Xoạt!
Vương Hạo Thần đem Tử Lam Kiếm rút ra, chỉ thấy thân kiếm loé lên một trận hào quang, mà Vương Hạo Thần khí thế lúc này, cũng sinh ra một trận to lớn biến hoá.
Hắn khí thế lúc này, không còn như lúc trước thu liễm, mà giống như một thanh lợi kiếm vừa rời vỏ, bắt đầu nở rổ của riêng mình quang hoa, toàn thân trải rộng một cỗ ổn trọng mà sắc bén khí thế.
Vương Hạo Thần lúc này, giống như một vị thiếu niên Kiếm Thần!
Trời sinh kiếm giả!
Những người khác nhìn vào Vương Hạo Thần lúc này, ngay lập tức đều sẽ nảy sinh ra một loại ý nghĩ như vậy.
Ở trong bóng tối quan sát hết thảy sư nương cũng khẽ gật đầu, trong lòng cảm thán nghĩ thầm:
-Tiểu tử này luyện kiếm không có mấy ngày, liền có thể có một chút khí thế của kiếm đạo tông sư, quả thực hiếm có!
Chúc Ly thì vẻ mặt khẽ biến, sau đó liền lạnh lùng đạo:
-Không nghĩ tới, kiếm đạo mới là ngươi át chủ bài!
Rất nhanh, hắn ánh mắt liền trở nên băng lãnh, nói tiếp:
-Bất quá, ngươi như cũ không phải đối thủ của ta!
Lời nói vừa dứt, hắn năm ngón tay đã nắm lại thành quyền, làn da lần nữa hoá thành thiết đồng giống như, một quyền đánh về phía Vương Hạo Thần.
Vương Hạo Thần chăm chú nhìn Chúc Ly thế công, đúng lúc này, trường kiếm trong tay đột nhiên vung lên, hoá thành một đạo rực rỡ hào quang, giống như lưu tinh nhắm ngay Chúc Ly phần cổ đâm tới.
Người ngoài nhìn vào, còn tưởng rằng Vương Hạo Thần muốn cùng Chúc Ly lưỡng bại cầu thương, thế nhưng kỳ thực một kiếm này của hắn được thi triển cực kỳ hoàn hảo, theo một bộ vị đặc biệt, vì thế nhất định có thể tại thời điểm Chúc Ly quyền đánh vào người hắn trước đó đem y đầu lâu hái xuống.
-Tên điên!
Chúc Ly làm sao có lá gan cùng Vương Hạo Thần liều chết, mắt thấy Tử Lam Kiếm mũi kiếm đã sắp phá vỡ mình trên cổ da thịt, trong lòng lập tức kinh hãi, vội vàng thu lại mình thế công, thân hình điên cuồng hướng về phía sau lui lại, lúc này mới tránh thoát được một kiếm.
Vương Hạo Thần một kiếm bức lui Chúc Ly, lập tức chớp lấy thời cơ, từng kiếm nhanh như chớp liền hướng về Chúc Ly chỗ yếu hại đâm tới.
Tử Lam Kiếm nhẹ nhàng vô cùng, hơn nữa còn cực kỳ sắc bén, phối hợp với Vương Hạo Thần nhanh nhẹn kiếm pháp đúng là vô cùng thích hợp, đem Chúc Ly ép tới có chút hoa mắt váng đầu.
Không thể không nói, Vương Hạo Thần đúng là kiếm đạo kỳ tài, luyện kiếm không được bao lâu liền có được tầm quan sát của một vị kiếm giả lâu năm, mặc dù bị đối thủ chiếm được tiên cơ, thế nhưng lại không cần phòng thủ, dựa vào tấn công liền có thể đem đối phương bức vào cục diện tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng không cách nào khác đành phải quay về phòng thủ.
Vương Hạo Thần man lực không bằng Chúc Ly, thế nhưng có thể dựa vào kiếm pháp tinh diệu giữ cho mình không bại.
Chúc Ly càng đánh càng khó chịu, bởi vì Vương Hạo Thần hoàn toàn không có ý định cùng hắn so đấu lực lượng, giao đấu mấy chục chiêu quyền cùng kiếm đều chưa từng va chạm, để cho hắn một thân man lực lại không có chỗ dùng, cuối cùng lại bị đối phương dây dưa không dứt.
Hai người càng đánh càng hăng, thế nhưng lại không có ai chiếm được một tia thượng phong.
-Cái này Vương Hạo Thần có cổ quái, hắn tu vi cùng với Chúc sư đệ chênh lệch hai cái tiểu cảnh giới, đánh lâu hắn nguyên khí nhất định phải cạn kiệt nhanh hơn, đối với hắn rõ ràng là rất bất lợi! Thế nhưng hắn vì sao lại còn chọn cách đánh này?
Một vị đệ tử Hồng Thạch Phong đứng bên ngoài quan chiến nhíu mày, cảm giác có chút gì đó không đúng.
Ai cũng biết, Tam Tinh Vũ Đồ trong đan điền dự trữ nguyên khí có hạn, căn bản không thể so sánh với Ngũ Tinh Vũ Đồ, vì thế càng đánh lâu, cái trước nhất định sẽ càng thêm thiệt thòi.
Bất quá có một chuyện mà mọi người đều không ngờ tới, đó là Vương Hạo Thần thể chất vốn không giống người thường, hắn tuy rằng tu vi chỉ có Tam Tinh Vũ Đồ, thế nhưng thể nội nguyên khí số lượng lại không thể so với Chúc Ly ít, coi như là muốn đánh lâu dài, cũng chưa biết hươu chết về tay ai.
Vả lại, Vương Hạo Thần tâm tư cũng không phải là muốn cùng Chúc Ly so đấu độ bền!
Đúng lúc này, Chúc Ly rốt cuộc đã không nhịn được đấu pháp kiểu này, chỉ thấy hắn toàn lực đánh ra một quyền, tốc độ cùng kình lực đều đạt đến cực hạn, quả nhiên là muốn một chiêu quyết định thắng bại.
-Chính là lúc này!
Vương Hạo Thần trong mắt lộ ra một tia tinh quang, hắn từ nãy đến giờ vẫn đang chờ đợi Chúc Ly sơ hở, lúc này đúng là thời cơ tốt nhất.
Vương Hạo Thần chân dẫm lên Toàn Phong kiếm pháp bộ pháp cơ bản, thân hình giống như một cái linh xà lướt qua, tránh đi Chúc Ly trí mạng một quyền.
Chúc Ly một quyền thất bại, Vương Hạo Thần tay dẫn theo Tử Lam Kiếm, một kiếm nhanh như chớp bổ đi ra, mang theo từng đạo phong ba rít gào, tựa như một trận cuồng phong hướng Chúc Lý phần gáy sau lưng chém tới.
Toàn Phong kiếm pháp - Vũ Phong Thức!
-Không tốt!
Chúc Ly trong lòng kinh hãi, chỉ thấy sau gáy mát lạnh, bị mình đã rơi vào bẫy, thế nhưng hắn lại vô pháp tránh né, một kiếm này... thực sự quá nhanh!
Toàn Phong kiếm pháp, toàn bộ đều quy về một chữ “ nhanh “, một kiếm kết liễu đối thủ!
Vũ Phong Thức, Vương Hạo Thần bởi vì thời gian tu luyện ngắn ngủi, vì thế chỉ mới tu luyện tới nhập môn cảnh giới, thế nhưng tốc độ của hắn cũng đủ vượt qua tuyệt đại bộ phận Ngũ Tinh Vũ Đồ võ giả.
Một kiếm này hạ xuống, Chúc Ly cái đầu nhất định sẽ bị hái xuống không thể nghi ngờ.
-Dừng tay!
Hai vị Hồng Thạch Phong đệ tử nhìn thấy một màn này, đồng tử lập tức co rụt lại, kinh hãi hét lớn một tiếng.
Bọn hắn trong lòng không thể không sợ a! Phải biết nếu như để cho Vương Hạo Thần một kiếm này rơi xuống, Chúc Ly coi như có mười cái mạng cũng phải chết!
Oanh!
Ngay lúc đó, hai cỗ màu xanh khí trụ từ hai người đỉnh đầu phóng thẳng lên trời, hoá thành hai đạo nguyên khí công kích hướng về phía Vương Hạo Thần đánh tới.
Bất quá, đúng vào lúc hai đạo màu xanh khí trụ đó đánh xuống, Tống Nhất Phàm ở một bên cũng động thủ, một đạo không gì sánh được cường hãn màu lục nguyên khí chi trụ đồng dạng phóng thắng lên trời, cùng lúc đem hai đạo màu xanh khí trụ ngăn lại.
-Tần Báo, Lệ Không, các ngươi lại dám đối với tiểu sư đệ ta ra tay! Thật đem ta Tống Nhất Phàm xem là bù nhìn hay sao?
Tống Nhất Phàm giận dữ thanh âm ở tại một mảnh không gian này vang vọng mà đến.
Tống Nhất Phàm từ nãy đến giờ vẫn luôn xem chừng hai người này, bây giờ nhìn thấy bọn họ xuất thủ, hắn liền không có cố kỵ cũng lập tức ra tay.
Hắn bởi vì chuyện Chúc Ly mà nhẫn nhịn đã lâu, nay hai người kia lại ra tay công kích Vương Hạo Thần để cho hắn không thể nhịn được nữa, lửa giận trong người bùng nổ, khí thế gắt gao khoá chặt Tần Báo cùng Lệ Không.
Tại trước mặt hắn còn dám đối với hắn tiểu sư đệ ra tay, chẳng lẽ hắn Tống Nhất Phàm trong mắt người khác ngay cả bảo vệ mình sư đệ đều không có tư cách sao?
-Tống Nhất Phàm, ngươi...
Tần Báo cùng Lệ Không giận dữ, trong lòng lại kinh hãi, bởi vì bọn hắn phát hiện Tống Nhất Phàm thực lực vậy mà sâu không lường được, dễ dàng một mình nghiền ép hai người bọn hắn khí thế, xem ra cái này Minh Thiên Phong đại đệ tử, cũng không đơn giản như bề ngoài.
Hai người bởi vì có Tống Nhất Phàm ngăn cản, vì thế không có cách nào cứu viện Chúc Ly, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị Vương Hạo Thần trong tay Tử Lam Kiếm chém vào Chúc Ly sau gáy.
-Uỳnh!
Vương Hạo Thần một kiếm vào lúc này đã bổ vào Chúc Ly phần gáy, bất quá hắn cũng biết nặng nhẹ, không có hạ sát thủ, lật tay đem trường kiếm chỗ sắc bén giấu đi, vì thế Chúc Ly đầu lâu cũng không rơi xuống, thế nhưng cổ cũng gặp trọng kích, kêu thảm một tiếng liền bay ra ngoài, cả người đập vào vách núi, ngã xuống hôn mê bất tỉnh, đầu nghẹo sang một bên, trong miệng chảy ra đỏ sẫm huyết dịch.
Tần Báo, Lệ Không ở một bên vẻ mặt âm trầm đến cực điểm, cảm thấy mặt mo không ánh sáng.
Bọn hắn đến đây vốn là muốn hung hăng giáo huấn Vương Hạo Thần một hồi, lại để cho Minh Thiên Phong mất thể diện, thế nhưng kết quả lại không sức tưởng tượng, Chúc Ly vậy mà đại bại dưới tay một cái so với y kém hai cái tiểu cảnh giới, để cho bọn hắn không chỉ không thể nhục nhã đối phương, ngược lại còn mất hết mặt mũi.
Lần này đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo!
Bọn hắn không phải không có nghĩ qua tự mình xuất thủ thu thập Vương Hạo Thần, thế nhưng lại bị Tống Nhất Phàm còn đứng ở một bên nhìn chằm chằm, thiết nghĩ hai người liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của người ta, vì thế chỉ có thể không cam lòng đem đã bất tỉnh Chúc Ly mang lên, nhanh chóng rời khỏi Minh Thiên Phong sơn môn, chỉ lưu lại một câu:
-Chuyện này sẽ không như vậy mà chấm dứt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...