Sau khi Lý Thanh La rời đi, Trần Tinh bắt đầu hoạch định kế hoạch. Trước tiên là nửa năm để học tập rèn luyện chiêu thức võ công.
Hắn cũng muốn thử năng lực của mình một thoáng xem như thế nào.
thì để sau đi. Tuy rằng công pháp quá bá đạo nhưng không thể tuỳ tiện dùng. Nếu bất chấp thủ đoạn mà có được thực lực, như vậy cũng sẽ là nô lệ của lực lượng mà thôi.
Duy trì bản tâm, ý chí kiên định, không thẹn với lòng, tiếp thu nhận xét, khắc phục hạn chế, bù đắp thiếu sót. Đây là chìa khoá vàng dẫn đến thành công.
Trần Tinh không có việc gì làm thế là hắn đi Lang Hoàn Ngọc động, dù sao Lý Thanh La trước khi đi cũng đã cho hắn biết vị trí cũng như cách vào.
Một đường đi rất thuận lợi, ra vào không ai ngăn cản, có lẽ mọi người đã được thông báo nên rất nhanh Trần Tinh có thể đứng trước Phòng sách, nhưng đây chỉ là bề ngoài thôi, Lý Thanh La đã nói có mật đạo thông đến Lang Hoàn Ngọc động.
Mở cửa, đóng cửa, xoay bình hoa, một loạt động tác rất tự nhiên như đã làm rất nhiều lần vậy. Bước vào mật đạo, trước mắt hắn 20m là một bóng người đang chăm chú đọc sách. Mật đạo thông với bên ngoài nên vẫn có ánh sáng. Chắc chỗ thông đã được che giấu kỹ.
Nghe được tiếng bước chân, Ngữ Yên cũng không xoay người lại, nơi này ngoại trừ nàng và mẹ nàng ra cũng không có ai khác nên nàng nghĩ chắc là mẹ thôi, Trần Tinh không muốn làm phiền nàng, hắn đi xung quanh trên kệ sách lấy đại một quyển có tên Tồi Tâm Chưởng. Tồi Tâm Chưởng pháp này tên gọi giống với một môn võ công được ghi lại trong Cửu Âm Chân Kinh nhưng hiện tại Hoàng Thường còn chưa sinh ra!
Hắn cũng không quan tâm, mở ra năng lực giả lập. Quả nhiên một hình ảnh 3D hiện lên, hắn nhanh tay lật từng trang, chưa đầy 30s hắn đặt quyển sách xuống, đóng lại năng lực giả lập. Thông tin toàn bộ Tồi Tâm Chưởng pháp giống như in vào trong đầu hắn.
Trần Tinh điều chỉnh thoáng một tý dòng suy nghĩ. Hắn lại mở ra năng lực nhưng tinh thần lại tập trung vào bộ chưởng pháp mới học được này. Trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh 3D đang luyện Tồi Tâm Chưởng. Động tác đăng phong tạo cực, hắn nhìn như say như mê. Nam nhân ai không muốn có võ công cao cường? Hồi nhỏ ai không mơ ước mình là diễn viên chính trong phim?
Sau khi hình ảnh 3D luyện xong hắn mới hồi phục tinh thần lại, đáng tiếc là mãi xem nên không nhớ gì, thế là hắn vận dụng năng lực giả lập lại một lần nữa.
Lần này, hắn chăm chú hơn, rốt cuộc hắn cũng nắm sơ bộ, nhưng đáng tiếc là đang trong mật đạo không thể luyện được. Thế là đành phải tìm cơ hội khác.
-Quả nhiên năng lực nghịch thiên, không biết còn có năng lực gì ta còn có thể sử dụng không?
Hắn thầm nghĩ, trong lòng cũng đang lên kế hoạch nghiên cứu những năng lực khác. Giả lập? Trầu bò sao?
Trần Tinh không chậm trễ nữa nhanh tay lật từng môn công pháp. Trong đây chứa võ công thiên hạ các phái, ngay cả 72 tuyệt kỹ thiếu lâm cũng đều có, nhưng chỉ là bản sao chép không phải chính tông, chỉ ngoại trừ Lục Mạch thần kiếm của Đại Lý, Dịch cân kinh đã thất truyền của thiếu lâm cùng với các môn võ công cao thâm của phái Tiêu dao thôi.
Mất khoảng 10 phút, Trần Tinh đã đem tất cả sách trong Mật đạo này giả lập thành công, bây giờ chỉ còn tập luyện thôi. Hắn đang cầm trên tay một bộ công pháp có tên là Giáng Long Nhị Thập Bát chưởng.
Hắn nhớ đây là tuyệt kỹ công pháp trấn phái của Cái Bang cùng với Đả Cẩu Bổng pháp. Nhưng cũng không phải mạnh nhất. Môn công pháp này từng được Tiêu Phong chỉnh sửa đơn giản 10 chiêu còn lại 18 chiêu với tên gọi khác là Hàng Long thập bát chưởng. Đây mới là bản mạnh nhất của nó.
Ngoài ra, đây là một bản tu luyện thiên về ngoại công, thích hợp cho người tính tình chính trực, cương nghị. Trần Tinh âm thầm tính toán, bề ngoài hắn cứ như công tử vậy cho dù có tu luyện thành công cũng không thể bằng Tiêu Phong được. Công pháp tuy mạnh cũng phải xem người sử dụng thế nào nữa. Có thể nói là độ thích hợp. Quan trọng hơn là Tiêu Phong đã tiến hành cải tiến nó rồi.
Như vậy Trần Tinh chỉ còn cách cải tiến nó lại thích hợp với mình thôi. Hắn không vội sử dụng năng lực giả lập Giáng Long Nhị Thập Bát Chưởng này. Trước hết tham khảo nội dung trước rồi tính. Dù sao hắn vẫn muốn trò chuyện cùng Ngữ Yên. Không biết vì sao, trong máu hắn lại sôi trào khi gặp Gái đẹp. Nhưng cũng không phải loại não tàn hễ gặp là nhào tới.
Trần Tinh không biết rằng là sư phụ hắn đang giở trò, cộng thêm máu hắn bây giờ đã hoà trộn với Long huyết. Cũng giống như là bản năng rồi.
Trần Tinh lắc đầu ngồi xuống đối diện với Ngữ Yên không làm phiền nàng mà đọc sách.
Cảm thấy kỳ quái vì mỗi lần mẹ mình vào đây tuy không làm phiền mình nhưng mẹ không ngồi xuống đọc. Tại sao hôm nay lại khác? Ngữ Yên ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy Trần Tinh đàn chăm chú đọc sách, nàng giật mình
-Trần...Tinh đại ca, sao...sao huynh lại ở đây?...làm sao..?
Thoáng ngẩng đầu, đặt quyển sách xuống, Trần Tinh nhìn Ngữ Yên rồi từ tốn mở miệng
-Ngữ Yên muội, xem sắc mặt của ngươi không được tốt lắm, nếu như lời hôm qua của ta làm cho muội không vui thì ta cũng nhân tiện xin lỗi muội. Còn về tại sao ta xuất hiện ở đây là vì mẹ muội đã đồng ý cho ta học tập. Nói chung cũng xem như một vụ giao dịch. Ta giúp mẹ muội làm việc, mẹ muội cho ta đến đây. Đơn giản như vậy.
-Trần Tinh đại ca, không phải, ta không trách huynh, chỉ là...
Ngữ Yên bối rối nói.
-Haizz, ta hiểu, Ngữ Yên muội đang cố gắng như vậy chắc hẳn cũng là muốn trợ giúp biểu ca của muội chứ?
-Vâng!
Ngữ Yên yên lặng trong chốc lát rồi ngẩng đầu ánh mắt kiên định trả lời.
-Ngữ Yên muội, tình cảm của muội không sai, đáng tiếc đối tượng của muội không chính xác. Mộ Dung Phục là một người cao ngạo, nếu như khi hắn đối đầu với đối thủ trên cơ mình, trong khi đó muội ở một bên quan sát thấy được nhược điểm của đối thủ đó rồi nhắc nhở hắn để hắn giành thắng lợi. Như vậy muội nghĩ hắn sẽ làm gì với muội?
Trần Tinh tự rót lấy một chung trà, nhấp nhẹ một hớp rồi mới nói.
Trong phòng nhất thời im lặng trong chốc lát, Ngữ Yên nghĩ nghĩ rồi buồn rầu cúi đầu không nói, Trần Tinh không làm phiền nàng, một lúc sau nàng mới lên tiếng
-Trần Tinh đại ca, cám ơn huynh, ta biết biểu ca ta tính tình cao ngạo, một khi chuyện này xảy ra nhất định biểu ca sẽ không làm gì ta nhưng nhất định mọi người xung quanh sẽ cười vào mặt huynh ấy, khi đó trong lòng huynh ấy sẽ chướng mắt ta. Nhưng dù vậy, ta cũng sẽ không từ bỏ, biểu ca của ta từ nhỏ ta đã muốn được gả cho huynh ấy, đó là ước mơ của ta. Ta không thể phản bội huynh ấy được.
Trần Tinh nghe Ngữ Yên nói xong, hắn cũng thật sự khâm phục sự chung thuỷ của nàng, một người con gái thông minh, hiền lành, hết lòng vì người mình yêu như vậy là phước ba đời mới có thể kiếm được. Nhưng đáng tiếc, tạo hoá trêu ngươi, quyền lợi làm mờ đôi mắt
-Mộ Dung Phục ơi Mộ Dung Phục, ngươi quả thật mắt mù rồi, như vậy cũng đừng trách ta không biết đạo nghĩa. Đoàn Dự sao? Kiếp sau đi!
Hắn thầm nghĩ trong lòng, bắt đầu tính toán bước tiếp theo nên làm thế nào. Có..!
-Ngữ Yên muội, ta thật sự khâm phục muội, đây là thật lòng, bởi vậy ta không muốn phải chịu đau khổ. Nếu muội đồng ý thì ta sẽ giúp muội biết được địa vị của muội trong lòng biểu ca muội quan trọng như thế nào, được chứ?
-Trần Tinh đại ca, ta..., như vậy có tổn thương đến biểu ca ta hay không? Nếu không có chuyện gì thì ta đồng ý.
Quả nhiên Ngữ Yên đồng ý, dù sao nàng cũng muốn biết điều này.
-Vậy được rồi, kế hoạch của ta rất đơn giản không có gì phức tạp cả, ta sẽ viết bức thư hẹn gặp riêng biểu ca muội, sau đó nói một số chuyện. Muội cứ trốn ở một bên nghe là được. Được chứ?
-Vâng, muội đã hiểu, khi nào thì huynh bắt đầu?
-Ngày mai, được rồi, ta về trước chuẩn bị đây.
Hắn cáo từ rời đi, không quên mang theo luôn Giáng Long Nhị Thập Bát Chưởng. Còn Ngữ Yên thì gật gật đầu cũng không chú ý lắm, giờ phút này tâm trí nàng đặt vào biểu ca của nàng cả.
Trần Tinh nhìn nàng lắc lắc đầu, hy vọng bao nhiêu thất vọng bấy nhiêu. Nhưng không thể không hy vọng, nếu không có hy vọng như vậy cũng không phải con người.
Truyện cầu like, cầu nguyệt phiếu, kim đậu. Đóng góp của các bạn là động lực để mình ra thêm nhiều chương hơn. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...