Một đám lão già nghe Trần Tinh an ủi cũng phần nào vơi đi nỗi lo, chỉ là bọn họ vẫn không tài nào loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Một người trong đó chú ý đến ý tứ khác trong câu từ của Trần Tinh nên vội lên tiếng:
-Tại sao kết quả vẫn là như vậy đây? Bên trong còn có khúc mắc gì mà chúng ta không biết hay sao?
Trần Tinh không trả lời mà hướng vị trưởng lão này nhẹ điểm đầu, sau đó ánh mắt lại liên tục quét qua đám người từ tốn hỏi:
-Trước khi nói vấn đề này, ta mạn phép hỏi các vị ở đây, thân phận thật sự của những thành viên trong Lục Chỉ Hội là gì?
Nghe được Trần Tinh hỏi thế, đám người liếc mắt nhìn nhau trao đổi ý tứ rất rõ ràng. Một trưởng lão trông có vẻ già nua lên tiếng:
-Công Minh, ngươi nói cho hắn biết đi.
Dứt lời, ông ta song thủ cấp tốc biến ảo, nhất chỉ điểm ra, bảo quang bắn ra bốn phía tạo thành kết giới bao phủ đám người vào trong. Lúc này Công Minh mới hướng Trần Tinh nói:
-Nói về thân phận của 6 người này thì không phải tầm thường, La Khinh Y đã biết, thuộc về thế lực Tịnh Tuyền Am, Lục Triển Ngưu là người Ngọc Thanh Các, Hạng Thiếu Tu cùng Bào Tịnh thuộc Cực Lạc Cung, còn về Khương Kiệt chính là thiếu chủ của môn chủ Huyết Đao Bang. Chỉ có Trâu Chí Hào tên tiểu tử kia là được Tà Minh từ nhỏ thu nhận, xem như thuộc Ma Thiên Môn. Có điều kế hoạch của chúng ta tiểu tử đó cũng không hề biết chút gì.
Công Minh nói xong, Trần Tinh liền âm thầm thán phục, Bào Tịnh nữ nhân kia một mực sợ sệt thân phận bị bại lộ, nên bị Hạng Thiếu Tu dùng lý do này áp chế. Không nghĩ tới thân phân của nàng đám lão già này đã rõ ràng rành mạch.
-Các người biết bọn họ thuộc thế lực khác, như vậy vì sao lại để bọn họ tự tung tự tác phô trương thế lực thu thập tài nguyên đây?
Công Minh nghe thế lập tức cười khẩy mỉa mai nói:
-Tự tung tự tác? Ngươi tưởng bọn ta muốn sao? Nếu chúng ta đụng đến bọn hắn, các thế lực khác sẽ ngay lập tức phát động tấn công Ma Thiên Môn. Đến lúc đó mất sẽ nhiều hơn được. Cái mà Tiên Môn muốn chính là như vậy hiệu quả, chỉ có đám người ngu si đó mới tin hứa hẹn của bọn ngụy quân tử tự xưng mình là Tiên nhân kia thôi.
-Còn về thao túng tài nguyên thì ngươi không phải trong cuộc nên không hiểu, tuy là bọn ta không can thiệp vào việc của bọn hắn, thế nhưng tài nguyên đa phần bọn chúng đều phải giao nộp lên trên. Nếu không phải nhìn thấy bọn chúng thay chúng ta quản lý đâu ra đó rõ ràng và kiếm nhiều tài nguyên như vậy, chúng ta sao có khả năng giao trứng cho ác đây?
Nghe Công Minh giải thích, Trần Tinh trong lòng cũng tinh tường mọi việc, xem ra hắn đoán không sai, người được lợi lớn nhất trong chuyện này là đám lão già này. Đúng là gừng càng già càng cay, muốn qua mặt bọn họ cũng không phải việc đơn giản. Còn về việc sâu xa bên trong hay việc đám người này làm sao có thể kiểm soát được tài nguyên mà đám người này giao nộp thì Trần Tinh không để tâm tới.
Thấy Trần Tinh im lặng không nói, một trưởng lão lập tức lên tiếng dò hỏi vấn đề trước đó:
-Được rồi, bọn chúng thân phận chúng ta đều đã đều tra kỹ càng, ngươi nói một chút sự việc còn đang dang dở khi nãy đi, chúng ta cũng là muốn biết vì sao kết quả vẫn như cũ không thay đổi đây?
Trần Tinh nghe vậy cũng không giấu diếm mà từ tốn giải thích:
-Các vị có hay không để ý đến Trâu Chí Hào đến đây vì mục đích gì sao?
Mấy người mờ mịt ánh mắt nhìn nhau không hiểu Trần Tinh tại sao nói đến vấn đề này, nó có liên quan gì sao, chỉ là không đợi bọn họ lên tiếng, Trần Tinh liền đã nói tiếp:
-Nếu ta đoán không sai, có hai nguyên nhân giải thích vì sao Trâu Chí Hào có mặt ở nơi này, thứ nhất chính là, hắn đã phản bội các người âm thầm trợ giúp La Khinh Y diễn một tuồng kịch. Thứ hai là La Khinh Y nữ nhân kia đã bày mưu dẫn dụ Trâu Chí Hào tới đây.
-Mấy vị có cảm thấy, Trâu Chí Hào xuất hiện tuy không đóng một vai trò cụ thể gì, thế nhưng hắn lại làm cho các người không thể nào lên tiếng được sao? Dựa trên biểu hiện của hắn có thể xem ra, hắn là ưa thích La Khinh Y, mà đúng lúc nàng ta nói ra vấn đề nhạy cảm thì hắn lại xuất hiện còn công kích lấy ta.
-Đích thị sự có mặt của hắn chẳng khác nào làm cho các vị chẳng khác nào bù nhìn, La Khinh Y thì nói một cách úp úp mở mở, ta thì lại càng không thể xoáy sâu vấn đề đó, còn mấy vị thì lại càng không có tiếng nói, một khi nhắc đến nhất định Trâu Chí Hào sẽ biết được rồi hắn nhất định sẽ làm ầm ĩ lên. Nếu ta đoán không sai hắn nhất định sẽ đứng về phía La Khinh Y và buộc ta phải thực hiện điều kiện. Đến lúc đó các vị sẽ làm như thế nào? Tất cả làm sao sẽ trùng hợp như vậy đây?
Nói đoạn, Trần Tinh cũng tự thân trầm ngâm trong chốc lát tựa như đang suy nghĩ lấy vấn đề mình vừa nói như thế. Một đám lão già nghe Trần Tinh phân tích như thế cũng có điều im lặng tiêu hóa thông tin, một lão giả trong lòng vẫn còn nghi hoặc lên tiếng:
-Ngươi nói như vậy cũng không sai nhưng chỉ dựa vào nhiều đó vẫn là chưa đủ sức thuyết phục cho lắm. Làm sao ngươi biết Trâu Chí Hào sẽ buộc ngươi thực hiện điều kiện đây, nếu như là do La Khinh Y dẫn dụ hắn đến, như vậy chứng tỏ giữa hắn và La Khinh Y không có bất kỳ liên hệ nào và đương nhiên Trâu Chí Hào yêu thích La Khinh Y, hắn làm sao có khả năng kết hợp hai người các ngươi?
Vị trưởng lão này nói xong, một vài người khác cũng gật gù biểu thị đồng ý với ý kiến của ông ta. Chỉ có một số ít người khác là không có thái độ gì mà chờ đợi Trần Tinh lên tiếng.
Trần Tinh hướng vị trưởng lão này gật đầu tỏ vẻ tôn trọng ý kiến đối phương, nhưng hắn cũng không do dự nêu lên kiến giải của mình:
-Nói ra thì có lẽ không đủ sức thuyết phục cho lắm, thế nhưng ta sống hơn 400 năm, 400 năm trong đó đã có hơn 380 năm là tiếp xúc với các loại tình cảm nam nữ. Cho nên ta có thể nhận ra Trâu Chí Hào thuộc tuýp người “khổ yêu”.
-Các vị chắc có lẽ không biết hai từ “khổ yêu” nghĩa là gì, “khổ yêu” ở đây được giải thích theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nghĩa bóng của nó là luôn đặt đối phương lên trên hết, không dám vượt quá giới hạn, tác phong xử sự đều theo khuôn phép mặc dù tâm lý thì lại trái ngược, trải qua thời gian dài biến thành chính thức khổ yêu, cũng chính là nghĩa đen của nó. Nghĩa đen của nó tức là làm khổ bản thân mình khi yêu, hy sinh tất cả cho người mình yêu dù biết rằng kết quả đến với mình sẽ không phải tốt đẹp gì.
Trần Tinh nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó hắn lại cười nhẹ tiếp tục:
-Đương nhiên đây chỉ là dựa trên kinh nghiệm của ta, còn chân thật thế nào thì chưa thể phán định rõ ràng, nêu ra ở đây mục đích chỉ là để các vị trưởng lão có đề phòng. Nếu hắn không phản bội thì không có gì để nói nhưng nhất thiết không thể không nghi ngờ. Còn về La Khinh Y nữ nhân kia, theo ta thấy các vị ắt phải cẩn trọng và nhanh chóng làm ra đối sách. Nàng đã bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.
*Hết chương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...