Khói bụi dần tan đi, nơi khoảng sân rộng lớn dần dần hiển lộ một bóng dáng bằng xương bằng thịt, to lớn, vạm vỡ và vô cùng thân thuộc với các nàng.
Mọi người vỡ oà tuôn trào những dòng nước mắt vì sung sướng, ai cũng trân người, mắt vẫn không chớp một giây như muốn tranh thủ khắc ghi hình bóng tưởng đã mất đi kia vào tâm trí.Long vẫn bất động, mắt nhắm nghiền.
Phải qua một lúc sau, nó mới hít lấy một hơi thật sâu tham lam tận hưởng nguồn sinh khí tràn vào cơ thể.
Sau đó, nó quay sang chúng nữ, mở to đôi mắt tinh anh, nở một nụ cười đê tiện quen thuộc.
Ngay lập tức, các nàng như bầy ong vỡ tổ ùa về phía nó.
Phụng là người dẫn đầu đoàn thê tử, tuy Hồng là người phản ứng nhanh nhất nhưng dường như bước chân có phần chậm lại, có lẽ nàng muốn nhường cho Phụng, người dường như đã cạn khô nước mắt vì lo lắng.Long giang rộng vòng tay, đón lấy người mẹ yêu dấu vào lòng.
Nó ôm siết lấy nàng, vuốt ve mái tóc, thủ thỉ vào bên tai:- Đừng khóc, anh không sao rồi, chúng ta thành công rồi.Phụng vẫn nức nở, nàng nào còn quan tâm đến việc thành bại, chỉ cần Long bình yên đã là tất cả đối với nàng lúc này.
Giây phút sau, mọi người cũng đã quây quần bên cu cậu.
Long phải dỗ dành, an ủi một hồi lâu, họ mới nguôi đi phần nào cảm xúc.Khi đã bình tâm, Phụng mới bắt đầu dùng năng lực dò xét, đôi mắt đẹp nhíu lại, nàng nêu lên thắc mắc:- Chuyện… chuyện gì đã xảy ra, sao trong cơ thể anh lại mất đi năng lượng của Sinh Mệnh Hoả?- À… nó đã dung hoà vào bên trong nguồn năng lượng thuộc tính Thổ kia.
Mà em có biết tên gọi của loại Thổ năng đó không?- Mẹ gọi đó là Khởi Nguyên Thổ.
- Loan nhanh nhảu thay Phụng đáp lời.- Ừm.
Ban đầu khi vào cơ thể anh, nó đã dung nhập vào Sinh Mệnh Hoả.
Sau 3 ngày hoà hợp, nó đã bao bọc lấy ngọn lửa ấy vào bên trong.
Đến đêm qua thì quá trình ấy hoàn thành, Thổ năng tràn ngập cơ thể của anh, hoà vào da thịt, nên mới xảy ra tình trạng hóa đá.Thế giờ anh cảm thấy cơ thể thế nào, có bị tổn hại gì không? Tụi em lo chết được, còn Sinh Mệnh Hoả em truyền cho anh, vậy là đã mất luôn à? Có cần em truyền lại cho anh không? - bé Yến vô tư hỏi han, nàng chỉ có ý quan tâm tình trạng của Long, nào ngờ nhận lại ánh mắt đê hèn của người chồng yêu quý.- Hí hí… em muốn truyền thì anh lại nhận.Long vừa nói vừa bóp mạnh vào bờ mông núng nính làm nàng đỏ mặt, chúng nữ xung quanh thì cười khanh khách.
Rồi nó tiếp tục trả lời:- Anh vẫn cảm nhận Sinh Mệnh Hoả bình thường, dù nó đang được bọc trong nguồn năng lượng mới.
À, các vợ để anh thử qua một chút.Nghe Long nói, mọi người nhanh chóng lui về phía sau, để lại mình nó và Hồng ở giữa khoảng sân để đề phòng bất trắc.
Không khí một lần nữa trở nên căng thẳng, ai cũng hồi hộp ngóng chờ, lo sợ tình trạng đêm qua lại tiếp diễn.Long hít sâu một hơi, hai tay giang ngang, lòng bàn tay hướng lên như đang hấp thu tinh hoa đất trời.
Tất cả đều nín thở dõi theo.
Chỉ thấy Long gầm lớn một tiếng, hai tay gập lại rồi… trình diễn thể hình.
Nó làm hết động tác này đến động tác khác như một vận động viên chuyên nghiệp khiến chúng nữ tròn xoe mắt.
Ở động tác cuối, nó xoay nghiêng người hướng về các nàng, con cặc to tướng còn đang lủng lẳng giữa hai đùi, nói lớn:- Đẹp không các vợ?Cả hội thê tử như muốn đổ sụp, đồng thanh hét lớn:- BIẾN THÁI!Long cười hề hề như một tên bệnh hoạn thực thụ, thế rồi nó nhanh chóng trở lại nghiêm túc khi nghe thấy những tiếng bẻ tay răng rắc cùng ánh mắt nghiêm nghị của Hồng.
Nó xua xua tay như ra dấu cho nàng bình tĩnh, rồi nhắm mắt định thần.Dần dần, từ cơ thể Long lần lượt bốc lên từng nguồn năng lượng.
Đầu tiên là "Lãnh Nhược Băng Sương", không khí xung quanh nó đột ngột lạnh giá, đến nỗi Hồng đứng cách một đoạn cũng phải run run đôi vai.
Kế đến là "Tam Muội Hoả" bốc lên rừng rực, toả ra nhiệt lượng kinh người.Cảm thấy mọi thứ vẫn ổn, Phụng thở ra một hơi nhưng cũng mau chóng trở lại căng thẳng, bởi tiếp đến mới là thứ đáng lo nhất.
Long thu hồi toàn bộ năng lượng, tập trung cảm nhận và làm quen với Khởi Nguyên Thổ.
Phải thêm một hồi lâu sau, khi đã hoàn toàn nắm chắc, Long mới bùng phát năng lượng trở lại.Lồng ngực mọi người một lần nữa nhói lên khi lần nữa chứng kiến cảnh tượng đêm qua, cơ thể Long lại vùi trong lớp đất vô tri.
Thế nhưng, tất cả mau chóng ồ lên kinh ngạc, khi lần này lớp đất chỉ đóng vai trò như một lớp giáp, bao phủ lấy toàn thân chừa lại gương mặt điển trai.Long cũng thích thú cảm nhận năng lực mới, nó lần lượt điều khiển cho lớp giáp thu phóng theo ý nghĩ.
Tốc độ hình thành của lớp giáp cũng ngày một nhanh theo độ thuần thục của cậu chàng.
Nó dễ dàng điều khiển cho thổ năng bao bọc lấy từng phần cơ thể theo ý thích.Khi đã hoàn toàn thuần thục, nó nghiêm nghị quay về phía Hồng, gật gật đầu ra hiệu.
Hiểu ý chồng, nàng lập tức phóng tới, mang theo một quyền cực mạnh."Uỳnh" lại một tiếng nổ rền vang trên hòn đảo, lần này chấn động thực sự kinh khủng.
Bé Nhi và Hương lập tức bị thổi bay về phía sau, may mà có Loan nhanh nhẹn đỡ lấy.
Trở lại khoảng sân, một dì một cháu đứng yên như tạc tượng, hai nắm đấm vẫn dính chặt vào nhau.- Khá lắm nhóc.
Cũng một đấm này mà vài tháng trước con phải co giật, sùi bọt mép đấy.
- Hồng khen ngợi, nàng vẫn giữ thói quen xưng hô như vậy khi dạy dỗ cu cậu.- Hì hì… con nghe nói đây mới chỉ là 3 phần công lực của dì mà thôi.
Mình tăng đô lên một xíu nhé.- Được - Hồng vừa nói vừa phóng người về phía sau, khi thấy Long lại một lần nữa gật đầu ra hiệu sẵn sàng, nàng mới biến mất khỏi khoảng sân.Biến mất ở đây là đối với đôi mắt của Nhi và Hương, hai nàng không thể theo kịp tốc độ khủng khiếp của những cao thủ quái vật như vậy.
Còn đang ngơ ngác, hai cô bé lập tức chỉ còn thấy tấm lưng thướt tha của những người chị em che chắn phía trước.
Rất nhanh, hai nàng lập tức hiểu ra nguyên nhân, từ xa vọng đến âm thanh đinh tai như quả bom hạng nặng phát nổ.
Đến khi mọi người tách ra, Nhi và Hương hoảng hốt trước sự điêu tàn của cảnh vật xung quanh.
Trừ căn nhà trung tâm nơi mọi người đang tụ tập, toàn bộ những căn biệt thự còn lại đều đổ sập một phần phía trước, một nửa hòn đảo tính từ trung tâm bị hủy hoại nghiêm trọng."Chậc… chậc" vài tiếng tặc lưỡi từ Phụng vang lên, có lẽ là vì tiếc của, nhưng thế cũng không giấu được niềm hạnh phúc và tự hào ngập tràn trong mắt người mẹ kiều diễm.Cảnh tượng ở nơi giao đấu vẫn như thế, vẫn là hai con người ấy giữ nguyên tư thế.
Khác chăng là lần này, lớp giáp trên cánh tay Long dần dần nứt vỡ rồi tan biến thành tro bụi.
Long nhăn nhó rồi ôm lấy cánh tay xụi lơ, từ từ rũ xuống theo trọng lực.
Nó xúyt xoa rồi ngồi phịch xuống đất rên rỉ:- Ái ui… dì mạnh tay thế, đau chết con rồi.
Vừa nãy dì dùng bao nhiêu công lực đấy?- Khà khà… vẫn còn non và xanh lắm, lúc nãy ta dùng… ờ… 5 phần.
- Hồng hơi ấp úng, thực ra đòn lúc nãy là 7 phần công lực của nàng.- Hic… ai ui… đúng là quái vật mà… đau chết được, may mà con da dày thịt béo đấy…Bị chọc tức, Hồng lại nổi xung, lao vào trao những yêu thương nồng cháy cho đứa cháu như thường lệ.
Mọi người lại được dịp cười sảng khoái, xua tan mọi buồn phiền mấy ngày qua.
Người chồng yêu dấu của họ đã trở lại và lợi hại hơn xưa rất nhiều.Lan có vẻ hơi lo lắng cho vết thương và màn chăm sóc đặc biệt của Hồng ngoài kia nhưng cũng nhanh chóng được mọi người trấn an rằng cu cậu sẽ mau hồi phục.
Nàng lại thêm một phen kinh ngạc, không biết người chồng bé bỏng của mình còn ẩn giấu năng lực khủng bố nào nữa không.Mọi người lại trở về với cuộc sống vui vẻ thường ngày, dù rằng có một vài xáo trộn.
Căn nhà của Phụng trở nên chật chội hơn vì phải đón chúng nữ về cùng.
Dù rằng việc này cũng thường xuyên xảy ra bởi cả gia đình vẫn thường "sinh hoạt tập thể" nơi đây thế nhưng cùng dọn về một nơi sinh sống cũng khiến không gian trở nên chật chội.Sau buổi họp gia đình, mọi người thống nhất sẽ tu bổ và mở rộng căn nhà này để cùng chung sống.
Lan nhanh nhảu giới thiệu vị kiến trúc sư thiên tài đã thiết kế ngôi trường, mọi người cũng nhanh chóng thông qua, ai cũng háo hức mong chờ ngôi nhà mới.Họp hội xong cũng đã đến trưa, Long ngấu nghiến nhét đầy một bụng sau mấy ngày trời gian khổ, sức án của nó giờ cũng không kém ngài Võ Hoàng là mấy.Nhắc Võ Hoàng là Võ Hoàng tới, chiều hôm ấy, tiếng pành pạch… à, lại quên, tiếng phành phạch của chiếc trực thăng quân đội vang trên bầu trời.
Nó vẫn lảo đảo lượn lờ rồi khó nhọc đáp xuống hòn đảo.
Động cơ còn chưa kịp tắt, hai bóng hình to lớn đã phóng vút xuống đất khệ nệ xách theo hàng đống đồ đạc phóng về phía mọi người.Đến nơi, ngài Đại Tướng không khỏi ngẩn ngơ khi thấy Long vẫn bình bình, yên yên, hỏi ra mới biết mọi việc đã ổn.
Lan trình bày là đã cố gắng liên lạc với ông từ sớm để báo cáo nhưng không được, ra là do vội vàng thu gom đồ đạc rồi cất cánh nên ông bỏ quên điện thoại.Long thầm nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy may mắn khi mình đã kịp khôi phục.
Nhìn đống dụng cụ mà hai cha con mang theo, nào đao, nào cuốc, nào xẻng, nào búa với cây đục to đùng cùng cưa máy, bom, súng phóng lựu… khiến nó nổi hết gai óc.Thấy Long đã ổn, Võ Hoàng vỗ vai nó một cái rồi thân hình to lớn tưởng chừng như cục mịch ấy liền biến mất, thoắt cái đã xuất hiện nơi chiếc trực thăng.
Trước ánh mắt ngẩn ngơ của mọi người, lão chui vào trong, cất cánh, bỏ lại cả cô con gái đứng thẫn thờ chưa hiểu chuyện gì.
Khi trực thăng đã lên cao một đoạn, Ngọc mới hoảng hồn, chạy theo hét lớn:- CHA! CHA! CÒN CON ĐÂY MÀĐáp lại lời réo gọi của cô nàng chỉ là tiếng "bịch" khô khốc của túi hành lý to lớn đáp xuống đất.
Chiếc túi không chịu nổi lực rơi, rách toạc khiến cho đồ đạc bên trong văng tung toé.
Long nhanh mắt thấy được những bộ đồ lót khá gợi cảm, nhiều màu sắc.Cô nàng vội vội vàng vàng thu gom đồ đạc, khóc bù lu bù loa, phải đến khi mọi người tiến đến phụ giúp, dỗ dành, cô nàng mới tạm nguôi ngoai rồi nói trong nước mắt:- Hic… hic… mọi người cho em… ở nhờ đến khi vào khoá huấn luyện nhé… hic… em ở đây không biết ai cả…Dĩ nhiên mọi người đều vui vẻ chào đón, nhất là Phụng, nàng đang nghĩ biết đâu mình lại sắp có một nàng dâu mới….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...