Trần Tinh lời vừa thốt ra tâm lý liền sản sinh ra mấy phần ngượng ngùng. Ngượng ngùng là vì, hắn vậy mà quên mất hiện tại đã là canh 2. Hàn Thi Âm có lẽ cũng đã nghỉ ngơi hoặc tĩnh toạ. Trần Tinh trong khoảng thời gian này làm phiền nàng có phần không thích hợp.
Muốn liên hệ Hàn Thiên Ma tra rõ ngọn nguồn chí ít cũng phải đợi trời sáng. Việc này cũng không gấp gáp cho lắm.
Nghĩ vậy, Trần Tinh cũng thu hồi truyền tin vật. Hắn lựa chọn một vị trí thích hợp sau đó ngồi xuống bắt đầu nhập định.
Trần Tinh chỉnh lý tất cả suy của mình, những dữ kiện bắt đầu được hắn liên kết lại với nhau. Mục đích của việc này không phải là để tìm ra danh tính của những kẻ mang địch ý với hắn. Bởi lẽ dữ kiện là quá ít ỏi, cho nên điều này là không có khả năng chỉ dựa vào suy luận liền biết được.
Mục đích thật sự của việc này là để tạo tiền đề, nhằm giúp Trần Tinh hoạch định và định hướng con đường trước mắt nên đi thế nào, những thắc mắc cần làm rõ là gì.
Việc này không mất bao lâu thời gian, cho nên đầu canh 3, Trần Tinh đã bắt đầu nghĩ sang chuyện khác.
Tối trọng yếu trước mắt, Trần Tinh cần phải thành thạo môn pháp thuật phi hành Hoả Đằng Vân mà Tà Minh truyền thụ.
Thông thường khi đạt được Trúc Cơ thì tu sĩ đã có thể ngự kiếm phi hành. Nhưng vì nhiều lý do khác nhau đã đề cập trước đó, cho nên việc này đối với Trần Tinh là không thể nào thực hiện được.
Hắn muốn phi hành chí ít phải đạt được thăng tiên về mặt tu vi. Nhưng tốc độ e là cũng không thể nào nhanh.
Thế nhưng có môn pháp thuật phi hành thì lại là một chuyện khác. Pháp thuật phi hành là rất hiếm, có thể đếm trên đầu ngón tay như thế.
Do đó việc Tà Minh dùng nó để đánh đồng cùng những bảo vật khác mà những trưởng lão làm lễ ra mắt cho Trần Tinh thì không có ai phản đối cái gì.
Bọn họ dĩ nhiên cũng biết điều đó, giá trị của nó là hoàn toàn xứng đáng. Đạt được tu vi cấp bậc nhất định, phi hành pháp thuật lại càng trọng yếu hơn nữa. Tu sĩ sở hữu phi hành pháp thuật có một lợi thế to lớn hơn so với những người còn lại. Nhất là khi chiến đấu, bọn họ không cần dựa vào pháp khí mới có thể phi hành, động tác né tránh sẽ càng thêm linh hoạt cùng trơn tru hơn.
Môn pháp thuật Hoả Đằng Vân mà Tà Minh truyền thụ không khác gì đưa than sưởi ấm cho Trần Tinh trong ngày tuyết rơi như thế.
Với ngộ tính thuộc hàng thượng thừa của Trần Tinh muốn lĩnh ngộ Hoả Đằng Vân không phải chuyện khó khăn gì.
Chỉ vẻn vẹn chưa đầy nửa canh giờ, Trần Tinh liền đã nắm vững lý thuyết cùng phá giải những điểm mấu chốt ẩn giấu trong đó. Chỉ có một vấn đề duy nhất và cũng là cốt lõi để hắn có thể hoàn toàn nắm giữ môn pháp thuật này.
Đó là phải đối với hoả hệ pháp thuật có yêu cầu tạo nghệ nhất định. Vốn dĩ điều này là việc vô cùng khó khăn đối với Trần Tinh. Hoả thuộc tính hắn không quen thuộc và cũng không có pháp thuật thượng thừa nào thuộc hoả hệ. Trình độ khống chế hoả hệ lại càng không cần phải nói.
Thế nhưng may mắn là hắn thu được Trữ Vật Không Gian của Nghiêm Tung trước đó.
Hắn đã kiểm tra bên trong và phát hiện một trương thần bí cổ thư. Bên trong không ngờ khi lại phương pháp tu Luyện Xích Dương Chân Hoả.
Xích Dương Chân Hoả cụ thể không thể liệt vào thần thông cũng như pháp thuật. Nó thuộc một trường phái trung lập hơn. Về cơ bản nó xem như là một loại pháp thuật, nhưng muốn sở hữu pháp thuật này lại cần vật dẫn. Vật dẫn ở đây là chỉ Thái Dương vẫn thạch.
Mà Thái Dương vẫn thạch giống như cổ thư kia, được Nghiêm Tung đều đặt trong Trữ Vật Không Gian và dùng đặc thù phương pháp phong ấn lại.
Dựa theo cổ thư ghi chép, Xích Dương Chân Hoả cũng là rất lợi hại một môn pháp thuật, luyện đến đỉnh điểm, giơ tay nhấc chân có thể đốt cháy hết thảy thế gian vạn vật, một ngụm trọc khí phun ra cũng có thể làm sông ngòi bốc hơi, mảnh rừng bị thiêu rụi. Ngay cả Tiên Thiên chí bảo bị Xích Dương Chân Hoả đốt đến cũng phải chịu ảnh hưởng nhất định.
Nguyên cớ Xích Dương Chân Hoả bá đạo tuyệt luân như thế là vì, người sáng tạo ra môn pháp thuật khác loại này cũng là một luyện đan sư. Mà luyện đan sư thủ đoạn thế nào thì cũng đã quá rõ ràng. Nếu nghĩ luyện đan sư yếu kém thì đã mười phần sai lầm.
Thấu triệt vấn đề, Trần Tinh liền không chần chừ xuất ra Thái Dương vẫn thạch. Cảm thụ quang mang yếu ớt cùng nhiệt độ ấm áp truyền tới.
Trần Tinh liền không dám sơ suất, mặc dù đã được phong ấn, thế nhưng Thái Dương vẫn thạch vẫn như cũ không thể bị che đậy đi sắc thái vốn có. Từ đó có thể thấy được những gì giới thiệu bên trong cổ thư không phải không có cơ sở.
Chỉ cần Trần Tinh có thể luyện hoá Thái Dương vẫn thạch này, vấn đề liền sẽ được giải quyết.
Trần Tinh hai tay liên tục biến ảo, thủ quyết nhất động, dựa theo chỉ dẫn bắt đầu hấp thụ nhiệt lưu luyện hoá Thái Dương vẫn thạch. Còn về phong ấn chỉ có tác dụng hạn chế Thái Dương vẫn thạch bộc phát ra nhiệt độ kinh người của nó chứ không phải phong ấn không cho hấp thu luyện hoá. Nếu không Nghiêm Tung làm sao có thể tu luyện được cơ chứ?
-Xì xì~
Ngay khi những dòng nhiệt lưu đầu tiền truyền vào, tức khắc y phục của hắn cũng bốc cháy thành tro, xích hồng hoả diễm bao phủ Trần Tinh vào bên trong. Nhiệt khí tăng cao khiến đại điện cũng bắt đầu nóng dần lên. Rất may là không có ai chứng kiến cảnh này, nếu không bọn họ nhất định sẽ xem Trần Tinh như quái vật mà xuất thủ diệt trừ.
Nguyên cớ Nghiêm Tung không thể luyện hoá Thái Dương vẫn thạch là vì, ông ta không có được thể chất mạnh mẽ như Trần Tinh. Nghiêm Tung mỗi lần tu luyện đều chỉ có thể hấp thu một ít nhiệt khí từ Thái Dương vẫn thạch mà thôi. Trải qua nghìn năm mới hấp thu được một phần nhỏ của nó.
Nào đâu giống như Trần Tinh như thế, hắn vậy mà mấy khắc thời gian liền đã hấp thu một lượng lớn nhiệt khí, do đó Trần Tinh không khác gì hoả nhân, không thể phân biệt diện mạo của hắn bằng mắt thường được nữa.
Giai đoạn ban đầu nhiệt độ là trong phạm vi có thể chịu đựng, nhưng về lâu về dài, nhiệt độ ngày một tăng cao khiến Trần Tinh không khỏi cảm thấy giày vò cùng thống khổ.
Đến nửa nén hương thời gian thì Trần Tinh khuôn mặt cũng vặn vẹo một cách dữ tợn. Làn da cũng không biết bị đốt cháy từ bao giờ. Huyết nhục từng mảng từng mảng bị cháy khét như than cốc, phạm vi càng ngày càng ăn sâu, cho dù có thể chất đặc biệt cùng Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh cũng không thể kịp thời chữa trị.
Cả cơ thể từng mỗi lỗ chân lông đều cảm nhận được quá trình hoả thiêu này. Không biết là hắn đang luyện hoá Thái Dương vẫn thạch hay là Thái Dương vẫn thạch luyện hoá hắn nữa. Điều đó có lẽ không còn quan trọng, bởi lẽ hiện tại không thể quay đầu.
Trần Tinh cắn răng rít lên giận dữ, linh lực điên cuồng dựa theo lộ tuyến vận chuyển. Tất cả sở học đều được Trần Tinh cùng nhau điều động.
Lúc này, bên trong đan điền, nhất khoả Đan Nguyên cấp tốc xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh, không thể theo kịp quỹ tích.
Tức khắc, nhiệt lưu không tự chủ từng dòng liên tiếp nối đuôi nhau vờn quanh khoả Đan Nguyên này, tạo ra thành vòng tròn to nhỏ bao phủ Đan Nguyên ở bên trong.
Đang Nguyên càng lúc càng sáng, càng lúc càng nóng lên.
-Phừng~
Một âm thanh tựa như kinh lôi chỉ có Trần Tinh có thể nghe thấy đột ngột vang lên. Đan Nguyên hừng hực thiêu đốt bởi xích hồng hoả diễm theo đó xuất hiện.
Khoả Đan Nguyên này lớn hơn trước đó vài vòng, nồng đậm hoả khí lan toả. Đan Nguyên tựa như đại Nhật chói chang, phát ra quang mang khiến mắt thường không thể nhìn thẳng.
-Rắc~
Thái Dương vẫn thạch bị Trần Tinh nắm trong tay không biết từ lúc nào bị ảm đạm đi rất nhiều, nguyên bản ấm áp cảm giác cũng không còn nữa. Thay vào đó, nó trở nên lạnh lẽo cùng mấy đi sắc thái vốn có. Nó nứt ra và vỡ vụn trong tay Trần Tinh như thế.
*Hết chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...