Cửa phòng đột ngột mở ra, Dương Thiết Tâm còn tưởng là Hoàn Nhan Khang đổi ý đang chuẩn bị mở lời thì ánh đèn phòng được Trần Tinh thắp lên. Dưới sự mờ ảo của đèn thế nhưng đủ để cha con hai người có thể thấy rõ khuôn mặt của Trần Tinh.
-Ngươi…là ngươi…
Mục Niệm Từ có phần kích động kêu lên, sau đó nàng lại tự động đưa tay bịt miệng mình lại, Trần Tinh tỏ vẻ hiếu kỳ đang định mở miệng thì lời nói của Dương Thiết Tâm vang lên
-Tôn giá là ai? Vì sao lại đến đây? Chúng ta dường như không thân không thích cũng không quen biết, vì sao tôn giá lại mạo hiểm tới nơi này? Mục đích thật sự là gì?
Trần Tinh cảm thấy buồn cười, có phải hay không bị bắt làm cho Dương Thiết Tâm cảm thấy lòng người hiểm ác nên lòng đề phòng cao đến vậy?
-Tại sao ta không thể tới đây? Mục đích đương nhiên là có, thế nhưng không phải là hai người các ngươi nên ngươi cứ việc yên tâm.
-Thành thật xin lỗi, như vậy xin hỏi tôn giá….
Trần Tinh đưa tay thủ thế im lặng bởi vì hắn nghe được tiếng bước chân của rất nhiều người, có lẽ Quách Tĩnh và Hoàng Dung đã làm kinh động mọi người, thế nhưng như vậy cũng quá nhanh chứ? Hay là hai người đó chia ra hành động? một dẫn dụ một tìm rắn?
-Các ngươi cứ ở tạm đây trước, một lát ta sẽ trở lại…
Hắn tiện tay phá vỡ lồng sắt, để lại một câu sau đó cũng biến mất, Trần Tinh cũng có phần sơ sót, hắn không nghĩ tới hai người kia lại sớm làm kinh động mọi người như vậy, nếu Hoàng Dung xảy ra chuyện gì thì không ổn à, bởi vì hắn còn cần nàng làm giúp mình một chuyện.
- Ðược, trên người ta có ba chén rượu, ngươi thì tay không, chúng ta tỷ thí xem sao.
Trần Tinh bay tới, từ trên nhìn xuống hắn có thể nghe rõ ràng lời nói của cô nàng Hoàng Dung này…Tuy lúc trước hắn có nói là sẽ không ra tay giúp đỡ, nhưng đó là đối với Quách Tĩnh, còn đối với Hoàng Dung thì lại là một chuyện khác.
Khoảng cách mà Trần Tinh lựa chọn là vừa đủ để quan sát phía dưới cũng như nghe được rõ ràng đối thoại của những người này. Binh lính cũng đã tập trung đông đúc, đèn đuốc cũng được thắp sáng, với tình thế này Hoàng Dung có lẽ sẽ không thoát được, nhưng vì sao cô nàng này lại tỏ vẻ rất bình tĩnh? Trần Tinh không vội nhúng tay, hắn muốn xem nàng sẽ thoát thân như thế nào..
-Lão Hầu a, không nghĩ tới ngươi bao nhiêu tuổi đầu rồi lại bị một con nha đầu khiêu khích, haha
Một ông lão cầm gậy hình xà, tóc có phần bạc trắng lên tiếng cười rộ lên
Kẻ được nói đến chính là Hầu Thông Hải, theo ấn tượng của Trần Tinh thì người này tuổi lớn hơn xấp xỉ gấp đôi Hoàng Dung, bề ngoài có phần lông lá, không biết có phải là sự trùng hợp hay không mà cha y lại mang họ Hầu.
Kẻ này theo trí nhớ của Trần Tinh thì oai danh trên giang hồ tuy còn kém xa sư huynh Sa Thông Thiên của y nhưng cũng là nhân vật có danh, bị cô nàng Hoàng Dung châm chọc liên tiếp trước mặt bấy nhiêu người như vậy thì làm sao có thể chịu được?
Trần Tinh ở trên tất cả đều thu vào mắt, hắn âm thầm lắc đầu, đầu óc không đủ tỉnh táo thì có mạnh đến đâu cũng sẽ có ngày gãy cánh. Ví dụ chính là hiện tại, Hầu Thông Hải vẻ mặt giận dữ, càng tức tối khi bị một nha đầu khiêu khích, không nghĩ ngợi gì thêm, cũng lấy một chén rượu đặt lên đầu, mỗi tay cầm một chén, tay trái hơi cong lại chân phải đã đá mạnh tới Hoàng Dung.
Hoàng Dung cười nói:
- Ðược, như thế mới kể là anh hùng.
Rồi triển khai khinh công, chạy khắp trong sảnh. Hầu Thông Hải phóng luôn mấy cước đều bị nàng tránh khỏi. Mọi người cười ngất nhìn hai người giao đấu. Chỉ thấy Hoàng Dung nửa người trên hoàn toàn không động, quần dài rủ đất, thân hình như lướt đi nhẹ nhàng trên mặt nước, lại như một cái bánh xe lăn tròn, chỉ thấy cước bộ cứ rối rít tiến lui qua lại. Hầu Thông Hải sải chân đuổi theo, mỗi bước mỗi dừng, thình thịch vang thành tiếng, rõ ràng công phu hạ bàn cực kỳ vững chắc. Hoàng Dung lấy lui làm tiến, liên tiếp ra chiều xảo diệu, định dùng khuỷu tay đánh đổ chén rượu của y, nhưng đều bị y nghiêng người tránh qua.
Trần Tinh nghĩ thầm:
- Cô gái nhỏ này luyện được tới công phu như thế, quả thật không dễ,có điều cứ kéo dài thời gian thì rốt lại cũng không phải là đối thủ của Hầu Thông Hải, có nên ra tay giúp nàng một tay không?
Cùng lúc đó, người mà cười nhạo Hầu Thông Hải lúc nảy cũng có cử động, Trần Tinh thấy y xuyên qua đám người đi về một hướng khác, theo như hắn thấy thì 99% kẻ này chính là Lương Tử Ông. Do ở trên cao, nên Trần Tinh không cần cử động gì cũng có thể dễ dàng nhìn thấy tất cả, cử động của mắt hắn dĩ nhiên nhanh hơn tốc độ của Lương Tử Ông rồi, Trần Tinh dựa theo phương hướng đó nhìn thấy một đóm lửa nhỏ đang cháy sáng trong sân.
Đập vào mắt hắn là cảnh tượng Quách Tĩnh đang bị một con mãng xà quấn chặt, ánh mắt của hắn cũng dần mê ly có lẽ cũng sắp lâm vào trạng thái hôn mê.
Trong đầu hắn hiện tại có lẽ đang nghĩ nếu để nó cắn trúng thì làm thế nào được? Lúc nguy cấp Quách Tĩnh sựt nhớ lại những lời Trần Tinh nói, mục đích của hắn không phải là để hút máu con rắn này sao? Linh quang chợt lóe Quách Tĩnh bèn cúi đầu xuống, mắt mũi miệng đều áp vào thân con mãng xà, lúc ấy toàn thân không thể động đậy, chỉ còn tay và răng miệng là có thể dùng, đứng giữa sự sống và cái chết, Quách Tĩnh không có lựa chọn nào khác, tay trái của y giữ chặt đầu rắn, há miệng cắn vào cổ nó, con mãng xà bị đau quằn quại một lúc lại càng siết chặt hơn. Quách Tĩnh cắn luôn mấy cái, chợt thấy máu rắn mang theo mùi thuốc vọt thẳng vào miệng, cay chua đắng nồng, mùi vị không sao chịu nổi, cũng không biết trong đó có chất độc hay không, chỉ không dám nhổ ra ngoài, sợ vừa rời miệng ra sẽ không cắn được nữa, lại nghĩ con rắn này mất nhiều máu tất nhiên sẽ mất sức quấn người, lúc ấy bèn ra sức hút, từng ngụm từng ngụm lớn nuốt vào, khoảng sau một bữa cơm, trong bụng đã no căng. Con mãng xà quả nhiên dần dần yếu đi, quẫy mấy cái rồi buông lỏng Quách Tĩnh ra, rơi xông đất nằm bất động.
Lúc này Lương Tử Ông khoảng cách cũng đã rất gần, Trần Tinh thấy tình thế diễn biến như vậy cũng thầm nghĩ;
-Thôi, để ta giúp ngươi một tay vậy,…
Trần Tinh xòe bàn tay, hắn vận chuyển công pháp tập trung một chút linh khí trộn lẫn với hơi nước trong không khí tạo ra Sinh tử phù rồi cong ngón tay bắn vào sau ót Quách Tĩnh, sinh tử phù này là vô hại, được một chút linh khí phụ trợ nên nó chỉ có tác dụng làm giảm mệt mỏi đôi chút mà thôi. Đây cũng là nhờ lý luận trong Liệu Thương Thiên của Cửu Âm Chân Kinh mà Trần Tinh học hỏi được. Cho nên công pháp cho dù có phế thải tới đâu nhưng đôi khi nó lại có thể giúp ta.
Do là lần đầu sử dụng nên Trần Tinh cũng không biết được hiệu quả ra sao, hắn tiếp tục xem kỳ biến như thế nào.
Quách Tĩnh thân hình loạng choạng đứng lên, y vịn lấy cái bàn, chỉ thấy hai chân tê dại, qua một lúc chợt thấy toàn thân nóng bừng lên như có một đống lửa lớn thiêu đốt, trong lòng sợ hãi nhưng không bao lâu tay chân đã cử động được như thường, song toàn thân nóng bừng vẫn hoàn toàn không giảm.
- Mục đích coi như hoàn thành, Còn cha con Mục Dịch tiền bối bị Hoàn Nhan Khang vô cớ giam cầm, biết đâu sẽ hại chết họ, phải đi cứu họ mới được.
Đây là những suy nghĩ của Quách Tĩnh, Trần Tinh hoàn toàn không biết, hắn thấy y đứng dậy rồi nhắm thẳng phương hướng giam cầm cha con Dương Thiết Tâm chạy đi nên cũng không suy nghĩ nhiều, không cần nói cũng biết mục đích của hắn là làm gì rồi.
Sự chú ý của hắn tập trung lại trên người Hoàng Dung
Chỉ thấy Hoàng Dung hai tay cùng rung lên, hất đầu một cái, ba chén rượu đồng thời bay vọt lên, nàng nhanh chóng ra chiêu Bát bộ hãn thiềm, song chưởng đánh vào ngực Hầu Thông Hải. Hầu Thông Hải trên tay có chén, không thể ra chiêu đón đỡ đành tránh qua bên trái. Hoàng Dung tay phải thuận thế xô tới. Hầu Thông Hải không tránh kịp đành giơ tay lên đỡ, hai tay vừa giao nhau, chén rượu trong tay Hầu Thông Hải đã rơi xuống đất rượu đổ tung tóe, chén rượu trên đầu cũng rơi xuống đất, keng một tiếng vỡ tan.
Hoàng Dung nhấc chân nhảy ra lui mau về phía sau, hai tay đón lấy hai chén rượu trên không rơi xuống, chén rượu kia thì không nghiêng không lệch rơi thẳng xuống đỉnh đầu nàng, rượu trong ba chén đều không rớt ra ngoài một giọt. Mọi người thấy nàng dùng sự khéo léo thủ thắng, bất giác đều thầm khen một tiếng Giỏi lắm!
- Hay quá!
-Một thiếu niêm trạc tuổi Hoàng Dung hô lớn, Trần Tinh nhìn lại, 7-8 phần người này không ai khác chính là Âu Dương Khắc.
Nghe được tiếng bàn luận xung quanh, Hầu Thông Hải mặt mũi đỏ bừng, kêu lên:
- Đánh nữa nào.
Hoàng Dung quệt ngón tay lên má một cái, cười nói:
- Không biết xấu hổ à?.
Sa Thông Thiên thấy sư đệ bất lợi hừ một tiếng nói:
- Con tiểu nha đầu quỷ kế đa đoan, sư phụ của ngươi rốt lại là ai?
Hoàng Dung cười nói:
- Ngày mai ta sẽ nói cho ngươi biết, bây giờ ta phải đi đây.
Sa Thông Thiên gối không co, chân không nhích nhưng không biết làm thế nào đột nhiên đã đứng chắn giữa cửa chặn đường.
Hoàng Dung mới rồi bị y nắm được hai tay lập tức không nhúc nhích gì được, đã biết y lợi hại, lúc ấy thấy một chiêu Di hình hoán vị của y vô cùng cao cường, trong lòng thầm hoảng sợ nhưng mặt vẫn không đổi sắc khẽ cau mày hỏi:
- Ngươi chặn đường ta làm gì?
Sa Thông Thiên nói:
-Nói, ngươi là đồ đệ của ai, xông vào vương phủ làm gì?
Hoàng Dung nhường mày lên nói:
- Nếu ta không nói thì sao?
Sa Thông Thiên nói:
- Quỷ môn Long vương đã hỏi thì không thể không trả...
-Phụt~
Y nâng cánh tay lên dự tính tát mặt Hoàng Dung thế nhưng chưa nói dứt câu thì bất chợt một luồn khí thế kinh khủng từ không trung truyền tới, tất cả mọi người đều phải quỳ xuống không ngẩng đầu lên nổi. Riêng Sa Thông Thiên thì phun ra một ngụm máu nằm rạp trên mặt đất giống như chó chết một dạng. Chỉ có Hoàng Dung là không sao cả nhưng nàng cũng đã đoán được một hai, nghó nghiêng xung quanh và dĩ nhiên nàng không phát hiện được gì.
Hoàng Dung cũng không ở lại lâu, nàng nhân cơ hội nhanh chóng sử dụng khinh công bay qua tường biến mất trong đêm.
Trần Tinh nhìn thấy hết thảy cử động của tất cả mọi người, đợi đến lúc Hoàng Dung rời đi hắn mới thu hồi khí thế của mình và đi về phía nơi giam giữ Cha con Dương Thiết Tâm với Mục Niệm Từ.
-Chuyện gì vừa xảy ra..
-Sư huynh, sư huynh,... Vừa rồi xảy ra chuyện gì...
Một mảnh hỗn loạn với đầy những câu hỏi không có ai có thể trả lời. Trần Tinh dĩ nhiên không biết và không quan tâm.
Hắn nhanh chóng bay trở về, thì đã nghe tiếng la lớn vọng ra
-Nhẹ...nhau nhả nhà nhấy nhuống...
Trần Tinh vừa lúc cũng đặt chân xuống sân, cửa phòng mở toang nên từ xa hắn cũng có thể nhìn được diễn biến phía trong.
Vừa lúc lọt vào tầm mắt của hắn là Hoàn Nhan Khang, không lúc này ắt hẳn phải gọi hắn lại là Dương Khang. Y sử thương đâm thẳng về phía lưng của Dương Thiết Tâm.
Nghe được tiếng gió vù vù phía sau, Dương Thiết Tâm tay trái nhanh chóng vung ngược lại đã bắt được chỗ cách mũi thương năm tấc. Dương gia thương pháp ra trận vô địch, nhất là chiêu Hồi mã thương càng là tuyệt kỹ truyền qua nhiều đời. Dương Thiết Tâm đã bắt được cán thương, đó là nửa chiêu biến hóa thứ ba trong Hồi mã thương, vốn không để địch nhân giật lại, tay phải đã vung thương đâm vào giữa mặt đối phương, nhưng lúc ấy tay phải y đang ôm Bao Tích Nhược, bèn quay lại quát:
- Chiêu thương pháp này họ Dương ta chỉ truyền cho con trai không truyền cho con gái, chắc sư phụ ngươi chưa dạy qua.
Dương Khang dĩ nhiên không biết chiêu này, y nghe tiếng quát bất chợt cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh bàn tay của hai người cùng ấn tới, ngọn thiết thương lâu năm cán đã hư mục, rắc một tiếng gãy làm hai đoạn.
Quách Tĩnh thấy vậy lúc này cũng vọt người ra quát lên:
-Ngươi sao lại ra tay với cha ruột của mình..
Dương Khang sững người lại, lúc này Dương Thiết Tâm cũng đã ôm vợ vọt ra khỏi nhà. Mục Niệm Từ ở bên ngoài tiếp ứng, hai cha con vượt tường ra ngoài.
Trần Tinh nấp phía sau gốc cây, mọi thứ đều rõ ràng, với bản lĩnh của hắn đương nhiên sẽ có hơn 80% cơ hội cứu trị được Bao Tích Nhược, nhưng vấn đề là Trần Tinh không muốn cứu. Đơn giản chỉ bởi vì bà ta đồng ý lấy Hoàn Nhan Hồng Liệt, cho dù có lý do gì đi nữa nhưng đối với một người phụ nữ nghe tin chồng mình chết liền đồng ý lấy người khác làm chồng thì không thể chấp nhận được, cho dù là có bảo vệ đứa con đi hay lý do gì đi chăng nữa. Nếu như Dương Thiết Tâm chết thật sự thì sao? Chẳng phải Bao Tích Nhược vẫn giấu bí mật này mãi mãi và tiếp tục cuộc sống bình thản của mình đến cuối đời. Hơn mười mấy năm sống chung Trần Tinh không tin Hoàn Nhan Hồng Liệt không chạm đến Bao Tích Nhược, bản tính xảo quyệt đã ăn sâu vào trong máu làm sao có khả năng y ăn chay mà không sủng hạnh nàng? Cho dù Bao Tích Nhược không đồng ý đi nữa thì một gói thuốc mê hay xuân dược trong thức ăn không phải mọi chuyện được giải quyết?
Hiện tại Dương Thiết Tâm vẫn còn sống, thế nhưng Bao Tích Nhược lại đập đầu tự tử? Phải chăng trong này không đơn giản là vì Dương Khang không chấp nhận sự thật Dương Thiết Tâm là cha mình hay là có uẩn khúc khác? Có phải hay không là vì cảm thấy xấu hổ vì gặp lại chồng cũ mà bản thân đã không làm tròn phụ đạo?
Trần Tinh không quan tâm, hắn cũng không muốn bàn luận thêm về vấn đề này, bởi sự diễn biến tiếp theo mới là mục đích chính của hắn.
Quách Tĩnh thấy tất cả đều đã rời khỏi nên cũng không dám chần chừ, chạy ra khỏi nhà, đang định vượt tường ra theo, đột nhiên trong bóng đêm có một luồng kình phong đánh xuống giữa đầu, vội rụt đầu xuống, chưởng phong lướt qua sống mũi, mặt đau rát như bị dao cắt. Y thấy người kia chưởng phong lợi hại, không một tiếng động đánh tới mình vẫn hoàn toàn không hay biết gì, không kìm được hoảng sợ, chợt nghe người kia quát:
- Tiểu tử xấu xa, lão tử chờ ở đây lâu rồi! Đưa cổ ra đây để lão tử hút máu ngươi!
Chính là Sâm tiên lão quái Lương Tử Ông.
Quách tĩnh gặp Lương Tử Ông đứng ở cạnh tường, đời nào chịu ngoan ngoãn đưa đầu chìa cổ cho y hút máu?
Sau lúc hoảng sợ, y nhanh chóng quay đầu bỏ chạy, với võ công hiện tại, cho dù công lực có mạnh hơn nhiều lúc trước đi nữa cũng không có khả năng là đối thủ của Lương Tử Ông, y cắm đầu mà chạy, bất kể đông tây nam bắc, cứ chạy vào những chỗ tối nhất. Lương Tử Ông dốc lòng hút máu tươi của y, nửa bước cũng không chịu bỏ. May là Quách Tĩnh khinh công cao cường, lại là ban đêm, nếu không đã bị bắt rồi. Y chạy mau một hồi, bốn bề đã không còn đèn đuốc, cũng không biết đã tới đâu, chợt thấy trên mặt đất đầy gai góc, đá sỏi lởm chởm, giống như có mấy trăm thanh kiếm cắm ngược lên. Trong vương phủ lấy đâu ra gai góc đá sỏi, nhưng Quách Tĩnh rảnh đâu mà suy nghĩ? Chỉ thấy bắp chân bị gai góc đâm rất đau, nhưng nghĩ tới lão già tóc bạc kia cắn ngập răng vào cổ mình thì đừng nói là mớ gai góc nhỏ nhặt, cho dù núi đao rừng kiếm cũng không do dự phóng vào. Đột nhiên dưới chân sụp xuống một cái, vừa kêu lên không xong, thân hình đã rơi xuống dưới, tựa hồ rơi xuống bốn năm trượng mới tới đáy, thì ra là một cái hang đất rất sâu.
Y đang còn trên không đã vận kình, chỉ chờ rơi xuống đất là đứng lại để khỏi bị thương, nào ngờ hai chân lại đạp, vào một vật tròn, đứng không vững ngã ngửa ra đất, lúc chống tay ngồi dậy lại chạm vào một vật tròn, hoảng sợ nhảy dựng lên, mò mẫm mấy lần, nhận ra khối cầu hình tròn lớn ấy đều là đầu lâu người, xem ra cái hang đất này là nơi Triệu vương phủ giết người xong ném xác xuống đây.
Chỉ nghe Lương Tử Ông trên miệng hang kêu lớn:
- Tiểu tử, lên đây mau!
Quách Tĩnh nghĩ thầm:
-Ta chẳng ngu như thế, leo lên để nộp mạng à?
Rồi đưa tay mò mẫm bốn phía, phía sau lưng là hang trống không có vật gì, bèn lùi vào mấy bước để đề phòng Lương Tử Ông nhảy xuống truy sát.
Lương Tử ông chửi mấy tiếng, nghĩ Quách Tĩnh quyết ý không chịu lên bèn quát:
-Ngươi có chạy tới điện Diêm La, lão tử cũng đuổi theo.
Trần Tinh đều rõ ràng mồng một, tới khi hai người rời khỏi tầm mắt của mình, Trần Tinh cũng không còn hứng thú nữa. Hiện giờ hắn chỉ việc để sự việc đi đúng hướng của nó thì mục đích tìm kiếm tung tích của Mai Siêu Phong sẽ đạt được. Hắn mặc dù không trực tiếp tham gia nhưng hắn không thể không đảm bảo an toàn cho những người này a, bởi vì về sau còn rất nhiều chuyện liên quan, bởi vậy hắn cũng không khỏe như trong tưởng tượng, bay tới bay lui cũng rất mệt a...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...