Đường Nghĩa một khi quyết định cũng không nói hai dẫn Trần Tinh đi lại từ đường Đường gia.
Một đường đi chỉ có hai người, một trước một sau, cái gì cũng không nói, không khí mười phần tịch mịch. Cả hai đều là hạng người mưu mô chước quỷ, suy nghĩ điều gì trong lòng không ai có thể biết được.
Đường Nghĩa tuy đồng ý dẫn Trần Tinh đi bảo khố, thế nhưng trong lòng vẫn như cũ phân vân. Liệu có nên hay không dẫn hắn đến bảo khố giả?
Điều này không phải nói ngoa, đối với một gia tộc tới nói, bảo khố giả là chuyện không khó lý giải. Nhất là gia tộc truyền thừa càng lâu đời.
Đường gia không phải trường hợp ngoại lệ, bảo khố thật và giả đều song song tồn tài. Đối với bảo khố thật thì cất giấu những món đồ trân quý nhất. Còn bảo khố giả chỉ là những món tầm thường giá trị không cao mà thôi.
Trong những trường hợp bị bức bách không có sức phản kháng hay bất đắc dĩ như hiện tại. Đường Nghĩa có thể lựa chọn dẫn Trần Tinh đi đến bảo khố giả.
Chỉ là ông ta dám sao?
Nguyên bản đây chỉ xem như là thù lao để Trần Tinh giúp Đường gia vượt ra khỏi nguy cơ bị người dòm ngó bảo khố. Nếu trả thù lao bằng những vật dụng tầm thường, đến lúc đó có lẽ Trần Tinh sẽ không nói hai lời liền rời đi.
Như vậy có khi còn mang đến cho Đường gia một kẻ địch vì Trần Tinh có thể nói Đường gia cố lộng huyền hư. Đường gia bây giờ đã không phải Đường gia trước kia. Gia tộc khổng lồ cũng còn sót lại Đường Nghĩa độc đinh duy trì cho tới hiện tại.
Chỉ cần một nước cờ đi sai, Đường gia thật sự phải xong đời.
Tuy tiếp xúc Trần Tinh không lâu, thế nhưng Đường Nghĩa lại cảm thấy Trần Tinh không đơn giản như bề ngoài hắn biểu hiện. Nhìn có vẻ cao lạnh nhưng tâm cơ không thua bản thân ông ta chút nào.
Mấy lần nói chuyện đều bị hắn lách léo cho qua không thể đạt được lợi ích cụ thể, không những thế còn bồi nữ nhi mình vào.
Đường Nghĩa thật sự không có can đảm hoa chiêu trước mặt Trần Tinh. Chỉ mất một món bảo vật còn hơn là một toà bảo khố. Vả lại, bảo vật bên trong cứ để như vậy cũng chẳng có tác dụng gì.
Trần Tinh đi theo phía sau, một đương lẳng lặng không biết suy nghĩ điều gì. Đến khi được Đường Nghĩa dẫn tới từ đường rồi lại bảo hắn đợi bên ngoài. Sau một lúc, ông ta mới tiến ra gọi hắn.
Trần Tinh đương nhiên biết bên trong có cơ quan, Đường Nghĩa làm như vậy là để đảm bảo Trần Tinh không biết cơ quan mở cửa bảo khố ở đâu cũng như vô hiệu hoá bẫy rập trước.
Trần Tinh khí thế mười phần tự tin, hoàn toàn không e sợ cái gì, Đường Nghĩa thấy vậy trong lòng thầm hô may mắn, may mắn ông ta lựa chọn chính xác.
Trần Tinh đi xuống bậc thang, phía trước có Đường Nghĩa dẫn đường nên vô cùng thuận lợi.
Rất nhanh, hai người đã tới trước một cửa đá cao khoảng 3 thước, bề ngoài cứng cáp thô ráp, lộ ra vẻ tang thương không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng.
Lúc này, Đường Nghĩa từ trong người xuất ra một mảnh ngọc bội. Ngọc bội trong suốt toả ra hào quang nhu hoà. Ông ta động tác không chần chừ chút nào đặt mảnh ngọc bội vào trong khe rãnh ấn ký bên trên thạch môn.
-Rầm rầm rầm~
Mảnh ngọc vừa được đặt vào, thạch môn lập tức rung chuyển dữ dội, một đường hào quang lập tức chẻ đôi thạch môn, sau đó thạch môn tự động tách ra để lộ ra ánh sáng bên trong.
Ánh sáng không quá chói mắt, nhưng đặc biệt hoa lệ đủ loại màu sắc, Đường Nghĩa lui sang một bên, lén lút nhìn xem biểu hiện Trần Tinh, thấy hắn không hề tỏ ra kích động hay tham lam liền yên tâm.
-Trần công tử, mời!
-Đường gia chủ khách khí.
Đường Nghĩa cười nói. Trần Tinh cũng bình thản một câu sau đó đi theo Đường Nghĩa vào trong.
Đi qua khỏi thạch môn, Trần Tinh cảm giác cả người tựa như lọt qua màn nước như thế. Cả người mát lạnh, dễ chịu vô cùng.
Thạch thất không quá rộng lớn, ước chừng năm mươi bộ chiều dài tả hữu. Ngoài những kiện binh khí không rõ cấp bậc được treo trên tường thì thạch thất còn có 2 kệ chia làm hai dãy, một dãy chứa sách, một dãy chứa những chai lọ không biết là gì.
Thấy Trần Tinh ánh mắt, Đường Nghĩa vội vàng tiến lên giải thích:
-Trần công tử, bên này là các pháp thuật tâm đắc mà tổ tiên chúng ta lưu lại, bên này là những đan dược phụ trợ tu luyện. Công tử tuỳ ý xem xét, nếu có thể đặt vào pháp nhãn của công tử thì công tử cứ việc lấy đi.
Đối với đan dược, Trần Tinh chỉ tuỳ ý quét mắt một chút rồi thôi, hắn hứng thú nhiều hơn về những quyển sách này. Đừng quên mục đích của Trần Tinh là tìm đan phương gì đó.
Có điều Trần Tinh tin chắc liên quan đến đan phương này, Đường Nghĩa hoàn toàn không biết. Và có thể đan phương được giấu ở đâu đó bên trong những quyển sách này.
Trần Tinh nghĩ vậy lập tức hành động, để tránh Đường Nghĩa sinh nghi. Trần Tinh bộ dáng vô cùng tuỳ ý. Hắn cầm lên một quyển sách lướt mắt giới thiệu một chút rồi nhanh chóng kiểm tra bên trong. Mỗi một cuốn sách đều chưa tới năm khắc thời gian Trần Tinh liền đã buông xuống.
Một lần hai lần không sao, thế nhưng về lâu về dài Đường Nghĩa trong lòng bắt đầu nổi lên nghi hoặc, ông ta nhịn không được hỏi:
-Trần công tử, những pháp thuật này không lọt mắt công tử sao?
Trần Tinh buông xuống một quyển sách trả lời:
-Đường gia chủ quá lời, chỉ là ta đây cảm thấy những môn pháp thuật này không thích hợp bản thân tu luyện mà thôi.
Nói đoạn, Trần Tinh dự định lật xem tiếp một quyển sách khác, chỉ là khi xoay người thì ánh mắt vô ý thức nhìn thấy trong góc hẻo lánh đang đặt một vật gì đó hình khối phủ đầy bụi.
Linh quang chợt loé, Trần Tinh liền chỉ tay vào đó rồi hỏi:
-Đường gia chủ, vật kia là gì? Có thể hay không lấy cho tại hạ xem thử.
Đường Nghĩa cũng nhanh chóng nhìn theo, ông ta nhíu mày một cái sau đó cười nói:
-Không thành vấn đề, vật này nói thật Đường mỗ cũng không biết, chỉ là nó được đặt rất lâu ở đây nhưng không ai biết công dụng của nó là gì, lâu ngày nên Đường mỗ cũng không để ý.
Lời nói chưa dứt thì Đường Nghĩa đã phất tay một cái, hình khối vật thể liền vừa vặn rơi vào tay ông ta. Đường Nghĩa thổi một hơi, bụi bặm bám trên đó liền vô ảnh vô tung biến mất, lộ ra nguyên bản đen nhánh chiếc hộp. Ông ta hướng Trần Tinh đưa đến. Trần Tinh không khách khí liền nắm lấy trong tay quan sát.
Chiếc hộp cấu tạo lạ kỳ, vuông vức một mảnh, không hề lộ ra kẻ hở ngoại trừ một lỗ tròn nhỏ tựa như lỗ kim.
Chiếc hộp tuy nhẹ nhưng lại cứng chắc vô cùng, Trần Tinh len lén dùng sức hai tay đè ép nhưng nó lại không chút biến dạng.
Trần Tinh lòng hiếu kỳ liền trỗi dậy, hắn hướng Đường Nghĩa nói:
-Đường gia chủ, chiếc hộp này quy ta thế nào? Ta cảm thấy bên trong có thể chứa đựng huyền cơ gì đó, ta đối với nó cảm thấy hiếu kỳ không thôi. Nếu ông không đồng ý thì xem như ta chưa nói.
Trần Tinh giọng điệu dò hỏi nhưng ý tứ thì ngược lại. Đường Nghĩa dù biết nhưng cũng không cách nào phản bác, vả lại chiếc hộp đó đã tồn tại rất nhiều năm nhưng không ai phá giải được bí mật bên trong. Có đặt ở đây cũng chẳng có tác dụng gì.
Nếu Trần Tinh muốn thì nhân cơ hội thuận nước đẩy thuyền đưa cho hắn cũng được.
Nghĩ tới đây, Đường Nghĩa cười nói:
-Trần công tử thấy hợp ý thì cứ lấy đi, nếu thật sự có huyền cơ thì Đường mỗ trước chúc mừng công tử.
Trần Tinh thoáng gật đầu một tiếng xem như cảm tạ rồi tiện tay thu vào, bên trong có phải hay không đan phương gì đó thì phải chờ giải quyết Khương Kiệt trước mới có thể biết được. Tạm thời cứ đặt nó sang một bên, sau này tính tiếp.
Trần Tinh mục đích đến Đường gia xem như hoàn thành, hắn dẫn theo Đường Yên như đã ước định một đường trở về căn cứ.
Một đường trầm tư không biết chuyện gì xảy ra, Trần Tinh ẩn ẩn cảm giác dường như từ đầu đến cuối bản thân hắn đã bị người tính toán.
Hắn nhất định phải trở về một chuyến trước khi tham gia Tông môn đại hội. Trần Tinh không muốn có người sau lưng tính kế mình như thế.
*Hết chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...