dáng.
-Tiểu tử này sau này nhất định sẽ có vô số cô nương vì hắn mà điên đảo đây!
Sư nương trong lòng khẽ thở dài một hơi, không hiểu vì sao nàng lại có chút không có tư vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...