Nghịch Thần Ký

Nghe được phu nhân mình hỏi thế, Đường Nghĩa thần sắc cứng lại, ánh mắt hữu ý liếc nhìn Trần Tinh một chút, tránh né ý vị mười phần rõ ràng. Đường Nghĩa trong lòng không biết mắng phu nhân mình không biết bao nhiêu lần, thế nhưng lời đã thốt ra, làm sao có thể thu hồi. Ngay cả Đường Yên cũng nín khóc nhìn chằm chằm Đường Nghĩa.

Đường Nghĩa không còn cách nào khác là thở dài một hơi rồi nói:

-Nguyên lai hắn là hướng bảo khố Đường gia chúng ta a...

Một lời cảm thán không dành cho riêng ai qua đi, Đường Nghĩa nắm tay phu nhân mình vỗ vỗ an ủi sau đó nói:

-Xin lỗi phu nhân, Đường gia bảo khố là chuyện cơ mật, chỉ có mỗi đời gia chủ mới biết, đây là tổ tiên quy định, cho nên trước giờ ta không hướng phu nhân đề cập, aiz.

Đường phu nhân nghe trượng phu nói vậy, biểu lộ lập tức thông tình đạt lý, bà ta không trách Đường Nghĩa mà an ủi lấy:

-Lão gia, không có chuyện gì, nếu là chuyện cơ mật thì không cần nói ra cũng được. Ta đây hiểu được.

Nghe được lời này, Trần Tinh dư quanh liếc nhìn Đường phu nhân, nếu được Trần Tinh đã một cái tát chụp chết bà ta. Hắn cố gắng diễn kỹ lôi kéo chủ đề hướng Đường gia bảo khố. Vậy mà bà ta lại nói không cần nhắc tới.

Một câu nói rơi xuống làm cho công sức của Trần Tinh xem như triệt để huỷ bỏ.

Quả nhiên Đường Nghĩa dường như không có ý định nói ra. Ông ta thở dài một hơi rồi nói:

-Cảm ơn phu nhân hiểu cho, Đường Nghĩa ta đây thật sự là vạn hạnh khi lấy được phu nhân làm vợ.

-Các ngươi đúng là lạc quan, sắp chết tới nơi mà vẫn duy trì bình thản cho được, khâm phục, phi thường khâm phục.


Hiếm thấy có được cơ hội, Trần Tinh ngay lập tức buông lời trào phúng. Lời nói vừa ra, cả nhà ba người sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Đường Nghĩa giận không có chỗ phát tiết, Đường phu nhân thì chán ghét nhìn lấy Trần Tinh.

Trần Tinh dù gì trên danh nghĩa cũng là phu quân của Đường Yên, vậy mà hắn lại nói ra được những lời vô tình như thế, hắn còn là người sao?

Đường Yên không phải Đường phu nhân nhát gan sợ sệt, không phải Đường Nghĩa mưu mô thâm trầm. Nàng ta nghe Trần Tinh nói vậy thì nộ diễm bừng lên, uỷ khuất lớn tiếng chất vấn:

-Ngươi nói như vậy là có ý gì? Ngươi không giúp được cũng không nên giở giọng điệu như thế mỉa mai chúng ta. Ngươi lương tâm là bị chó ăn sao!

Đường Yên một lời mắng Trần Tinh thống khoái rồi bất chấp mọi người ô ô khóc lớn. Đường Nghĩa thì thầm kêu hỏng bét sợ sệt Trần Tinh ra tay nhanh chóng hướng phu nhân liếc mắt.

Đường phu nhân hiểu ý lập tức an ủi con gái mình. Đường Nghĩa lúc này mới phối hợp:

-Hồ đồ, phận làm thê tử người khác làm sao có thể đối trượng phu mình la hét như thế còn ra thể thống gì. Còn không mau hướng Trần Tinh xin lỗi!!

Đường Nghĩa rống to một cái sau đó hướng Trần Tinh phân trần:

-Con rể, Yên nhi tuổi trẻ tính nóng, không cần để ý đến nàng, ta biết con trách chúng ta tự ý quyết định hôn sự, cho nên trong lòng có khúc mắc. Thế nhưng làm việc gì cũng không nên quá tuyệt tình, con có cái gì điều kiện cứ việc nói thẳng. Chỉ cần con cảm thấy hài lòng liền được.

Nghe Đường Nghĩa nói vậy, Trần Tinh trong lòng liền động, hắn muốn đề ra yêu cầu đi Đường gia bảo khố, thế nhưng đối với Đường Nghĩa đầy bụng mưu mô thế nào cũng lấp liếm từ chối.


Nghĩ nghĩ, Trần Tinh lập tức không mặn không nhạt nói:

-Đường gia gia chủ, ông nên chú trọng lời nói của mình. Mục đích của ông là gì ta mười phần rõ ràng. Đừng trước mặt ta giở trò hoa chiêu gì. Một cái Khương Kiệt ta còn chưa để vào mắt, ông không phải muốn ta ra mặt đối phó Khương Kiệt sao?

Nói đến đây, Trần Tinh dừng một chút quan sát sắc mặt Đường Nghĩa, hắn nói xong còn bày ra tư thái của kẻ bề trên khinh thường Khương Kiệt, mục đích là để Đường Nghĩa cảm thấy giá trị của vụ giao dịch là đáng giá. Đương nhiên, vụ giao dịch là gì Trần Tinh không chần chừ liền nói tiếp:

-Thế nào? Muốn đối phó Khương Kiệt có thể, chỉ là Đường gia các người lấy cái gì trả cho ta?

Thấy Trần Tinh năm lần bảy lượt chối bỏ quan hệ, Đường Nghĩa dù có trầm ổn đến mức nào cũng tránh không khỏi giận dữ trong lòng.

Thế nhưng Đường Nghĩa không thể cơn nóng giận nhất thời của mình mà làm cho Đường gia bị huỷ được, ông ta hít một hơi kìm nén nộ hoả hướng Trần Tinh nói:

-Trần công tử, nói như vậy tức là chỉ cần Đường gia có thể ra một cái giá khiến công tử hài lòng thì công tử sẽ giúp chúng ta giải quyết mối hoạ này sao?

-Không sai.

Trần Tinh gật đầu đáp. Đường Nghĩa nhất thời không biết thế nào. Đường phu nhân một bên lo lắng, một bên kéo con gái của mình ý bảo nàng nhanh đứng ra nói chuyện, chỉ là Đường Yên giờ phút này cũng không đủ can đảm nói cái gì.

Trần Tinh thật sự quá lạnh, nhất là ánh mắt của hắn nhìn về phía nàng, hoàn toàn không nhìn ra cái gì tình cảm trong đó, đương bằng hữu bình thường cũng không phải. Nàng còn có thể nói cái gì cho được?

-Trần công tử, không biết công tử muốn Đường gia ta làm cái gì công tử mới chịu ra mặt đây?


Đường Nghĩa nhìn Trần Tinh vài lần, thấy hắn trước sau không hề lộ ra cái gì tình cảm, biết được nước cờ mình đi đã mười phần sai lầm liền thở dài một hơi cam chịu.

Trần Tinh không trả lời, hắn hướng Đường Yên lại gần, trong sự ngỡ ngàng của Đường phu nhân cùng Đường Nghĩa. Trần Tinh một tay nâng cằm Đường Yên lên giả vờ xem xét rồi lại buông tay.

-Đường gia chủ, vụ hôn sự này mặc dù ta không đồng ý cũng như không thừa nhận, thế nhưng ông nói không sai, làm người không thể quá tuyệt tình. Cho nên ta cho ông 2 đề nghị.

-Hoặc là ông để Đường Yên làm ta thiếp thân nha hoàn, sau này cùng Đường gia không quan hệ gì. Hoặc là dẫn ta vào bảo khố Đường gia, trong đó ta sẽ chọn một món xem như tiền thuê xử lý Khương Kiệt. Thế nào?

Nói đoạn, Đường phu nhân lập tức hét lên:

-Không được! Ngươi...ngươi quá phận!

Đường Yên thì giận dữ đến mức cả người run rẩy không thôi, hàm răng ken két cắn chặt, hung quang xạ đến Trần Tinh.

Đường Nghĩa lòng bàn tay siết chặt, các ngón tay cũng trắng bệch vì dùng sức quá mạnh.

Trần Tinh thật sự là khinh người quá đáng, đường đường là Đường gia đại tiểu thư, làm sao có thể làm Trần Tinh nha hoàn, nếu chuyện này truyền ra ngoài, Đường Nghĩa làm sao còn mặt mũi gặp người.

Đường Nghĩa muốn mắng lớn trực tiếp vạch mặt, chỉ là giọng nói Trần Tinh lại nhàn nhạt vang lên:

-Quá phận? Hừ, các người có thể không đồng ý, ta không ép buộc các người. Điều kiện ta đã nói, các ngươi không muốn ta trực tiếp đi liền tốt.

Nguyên bản Đường Nghĩa như nước đang sôi sùng sục, đột nhiên gặp trời đông giá rét như thế trực tiếp nguội lạnh.

Nghe được Trần Tinh nói thế, cơn giận cũng không sót lại chút gì biến mất.

Khương Kiệt sớm muộn rồi cũng sẽ điều tra ra được, sau đó lấy cái cớ này đường đường chính chính san bằng Đường gia. Đến lúc đó không có ai có thể ngăn cản.


Đường Nghĩa nặng nề thở dài một hơi, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, Đường gia phải chăng thật sự xong rồi?

Trong cơn u mê, ánh mắt liếc nhìn Đường Yên một thoáng, đột nhiên Đường Nghĩa tỉnh ngộ, ông ta vội vàng hướng Trần Tinh đề cử nói:

-Trần công tử, chi bằng thêm một lựa chọn nữa thế nào?

Trần Tinh nhíu mày, rất nhanh liền bình thường, hắn đạo:

-Hửh, Đường gia chủ có cao kiến gì sao?

-Cao kiến thì không dám, chỉ là tổ tiên có quy định, chỉ có nhất gia chi chủ mới có thể đi vào bảo khố. Thế nhưng Đường mỗ chỉ có một đứa con gái, cho nên quy định đó xem như không thể thực hiện được. Ta thấy chi bằng để Yên nhi hầu hạ công tử vài tháng. Nếu công tử như cũ không hài lòng thì xem như Yên nhi không có phúc phận đó. Đương nhiên trước đó Đường mỗ sẽ đích thân dẫn công tử đi vào bảo khố. Lúc đó công tử thân phận cũng xem như nửa cái con rể, không sai biệt lắm không làm trái tổ tiên quy định. Công tử cảm thấy thế nào.

Trần Tinh nghe được không khỏi thầm khen Đường Nghĩa thật sự có đầu óc. Đường Yên nếu đi theo hắn mấy tháng ít nhiều gì cũng sẽ lấy được một hai chỗ tốt. Đối với nhân vật như Trần Tinh thì một hai chỗ tốt thì cũng có thể bù đắp được tổn thất mà Đường gia gánh chịu trong chuyện này. Nếu may mắn thì Đường Yên tranh thủ được Trần Tinh cảm tình, một bước thành phượng hoàng cũng không chắc.

Bởi lẽ dưới cái nhìn của Đường Nghĩa, Trần Tinh chắc chắn là một con em của gia tộc hay thế lực lớn nào đó. Mà nhìn hắn khí chất bễ nghễ như vậy, hiển nhiên không phải thành viên bình thường. Chỗ tốt đương nhiên sẽ không thiếu.

Đường Nghĩa tính toán như vậy, Trần Tinh cũng không tâm tư đi dò xét. Hắn không nói hai lời trực tiếp đồng ý.

Thấy Trần Tinh đồng ý, Đường Nghĩa trong bụng nở hoa, trực tiếp dẫn Trần Tinh đi đến bảo khố.

Đương nhiên ông ta không còn lựa chọn nào khác thích hợp hơn.

Cùng Trần Tinh đấu trí, không phải ai cũng có thể dễ dàng đạt được mục đích. La Khinh Y chỉ là trường hợp ngoại lệ mà thôi.

*Hết chương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui