Mất đi Thái Dương vẫn thạch cung ứng, Trần Tinh cũng không thể hấp thu nhiệt khí. Điều này không khác gì tu luyện mà bị đánh gãy như thế, hổ khẩu cảm thấy tê rần, Trần Tinh há mồm phun ra một ngụm nghịch huyết. Khí tức lập tức yếu ớt ngã ngồi tại chỗ.
Vốn dĩ dựa theo khẩu quyết tu luyện, chỉ cần dừng lại đúng thời điểm liền sẽ không có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên người sáng tạo ra môn pháp thuật này cũng không nghĩ đến vấn đề ở giai đoạn đầu tiên tu luyện mà có người có thể dựa vào thể chất cường hoành để hấp thu nhiều như vậy xích dương hoả nhiệt.
Hơn nữa, Trần Tinh lúc đó đang ở trong tình trạng chịu đựng, cả cơ thể sinh sinh bị hoả thiêu làm sao còn đủ tỉnh táo để thu hồi pháp thuật đúng thời điểm cho được.
Phản phệ là điều tất yếu, không thể tránh khỏi. Tuy nhiên đối với Trần Tinh thì việc này không phải là vấn đề quá lớn. Chỉ cần tịnh dưỡng vài canh giờ liền sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu.
Đừng quên, điểm mạnh nhất của Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh không phải là phòng ngự mà là tốc độ hồi phục.
Ba hô hấp thời gian qua đi, Trần Tinh rốt cuộc cũng lấy lại được sự tỉnh táo và bắt đầu điều tức. Bằng mắt thường có thể thấy, huyết nhục của hắn lút nhút tăng sinh nhanh chóng.
Các thương tổn một lần nữa được chữa trị. Nguyên bản làn da đã bị thiêu cháy đến người không ra người, quỷ không ra quỷ giờ lại hồi phục như cũ. Trắng sáng non mềm không khác gì làn da nữ nhân. Thế nhưng đừng đánh giá nó bằng vẻ bề ngoài, pháp khí thông thường khó có thể để lại dấu vết dù là vết xước nhỏ nhất trên đó.
Trần Tinh sắc mặt tuy có phần trắng bệch nhưng khoé miệng lại ngậm lấy tiếu ý nhàn nhạt.
Hắn thành công hấp thu nhiệt lưu từ Thái Dương vẫn thạch. Giai đoạn tiếp theo liền dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ cần vận chuyển theo lộ tuyến để chuyển hoá hoàn toàn dòng nhiệt lưu này thành Xích Dương liệt hoả liền toán thành công.
Trần Tinh cũng không gấp gáp và bắt đầu tiếp tục điều tức nhanh chóng hồi phục. Tinh thần thì tập trung vào lấy xích hồng Đan Nguyên đang trôi nổi một phương kia.
Trần Tinh tỉ mỉ cảm ứng, hắn phát hiện Đan Nguyên khác biệt hoàn toàn so những khoả còn lại. Mặc dù thể tích lớn hơn vài vòng, nhưng lại thiếu khuyết đi thứ gì.
Trần Tinh suy đoán, thiếu khuyết ở đây chính là pháp tắc về hoả hệ. Hay nói một cách chính xác là Xích Dương Chân Hoả chỉ là một phần nhỏ của hoả hệ pháp tắc. Trần Tinh đi theo hướng luyện hoá chuyên biệt thiên về Xích Dương Chân Hoả liền đồng nghĩa với việc, hắn đã tự làm khó dễ cho bản thân trong việc cảm ngộ hoả hệ pháp tắc.
Mặc dù Đan Nguyên lúc đầu chứa tạp chất hoả hệ rất nhiều, nhưng nó lại bao hàm và dễ dung nạp pháp tắc hơn là chuyên biệt một loại hoả diễm như thế.
Xét về mặt tiêu cực cũng phải xét đến mặt tích cực, nguyên bản Trần Tinh cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Ngay từ đầu đối với hoả hệ pháp tắc, Trần Tinh liền không có tiếp xúc hay hiểu biết quá nhiều. Nếu dành thời gian để cảm ngộ hoả chi pháp tắc giúp Đan Nguyên lột xác hoá Anh thì không biết phải mất bao lâu thời gian cho đủ.
Cái thời gian này có thể là vài chục năm đến vài trăm năm. Thế nhưng dựa theo tình thế hiện tại, Trần Tinh làm sao có nhiều thời gian như vậy cơ chứ. Mặt khác, Trần Tinh cũng đã nảy sinh ý định chủ tu một loại thuộc tính. Tăng cao tu vi mới là lựa chọn sáng suốt lúc này. Bởi lẽ thể chất cùng lực lượng siêu việt đã đầy đủ Trần Tinh tung hoành.
Nghĩ vậy, Trần Tinh trong lòng cùng nảy sinh một chút chờ mong. Chờ mong thành quả sẽ là cái dạng gì.
Trần Tinh thu hồi tâm thần, cảm thấy cơ thể trạng thái không sai biệt lắm hoàn hảo. Hắn bắt đầu làm quen với Xích Dương Chân Hoả bằng việc vận chuyển pháp thuật dựa theo lộ tuyến tu luyện.
Không mất bao lâu thời gian, Trần Tinh đã có thể hoàn toàn nắm vững Xích Dương Chân Hoả.
Trần Tinh linh lực bắt đầu ngưng tụ há mồm thổi ra một ngụm xích hồng hoả diễm. Hoả diễm bá đạo tuyệt luân, càn quét hết thảy vật cản trước mắt đánh vào một trong những cột trụ Chiến Thiên Điện.
Một hơi thở qua đi, nguyên bản cột trụ được làm bằng đá cẩm thạch với độ cứng cực cao cũng chỉ còn lại không tới 7 phần. 3 phần kia đã bị Xích Dương Chân Hoả tan chảy biến mất vô ảnh vô tung.
Trần Tinh hít một hơi trần khí nhẹ mỉm cười, mục đích hắn tu luyện Xích Dương Chân Hoả là để học tập Hoả Đằng Vân. Nào ngờ sức công kích của nó lại đạt hiệu hả mạnh mẽ như vậy. Xem ra hắn nhất định phải tốn thời gian để nghiên cứu thủ đoạn tấn công bằng Xích Dương Chân Hoả này.
Thu hồi ý niệm, Trần Tinh không hề chần chừ bắt đầu tu luyện Hoả Đằng Vân.
Hoả Đằng Vân tên như ý nghĩa, khống hoả tựa đám mây, đạp hoả vân mà bay, nhờ
hoả diễm mà đứng, nương nhiệt lưu mà đáp. Ngày có thể đi được 1 vạn 2 nghìn dặm, tốc độ trung bình năm trăm dặm một giờ. Trong lúc chiến đấu có thể bộc phát ra siêu cao tốc độ chớp nhoáng. Đặc biệt nhất là, hoả diễm càng lợi hại tốc độ sẽ càng nhanh.
Giờ phút này Trần Tinh cũng không hiểu Tà Minh vì sao lại truyền thụ cho hắn môn pháp thuật lợi hại này.
Có lẽ Tà Minh cũng không nghĩ tới việc trong thời gian ngắn như vậy, Trần Tinh không những sở hữu một môn hoả hệ pháp thuật tương đương luyện đan sư thất phẩm mới có thể sở hữu, mà ngộ tính của hắn cũng thuộc hàng kinh khủng.
Có lẽ ông ta đã nghĩ đên vấn đề ngộ tính của Trần Tinh, thế nhưng Tà Minh biết cho dù Trần Tinh luyện thành Hoả Đằng Vân đi nữa, một khi không có hoả hệ pháp thuật mãnh mẽ chèo chống thì tốc độ phi hành cũng không nhanh. Do đó Hoả Đằng Vân chẳng khác gì một môn pháp thuật gân gà.
Dù lý do có là gì đi nữa cũng không quá quan trọng, Trần Tinh không muốn truy cứu nguyên nhân. Trần Tinh chẳng có nhiều thời gian như vậy để suy xét vấn đề đó. Điều hắn cần làm là thích ứng với pháp thuật mới này.
Nhân lúc trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Trần Tinh cước đạp hoả vân lượn vài vòng quanh Chiến Thiên Điện. Cảm giác cưỡi mây đạp gió đã lâu không cảm nhận được này khiến tâm tình Trần Tinh tốt hơn rất nhiều.
Có được môn pháp thuật này, Trần Tinh chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Hắn không còn bó tay bó chân phụ thuộc vào Chỉ Xích Thiên Nhai nữa, chỉ cần có Hoả Đằng Vân, Trần Tinh liền có thể thoải mái về mặt tâm lý hơn khi suy xét đến vấn đề khi nào thì cần thiết sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai.
*Hết chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...