Vương Hạo Thần phủ đệ bên ngoài, Đồng Khải Mặc cùng Đồng Thiên Tân vẫn đang tự kiềm chế lẫn nhau, cả hai đều có riêng mình kiêng kị, vì thế không ai dám xuất thủ trước.
Đồng thời, một số vũ giả của Đồng gia vì thấy được động tĩnh chiến đấu mà chạy tới, bởi vì thực lực kém xa Đồng Thiên Tân nên chậm hơn nhiều, bất quá không bao lâu nữa cũng đến nơi.
Đồng Khải Mặc cảm nhận được có nhiều đạo khí tức cường hoành đang chạy tới, lông mày không khỏi nhíu lại càng sâu, đông người như vậy đi đến, vậy sự tình liền càng thêm khó giải quyết, hắn cũng không thể đem toàn bộ vũ giả Đồng gia chặn ở ngoài đi a? Cái này căn bản quá không thực tế!
Đúng lúc Đồng Khải Mặc đang không biết phải giải quyết ra sao, Đồng Thanh Cương thân ảnh liền xuất hiện ở bên cạnh hắn, cả người khí tức bình ổn như không có chuyện gì xảy.
Đồng Thiên Tân đồng tử lập tức co rụt lại, Đồng Thanh Cương đến tìm Vương Hạo Thần, hơn nữa còn xảy ra một trận chiến, dựa vào người này thực lực, phần thắng chắc chắn rất lớn, lúc này hắn hoàn mỹ vô khuyết xuất hiện ở nơi, vậy trận chiến phải chăng là đã phân ra thắng bại?
- Phụ thân! Chuyện đã giải quyết xong, chúng ta đi thôi!
Đồng Thanh Cương mở miệng nói.
Đồng Khải Mặc khẽ gật đầu, không có bất kỳ nói nhảm trực tiếp dẫn Đồng Thanh Cương rời đi, từ đầu tới cuối cũng không thèm nhìn Đồng Thiên Tân lấy một cái.
Đồng Thiên Tân hai bàn tay xiết chặt tới trắng bệch, đủ biết trong lòng hắn tức giận ra sao, thế nhưng vẫn không ra tay ngăn cản, bởi lẽ hắn biết rõ, cho dù hắn có dốc toàn lực cũng vô pháp lưu lại hai người trước mắt.
Cũng không có mất bao nhiêu thời gian, Đồng gia vũ giả liền lần lượt kéo đến, trong đó còn có cả Đồng Tứ và Đồng Tĩnh Vân, người sau vẻ mặt cực kỳ bất an, tự nhiên là lo Vương Hạo Thần gặp nguy hiểm.
Đồng Thiên Tân suy nghĩ một lát, liền chỉ để cho Đồng Tứ và Đồng Tĩnh Vân theo mình đi vào, còn lại nhân thủ đều lưu ở bên ngoài canh phòng.
Dù sao hắn không muốn để lộ ra quá nhiều thông tin, việc Đồng Thanh Cương cùng Vương Hạo Thần đánh một trận ở nơi này, kết quả ra sao đều sẽ chỉ có một ít người thân tính biết được.
Ba người đi vào trong phủ đệ, Đồng Tĩnh Vân căn bản là gấp đến nổi không kịp chờ đợi, nhanh chóng vượt qua Đồng Thiên Tân cùng Đồng Tân, trước tiên chạy vào trong sân.
Cảnh tượng trong sân lúc này quả thực đáng sợ, mặt đất trên sân bị tàn phá nặng nề đến rối tinh rối mù, cây cảnh trong sân phần lớn đều gãy đổ, nhìn vào đó đã đủ biết, một trận chiến vừa rồi tuy rằng ngắn ngủi, thế nhưng lực phá hoại vẫn cực kỳ kinh người.
Ở giữa sân, có một bạch y nam tử tay cầm trường kiếm đang đứng ở đó, ánh mắt thâm thuý nhìn về hướng Đồng Thanh Cương rời đi.
Đồng Tĩnh Vân nhìn thấy Vương Hạo Thần liền mừng rỡ, vội vàng chạy tới ôm lấy một cánh tay của hắn, lo lắng hỏi:
- Thần đệ! Ngươi không có việc gì chứ?
Vương Hạo Thần thần sắc như thường, bộ dạng hoàn toàn không giống như vừa mới trải qua một trận đại chiến, cười đáp:
- Ta có thể có chuyện gì?
Đồng Tĩnh Vân cẩn thận quan sát Vương Hạo Thần một hồi, xác định hắn thật không có bị thương, trong lòng treo một tảng đá lớn mới hạ xuống
Cùng lúc này, Đồng Thiên Tân và Đồng Tứ cũng tìm tới, hai người nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn trong sân đều giật mình không nhẹ, bọn hắn là không nghĩ tới, hai cái tiểu bối quyết đấu, lại có thể gây ra sức phá hoại như vậy.
Lại nói, khi hai người nhìn thấy Vương Hạo Thần bình an vô sự trên mặt liền hiện ra vẻ không thể tưởng tượng.
Hai người biết rõ Đồng Thanh Cương thực lực mạnh thế nào, cho dù là Bát Tinh Vũ Sĩ bình thường đều không phải đối thủ của hắn, Vương Hạo Thần tu vi chỉ là Ngũ tinh Vũ Sĩ lại có thể cùng hắn giao thủ, đây đúng là chuyện bất khả tư nghị.
- Hạo Thần! Ngươi thật không có vấn đề gì chứ?
Đồng Thiên Tân trước một bước tiến lên hỏi, hắn mặc dù biết Vương Hạo Thần chiến lực nghịch thiên, bất quá hắn vẫn không cho rằng đối phương có thể cùng Đồng Thanh Cương liên tục so chiêu mà không bị thương.
Hắn thân là Vũ Linh cường giả, có thể dựa vào nhãn lực của mình nhìn ra một số thứ, đó là Vương Hạo Thần tuy rằng bề ngoài tựa hồ không có việc gì, bất quá khí tức của đối phương lại có chút không ổn định.
Vương Hạo Thần im lặng một chút, sau đó liền miễn cưỡng nói:
- Vẫn là Đồng thế bá ánh mắt lợi hại!
Lời nói vừa dứt, hắn sắc mặt liền trở nên tái nhợt, nơi khoé miệng tràn ra một chút máu tươi.
Đúng như Đồng Thiên Tân dự đoán, Vương Hạo Thần cùng Đồng Thiên Tân chiến đấu, tuy rằng chỉ có mấy chiêu ngắn ngủi, thế nhưng cả hai đều không có lưu thủ, hơn nữa còn là lấy phương pháp thô lỗ nhất so đấu, công đối công, ai mạnh người ấy thắng, kiểu chiến đấu như vậy, muốn không bị thương cũng khó.
Vừa rồi hắn không biểu hiện ra mình trong người mang thương thể, chính là muốn đề phòng xung quanh còn kẻ địch, hắn cũng không dám chắc, ngoài Đồng Thanh Cương còn có người muốn tìm hắn gây phiền toái hay không, bất quá lúc này Đồng Thiên Tân đã đến, vậy hắn liền an tâm, không tiếp tục cưỡng ép kiềm chế thương thể.
- Thần đệ! Ngươi thế nào?
Nhìn thấy Vương Hạo Thần nơi khoé miệng vết máu, Đồng Tĩnh Vân lập tức kinh hoảng.
- Không đáng ngại!
Vương Hạo Thần cười chấn an, ý bảo mình không sao, hắn thương thể đúng là không nhẹ, bất quá vẫn còn ở trong tầm kiểm soát của hắn.
Đợi Vương Hạo Thần tạm thời hồi phục một ít, Đồng Thiên Tân mới cẩn thận hỏi:
- Hạo Thần! Ngươi cùng Đồng Thanh Cương đánh một trận kết quả thế nào?
Vương Hạo Thần suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta và hắn đều không có dùng toàn lực quyết đấu, vì thế trận chiến này... xem như là hoà a!
Không có dùng toàn lực? Không dùng toàn lực liền có sức phá hoại như vậy, nếu như là cả hai dốc hết thực lực chiến đấu, vậy có phải hay không sẽ trực tiếp đem mảnh sân này triệt để huỷ diệt?
Nghe hắn nói vậy, Đồng Thiên Tân, Đồng Tĩnh Vân mấy người đều hít vào một ngụm lãnh khí, trong lòng đối với Vương Hạo Thần chiến lực lại có một cái nhìn mới.
Mặc kệ Vương Hạo Thần nói thật hay giả, việc hắn cùng Đồng Thanh Cương đánh một trận mà vẫn không bại là sự thật, cho dù cả hai còn có chỗ bảo lưu lại, không thể biết được nếu như dùng toàn lực thì ai mạnh hơn, bất quá ít nhất, Vương Hạo Thần là có tư cách cùng Đồng Thanh Cương giao phong.
Nếu là lúc trước, Đồng Thiên Tân cũng chỉ phỏng đoán Vương Hạo Thần có chiến lực vượt qua tu vi, có thể cùng Đồng Thanh Cương chiến đấu một hai, bất quá đó chỉ là phán đoán trước đó, còn hiện tại, hắn lại có thể khẳng định chắc chắn điều này không sai.
Đồng Thanh Cương bản tính thế nào Đồng Thiên Tân hiểu khá rõ, tên này hoàn toàn là một cái hiếu chiến chi nhân, hôm nay người này đến đây 10 phần thì nhiều nhất chỉ có 1 phần là muốn vì đệ đệ báo thù, còn lại 9 phần thì là muốn thử thực lực của Vương Hạo Thần.
Lấy Đồng Thanh Cương tính cách, nếu là hắn phát hiện Vương Hạo Thần thực lực không đủ, không xứng làm đối thủ của hắn, vậy hắn tuyệt đối sẽ không để đối phương sống tiếp, tuyệt đối sẽ không để cho bản thân phải lãng phí thời gian tái đấu, điều đó đồng nghĩa với việc, nếu như Vương Hạo Thần thực lực không mạnh, vậy lúc này e rằng đã là một bộ tử thi.
………..
Trong lúc Vương Hạo Thần cùng Đồng Thiên Tân mấy người trò chuyện, Đồng Khải Mặc cũng dẫn theo Đồng Thanh Cương quay về phủ đệ kia mình.
- Hộc!
Sau khi xác định xung quanh đã không có người khác, Đồng Thanh Cương mới thở ra một hơi, sau đó liền không có chút báo trước phun ra một ngụm màu bầm.
- Thanh Cương! Ngươi bị thương?
Đồng Khải Mặc thấy vậy liền kinh ngạc, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, nhi tử trước giờ luôn vô địch thế hệ trẻ của hắn lại có một ngày bị thương trong tay một vũ giả cùng thế hệ khác.
Đồng Thanh Cương lau đi vết máu nơi khoé miệng, gật đầu đáp:
- Vương Hạo Thần người này rất mạnh, chưởng đạo và kiếm đạo đều luyện tới đến cảnh giới cực cao, nếu vừa rồi ta có chút khinh địch, vậy liền không chỉ là thụ thương một chút như vậy!
Đồng Khải Mặc nghe vậy càng thêm kinh ngạc, hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy, nhi tử này của mình có đánh giá cao như vậy về một người trẻ tuổi khác.
- Một kiếm cuối cùng, nếu như không phải ta cẩn thận thi triển ra Chiến Tượng Quyền, e rằng không có cách có thể chặn nổi! Đáng sợ nhất chính là, hắn tu vi chỉ mới là Ngũ Tinh Vũ Sĩ, thế nhưng vừa rồi hầu như đã có thể chiến hoà với ta! Nếu như tu vi của hắn ngang với ta, vậy cho dù mười cái Đồng Thanh Cương cũng đánh không lại một Vương Hạo Thần hắn!
Đồng Thanh Cương song quyền nắm chặt, nhãn trọng lướt qua một tia ngưng trọng cùng bất đắc dĩ.
Hắn làm người rất kiêu ngạo, thế nhưng không phải loại cuồng vọng tự đại chi nhân, muốn hắn thừa nhận một người cùng thế hệ khác có thiên phú mạnh hơn mình đó là chuyện rất không dễ dàng, đặc biệt là với một người từ lâu đã vô địch cùng thế hệ như hắn, bất quá hắn không thừa nhận cũng không được, bởi vì sự thật là như vậy, lại dối lòng, chỉ khiến cho võ đạo chi tâm của hắn lung lay không vững.
Lần này, Đồng Khải Mặc cơ hồ là dại ra, hắn nằm mơ cũng không thể nào ngờ được, Vương Hạo Thần tiểu tử kia vậy mà yêu nghiệt đến mức độ này, chỉ dựa vào Ngũ Tinh Vũ Sĩ mà có thể đánh ngang với Đồng Thanh Cương, đây là chuyện hắn căn bản không cách nào tưởng tượng tới.
Phải biết, Đồng Thanh Cương cũng là một người có năng lực vượt cấp khiêu chiến, thế nhưng hắn tối đa cũng chỉ có thể miễn cưỡng vượt qua một cái tiểu cảnh giới khiêu chiến mà thôi, còn Vương Hạo Thần, thì lại trực tiếp bỏ qua tới ba tiểu cảnh giới, giữa hai người chênh lệch căn bản vừa nhìn đã thấy rõ.
Nếu Vương Hạo Thần cũng là Bát Tinh Vũ Sĩ, vậy Đồng Thanh Cương làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Mặc dù lúc này Đồng Thanh Cương vẫn có thể dựa vào tu vi chiếm ưu thế, bất quá lại cho Vương Hạo Thần thêm một chút thời gian, để cho tu vi của hắn tăng lên vài tiểu cảnh giới, đến lúc đó, tại Bắc Hải Trấn cùng thế hệ có ai có thể trấn được hắn?
- Người này, tuyệt không thể lưu!
Đồng Khải Mặc từ trong ngơ ngác tỉnh lại, thoáng chốc, một cỗ sát ý lạnh như băng lập tức từ trong người hắn bạo dũng mà ra.
Vương Hạo Thần yêu nghiệt như vậy, lại đứng về phía Đồng Thiên Tân, tương lai không sớm thì muộn chắc chắn sẽ trở thành kình địch của Đồng Khải Mặc hắn, mà loại yêu nghiệt như vậy, nếu như không thể thu phục, vậy nhất định phải bóp chết trong trứng nước, nếu không đợi tới lúc đối phương triệt để trưởng thành, vậy cho dù có muốn trừ cũng vô pháp làm được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...