Thế là cô ta và Lăng Nghị bị Tê Thi Vận đuổi ra khỏi nhà.
Cũng may khi Lăng Nghị sắp rời đi, Tuyết Hi nói một câu
'chúc ba ngủ ngon, khiến trái tim bị tổn thương của anh được an ủi rất nhiều.
Chu Ấu Vi vừa ra khỏi nhà liền lấy điện thoại di động ra bắt †axi, kết quả mãi cho đến khi cô ta rời khỏi khu chung cư cũng không có ai nhận đơn.
Đang lúc cô ta định nói ở đây không có taxi, có lẽ phải đi bộ một đoạn vào trung tâm thành phố mới được thì cô ta nhìn thấy một ông lão không biết từ đâu xuất hiện, đi thẳng đến trước mặt Lăng Nghi, cúi người nói: “Lăng đại sư, có cần sắp xếp xe không?”
Lăng Nghị gật đầu: “Đưa cô ấy đến khách sạn lấy hành lý trước, sau đó đưa cô ấy ra sân bay”.
“Được, tôi lập tức thu xếp”.
Ông lão nói xong liền gọi điện thoại: “Thu xếp một chiếc xe tới đây”.
Trong vòng chưa đầy hai mươi giây, một chiếc Mercedes-Benz S450 đã lái tới và dừng lại trước mặt họ với một cách chính xác.
Chu Ấu Vi trợn to mắt khi chứng kiến tất cả những điều này: Có người đợi, có xe đón đưa riêng, chị họ chị nói với em là nhà chị rất nghèo?
Ngay khi đầu óc Chu Ấu Vi trống rỗng, cô ta lại nhìn thấy một chiếc ô tô khác đang chạy tới, sau đó một bóng người mà cô ta sẽ không bao giờ quên bước xuống xe - Anh Báo!
Chỉ thấy anh Báo chạy chậm tới, đầu tiên là cúi người gọi một tiếng “anh Nghị”, sau đó lại cúi người gọi ông lão vừa rồi
một tiếng “ông Càn”.
Khi nghe đến hai từ 'ông Càn, Chu Ấu Vi sửng sốt trong giây lát, suýt chút nữa đã không thở nổi mà ngất đi.
Ông Càn Diêm Vương sống? Làm người gác cổng cho anh rể? Chắc chăn là cô ta đang nằm mơ đúng không?
Nếu đúng là vậy, hãy mau chóng cho cô ta tỉnh lại được không?
“Không biết lớn nhỏ, gọi là Lăng đại sư!”.
Ngô Càn tát một cái vào đầu Trần Báo, bản thân ông ấy thì đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Gọi ông ta là 'Ông, nhưng lại gọi Lăng đại sư là Anh, cậu đang muốn tiễn tôi đi sao?
Trần Báo nghe vậy, anh ta lập tức sửa lại, gọi một tiếng “Lăng đại sư”.
Nhìn thấy Lăng Nghị không có tức giận, lúc này Ngô Càn mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi Trần Báo: “Không đi trông bãi đi, cậu tới đây làm gì?”
“Buổi chiều tôi có nhờ Lăng đại sư giúp một việc, nên mang theo một món quà nhỏ đến để cảm ơn Lăng đại sư”.
Trần Báo vừa nói vừa lấy từ trên người ra một tấm thẻ ngân hàng.
“Lăng đại sư, đây là năm triệu tệ, đây là một chút thành ý nhỏ, không đủ để tỏ lòng thành kính, mong Lăng đại sư vui lòng nhận lấy”.
Nghe vậy, Chu Ấu Vi ở một bên cảm thấy bản thân như sắp không thở nổi.
Giúp việc gì mà lại có giá như vậy, trị giá tới năm triệu tệ?
Chị họ, nhà chị thực sự rất nghèo, nghèo đến mức chỉ còn lại tiền thôi đúng không?
Còn nữa, anh rể còn không thèm nói một lời cảm ơn, chỉ nhận lấy tấm thẻ, mấu chốt là đối phương còn rất vui vẻ, miệng cười ngoác đến tận mang tai, giống như anh ta đã chiếm được một món hời lớn vậy.
“Nếu cậu đã tới rồi, thì tôi sẽ không đi, cậu tiễn cô ấy một chút đi”.
Lăng Nghị nói với Trần Báo.
Nói xong, anh lại nói với Chu Ấu Vĩ: “Tôi còn có việc phải làm, để cậu ta tiễn cô, nếu cô có cần gì thì cứ nói thẳng với cậu ta”.
“..Ồ, được rồi”.
Chu Ấu Vi sửng sốt một chút, sau đó mới lấy lại tinh thần, vẫy tay chào tạm biệt Lăng Nghị, lên chiếc Mercedes-Benz, cùng Trần Báo đi về phía khách sạn.
Trên xe, Chu Ấu Vi do dự hồi lâu, mới yếu ớt hỏi: “Anh Báo, anh rể của tôi đang làm gì vậy, tại sao anh và ông Càn lại khách khí với anh ấy như vậy?”
Trân Báo nghe vậy, cười nói: “Anh rể của cô không nói cho cô biết sao?”
“Không cớ”.
“Vậy thì tôi cũng không dám nói cho cô biết, lỡ đâu lại đắc tội anh rể của cô, thì tôi không gánh nổi đâu”.
Nghe vậy, Chu Ấu Vi càng thêm tò mò về thân phận của anh rể - rốt cuộc là một nhân vật truyền kỳ như thế nào, mới có thể khiến nhân vật lớn như anh Báo phải giữ bí mật?
Trong lúc nhất thời, khuôn mặt đẹp trai cương nghị của anh rể lại hiện lên trong đầu cô ta, thật lâu không thể quên được...!
Bệnh viện quốc tế Tân Hoàng, phòng bệnh VVỊP.
Sau khi Tần Kiến Nghiệp biết được tin Tạ Xuyên tử trận, ông ta trầm mặc hồi lâu.
Mãi đến khi trà trên bàn nguội đi, ông ta mới lên tiếng hỏi: “Có chắc là không phải lão già Ngô Càn kia ra tay không?”
Tần Kiến Công nói: “Theo các đệ tử của võ quán Chấn Uy nói, đó là một chàng trai trẻ, Trần Báo gọi người đó là 'anh Nghị”.
“Từ khi nào Giang Châu lại có thêm một võ giả Nội kình trẻ tuổi như vậy? Tại sao tôi không biết?”, Tân Kiến Nghiệp nắm chặt nắm đấm, các đốt ngón tay bị nắm đến trắng bệch.
“Anh hai, thời hạn ba ngày sắp đến rồi, hiện tại Tạ Xuyên đã chết, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Tần Kiến Nghiệp nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt ủ rũ nói: “Không sao cả, Tạ Xuyên chết thì chết, dù sao ngày mai người đó cũng sẽ đến đây, đến lúc đó, nhà họ Hàn cũng được, gia đình của con khốn đó cũng vậy, không giữ lại một người nào!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...