Thiên Sinh Môn, Lôi Ngục Phong.
Bên trong Thanh Thiên Điện, Thiên Sinh Môn thái thượng trưởng lão Lữ Thuần Quân khó có được xuất quan, đang cùng một người khác uống trà, một thân đạo bào màu xanh lục, dung mạo tuấn lãng trẻ tuổi, tóc đen dài chạm lưng, tựa như một tôn tiên nhân trẻ tuổi.
Lữ Thuần Quân đưa mắt nhìn về phía trước, nói:
- Ngươi ở bên ngoài nhiều năm như vậy, ta cứ nghĩ ngươi khi quay về đã đột phá đến Vũ Tông! Không nghĩ tới, lấy thiên tư của ngươi vậy mà vẫn chưa bước ra được một bước kia!
Ngồi đối diện với hắn là một nam tử thân vận hắc y.
Hắc y nam tử niên kỷ khoảng chừng 40, dung mạo không đến mức anh tuấn, thế nhưng lại nổi bật với đôi lông mày màu trắng như tuyết, hắn đem ly trà trong tay đặt xuống, cười khổ nói:
- Ta tư chất tầm thường, Vũ Tông cảnh lại quá mức huyền diệu! Để cho sư thúc thất vọng!
Lữ Thuần Quân khẽ lắc đầu, trầm giọng nói:
- Thiên phú của ngươi tại Thiên Sinh Môn chỉ thua một người, sao có thể nói là thấp? Kỳ thực nguyên nhân ngươi không thể bước vào Vũ Tông là vì ngươi tâm kết còn không mở!
Hắc y nam tử ánh mắt hơi ảm đạm, nói:
- Sư thúc nói rất đúng!
Hắn tu vi sớm đã đạt tới Vũ Hoàng đỉnh phong, thậm chí có thể coi là nửa bước Vũ Tông, thế nhưng hắn lại không có cách nào bước ra một bước cuối cùng kia, bởi vì trong tâm hắn còn có khúc mắc, điều này đã kiềm chế tu vi của chính hắn.
Đối với chuyện của hắc y nam tử, Lữ Thuần Quân là biết nguyên do, thế nhưng hắn lại không có cách nào mở miệng, bởi vì hắn không có tư cách.
- Lần này ngươi trở về không thể ở lại sao? Thiên Sinh Môn thật sự rất cần ngươi dạng này cường giả!
Lữ Thuần Quân nói.
- Ta từ lâu đã không còn là người của Thiên Sinh Môn! Lại nói, tông môn có sư thúc ngươi vị này Vũ Tông siêu cấp cường giả, trên dưới cũng có không ít Vũ Hoàng, còn cần gì đến ta!
Hắc y nam tử cười đáp.
Lữ Thuần Quân không nói nữa, hắn biết nam tử trước mắt đối với Thiên Sinh Môn oán niệm quá sâu, nếu không phải vì một số nguyên do đặc thù, hắn căn bản không có khả năng quay lại Thiên Sinh Môn gặp mình.
- Ta có thể bảo vệ Thiên Sinh Môn một lúc, lại không thể bảo vệ Thiên Sinh Môn trăm năm! Tông môn không thể một ngày không có Vũ Tông cường giả!
Lữ Thuần Quân thở dài nói.
- Sư thúc ngươi quá bi quan rồi! Ta nhìn Thiên Sinh Môn lúc này, ít nhất cũng có bốn người có thể trở thành Vũ Tông!
Hắc y nam tử nói.
- Vậy sao? Đó là những ai?
Lữ Thuần Quân tự tay rót trà, thuận miệng hỏi.
- Tống Mặc Tuyên, Tiêu Hàn Dư, Tần Liên Y, Vạn Thiên Minh!
Hắc y nam tử nói.
Lữ Thuần Quân khẽ lắc đầu, từ chối cho ý kiến.
- Ngươi cảm thấy bọn họ không được? Phải biết, tại lúc còn trẻ, bọn họ chính là những thiên tài nổi bật nhất trong tông môn!
Hắc y nam tử nói.
- Tống Mặc Tuyên tâm tính toán được mất quá nặng, Tiêu Hàn Dư tính cách quá mức cực đoan, đã đến bờ vực sa vào ma đạo, cả hai người bọn hắn võ đạo chi tâm đều đã không thuần! Muốn đột phá Vũ Tông gần như không có khả năng, cho dù may mắn đột phá cũng không biết là năm tháng nào!
- Vạn Thiên Minh tâm tính là có thể, tu luyện cũng rất chuyên cần, đáng tiếc hắn thiên phú lại không đủ, lực bất tòng tâm!
- Còn lại Tần Liên Y, nàng thiên phú miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, bất quá muốn đột phá đến Vũ Tông cũng phải cần mấy chục năm thời gian! Lão đầu ta lại không chờ được lâu như vậy!
Lữ Thuần Quân đắng chát cười nói.
- Năm đó ngươi dùng Thiên La Thần Kiếm diệt sát Lãnh Nhai lão bất tử kia, lại một thân một mình đẩy lui Ngạo Tuyết Sơn Trang chúng cường giả, nhìn qua phong quang vô hạn! Nhưng xem ra cái giả phải trả còn lớn hơn ta tưởng tượng!
Hắc y nam tử nói.
Lữ Thuần Quân không muốn nói đến chuyện này, chỉ im lặng uống trà.
- Sư thúc! Ta tuy đã không còn là Thiên Sinh Môn người, thế nhưng ta vẫn muốn khuyên với ngươi một câu! Có những chuyện, không thể miễn cưỡng, cũng không nên miễn cưỡng!
Hắc y nam tử nghiêm túc nói.
- Ngươi đang muốn nói cái gì?
Lữ Thuần Quân lơ đễnh nói.
- Thiên Sinh Môn đã là không còn như xưa, dựa vào một mình sư thúc căn bản không thể gánh cả một tông môn! Nếu như ngươi chịu để sống gánh nặng ra ngoài lưu lạc, e rằng ngươi lúc này đã có thể trở thành Võ Tôn trong truyền thuyết!
Hắc y nam tử nói.
Lữ Thuần Quân thiên tư vốn dĩ kinh người, chỉ là hắn bị thế tục quấn lấy, võ đạo bị ảnh hưởng rất nhiều, nếu như hắn có thể toàn tâm toàn ý luyện võ, tu vi nào chỉ ở Vũ Tông cảnh.
- Không cần nói nữa!
Lữ Thuần Quân nói, trong thanh âm có một tia không kiên nhẫn.
Nếu như có người để ý, liền sẽ phát hiện bàn tay cầm chén trà của hắn đang khẽ run lên nhè nhẹ.
- Thiên Sinh Môn sẽ không sụp đổ, ít nhất là trong lúc ta còn sống!
Lữ Thuần Quân lời nói chắc như đinh đóng cột.
Xác thực, chỉ cẩn hắn còn sống, mấy đại tông môn kia cho dù có gan to bằng trời cũng không dám diệt Thiên Sinh Môn, trừ phi bọn hắn điên rồi, muốn để cho Vũ Tông cường giả của tông môn mình thiếu đi mấy vị.
Bọn hắn xác thực có thể giết Lữ Thuần Quân, cũng có thể diệt Thiên Sinh Môn, nhưng sau đó thì bọn hắn cũng có khả năng xong đời.
Cái giá lớn như vậy, ai dám đánh cược?
Hắc y nam tử không nói nữa, bởi vì hắn biết là cho dù mình có nói nữa cũng vô dụng.
Bỗng nhiên, Trương lão từ bên ngoài đi vào trong Thanh Thiên Điện, cung kính nói:
- Chủ nhân! Nhạc Thi Dao đến rồi!
Lữ Thuần Quân khẽ gật đầu tỏ ý mình đã biết, để Trương lão lui xuống.
- Vừa rồi ngươi sai, thực ra trong tông môn còn có một người mà ta hi vọng có thể trở thành Vũ Tông trước khi ta tạ thế!
Lữ Thuận Quân trong mắt hiếm thấy hiện lên một tia hi vọng, cười nói.
- Người mà ta không biết?
Hắc y nam tử nói, đồng thời lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài, lấy thực lực của hắn, dễ dàng thấy được nữ tử xinh đẹp kinh hồng ở bên ngoài.
Hắn biết lấy tính cách của Lữ Thuần Quân sẽ không dễ dàng tiếp xúc với người khác, trừ phi đó là việc hệ trọng hoặc là người có tư cách để Lữ Thuần Quân đầu tư thời gian.
- Còn trẻ mà đã là Vũ Hoàng, Thiên Sinh Môn từ khi nào lại có một thiên tài như vậy?
Nhìn Nhạc Thi Dao một chút, hắc y nam tử liền không nhịn được có chút kinh ngạc nói.
- Nàng là người có thiên tư cao nhất của Thiên Sinh Môn sau khi ngươi rời đi, không, phải nói là người có thiên tư cao nhất sau sư huynh ta Trương Thanh Khuê! Nàng đã từng là Vương Giả Bảng thứ ba Tuyết Kiếm Vương, đương nhiên lúc này hẳn là phải gọi là Tuyết Kiếm Hoàng, nếu như ngươi có hứng thú, có thể tìm nàng so kiếm một phen!
Lữ Thuần Quân nói.
- Nàng kiếm đạo đúng là không thấp, đáng tiếc tu vi còn chưa đủ! Lúc này đấu với nàng là không công bằng, đợi đến khi nàng đạt tới Vũ Hoàng đỉnh phong ta có thể sẽ tìm nàng để tỷ thí một chút!
Hắc y nam tử cười nói.
Hắc y nam tử tuy đã từng là Thiên Sinh Môn người, thế nhưng hắn đã không ở Đông Hoa hoàng triều rất lâu, lúc này chỉ vừa mới quay về, vì thế cũng đối với Nhạc Thi Dao rất lạ lẫm.
- Một năm nữa là Bách Tông đại hội sẽ diễn ra, ta nghe được một chút tin tức, lần này Ngạo Tuyết sơn trang đám người kia dường như có mưu đồ gì đó, muốn để cho Thiên Sinh Môn thế hệ này võ giả toàn bộ diệt tuyệt, các ngươi cũng nên cẩn thận!
Hắc y nam tử uống nốt ly trà cuối cùng, lại nói:
- Sư thúc ngươi có khách! Ta cũng nên đi rồi!
- Đi thôi! Thỉnh thoảng nhớ đến thăm lão đầu ta là được!
Lữ Thuần Quân nói.
Hắc y nam tử gật đầu, đứng dậy rời đi.
- Thanh Vũ!
Lữ Thuần Quân thanh âm chợt vang lên.
Hắc y nam tử dừng bước, nhưng không quay lưng lại.
Lữ Thuần Quân cũng không nhìn hắc y nam tử, chỉ nói:
- Trước đây, là Thiên Sinh Môn thiếu ngươi! Sư thúc không thể thay đổi chuyện quá khứ, ta chỉ có thể một lần nữa xin lỗi ngươi, cũng thay mặt tông môn hướng ngươi bồi tội!
Hắc y nam tử trầm mặc, hồi lâu mới đáp:
- Sư thúc! Ta có thể hận Thiên Sinh Môn, thế nhưng chưa từng hận qua ngươi! Chỉ cần sư thúc có chỗ cần đến ta, ta nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn!
Nói xong lời này, hắc y nam tử thân mình liền biến mất không còn tăm hơi.
Tên của hắn, gọi là Trương Thanh Vũ.
Thiên Sinh Môn tiền nhiệm tông chủ Trương Thanh Khuê nhi tử, Bạch Mi Kiếm Hoàng – Trương Thanh Vũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...