Không có nhiều thời gian cho Trần Tinh để tâm vấn đề này, bởi lẽ mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức nếu Trần Tinh chậm trễ thêm nửa giây thời gian liền sẽ không thể tránh kịp.
Đừng quên, khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau ước chừng 6 bước tả hữu. Nhưng mà băng thương so với Trần Tinh thân còn cao hơn mấy phần. Do đó hoàn toàn không có thời gian cho Trần Tinh chần chừ.
Trần Tinh do từ đầu đã có đề phòng, cho nên động tác né tránh không hề tỏ ra chật vật. Hắn chỉ cần lắc nhẹ vai liền đã tránh thoát.
Chiêu thức mặc dù nhanh và hiểm, nhưng nhiêu đó vẫn là chưa đủ để có thể gây tổn thương cụ thể cho Trần Tinh.
Băng thương xẹt qua người Trần Tinh mang theo hàn khí khiếp người không thôi. Trần Tinh dù đã tránh đi mũi nhọn nhưng vẫn bị ảnh hưởng một hai.
Cơ thể có được phòng ngự không khác gì hậu thiên linh bảo, cho nên Trần Tinh là không có vấn đề quá lớn, ngoại trừ cảm thấy mát lạnh mọi thứ liền xem như hoàn hảo.
Nhưng mà y phục của hắn thì lại khác, nó không phải pháp bảo cái gì. Chỉ là bình thường y phục, hơn nữa, y phục của Trần Tinh vốn đã ướt sẵn, cho nên khi hàn khí tiếp xúc y phục của hắn liền đóng băng, trực tiếp chịu không nổi vỡ vụn thành từng mảnh như thế.
Trần Tinh hoàn mỹ thân thể cũng lộ ra, hiện tại hoàn cảnh của hai người tựa như thay đổi với nhau. Chỉ khác biệt là Trần Tinh không hề có biểu hiện giận dữ. Hắn ngoại trừ nhíu mày một cái thì không có gì khác lạ, ngay cả biểu cảm xấu hổ cũng chẳng thấy đâu. Dường như là đã bị chai sạn như thế.
Trần Tinh cứ thế đặng đăng lùi về sau liên tiếp 3 bước kéo dài ra một khoảng cách nhất định, ánh mắt thì chuyên chú nhìn từng loạn sương khói lăn tăn trước mặt. Thân thể La Khinh Y thì không thấy đâu cả, chỉ có thể rõ ràng là băng thương vẫn đang trôi nổi và bị làn sương kia vòng quanh để biết là nàng vẫn ở đây.
Trần Tinh ánh mắt thì là như thế, cẩn trọng cùng đề phòng, thế nhưng đổi lại La Khinh Y thì mười phần rõ ràng. Nàng không phải là bị mù, không những thế, tầm mắt của nàng khi ở trạng thái này còn được mở rộng rõ ràng hơn nữa. Chỉ là cơ thể của nàng đã hoá thành loạn loạn sương mù như vậy, không có thực thể giống như làm cho Trần Tinh không nhận biết được sự tồn tại của nàng.
Cho nên cơ thể của Trần Tinh từ trên xuống dưới, La Khinh Y đều nhìn không bỏ sót thứ gì. Nguyên bản nội tâm phẫn hận cũng thoang thoáng tỏ ra xấu hổ cùng e lệ.
Chỉ là không đợi La Khinh Y tiếp tục xuất thủ, Trần Tinh liền đã đưa tay thủ thế ngăn cản:
-Khoan đã, cho ta 5 khắc thời gian giải thích, nếu không hợp lý ngươi ra tay cũng không muộn.
Nói là như thế, nhưng Trần Tinh dư quang thì đã liếc nhìn về mạn trái 3 thước nơi cửa ra vào.
Trong trường hợp này giải thích là có ý nghĩa hay sao? Trần Tinh đương nhiên không dự định giải thích, hắn mục đích không gì khác ngoài việc muốn La Khinh Y phân tâm.
Một khi nàng phân tâm, Trần Tinh liền có cơ hội thoát thân. Trần Tinh không phải là e ngại không dám cùng La Khinh Y nhất quyết một trận chiến.
Nguyên do chỉ là điều này không có bất kỳ ý nghĩa nào cả. Một trận chiến vô ích là không cần thiết. Trần Tinh cũng sẽ không phí phạm thời gian để làm việc vô ích này.
La Khinh Y nghe Trần Tinh nói vậy, động tác cũng là dừng lại, nguyên bản nàng nghe được lời này, cơn giận cũng đã nguôi ngoai mấy phần chờ đợi Trần Tinh giải thích thế nào.
Thế nhưng, Trần Tinh hành động lại làm cho La Khinh Y một lần nửa dấy lên rừng rực hoả diễm thiêu đốt lấy nội tâm lạnh lẽo của nàng.
Trần Tinh vậy mà không chần chừ giẫm chân một cái tạo đà rồi tông mạnh vào cửa, trên tay đồng thời cũng xuất hiện thuỷ cầu ném xuống đất tạo hiệu ứng che mắt.
Một tiếng nổ to rõ vang lên, khói sương hoà lần vụn gỗ bốc lên bốn phía. La Khinh Y sử thương quét ngang.
Loạn lưu vù vù theo dòng cuốn bay bụi mù, lúc này nào đâu còn có bóng dáng Trần Tinh? Ngay cả 4 thị nữ phía ngoài cũng không hề thấy Trần Tinh đi ra.
Nghe được tiếng nổ lớn, 4 người giật mình một cái rồi hấp tấp chạy tới cách vòng kết giới một khoảng sau đó nói:
-Tiểu thư, có chuyện gì xảy ra, người không sao chứ?
Nguyên bản đang vô cùng giận dữ La Khinh Y thấy những người này cũng tận lực đè ép cảm xúc trái chiều của mình.
Khuôn mặt vì thế có phần tỏ ra gượng gạo trông thấy. La Khinh Y không lập tức trả lời mà ánh mắt tuỳ ý dò xét bốn phía. Dư quang liên tục quét nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhiều nhất là ở trên kết giới mọi ngóc ngách.
Một lúc sau, La Khinh Y mới chau mày lại, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt lạnh lẽo dị thường hướng 4 thị nữ nói:
-Các ngươi ở bên ngoài không phát hiện vật gì lao ra khỏi kết giới chứ?
Bốn thị nữ nghe vậy tựa như lọt vào sương mù, mấy người ánh mắt mờ mịt nhìn nhau không biết La Khinh Y đang nói cái gì như thế.
Chứng kiến cảnh này, La Khinh Y không hỏi thêm bất cứ điều gì. Nàng phất tay một cái, bốn thị nữ lập tức cúc cung rời đi.
Trong chốc lát, La Khinh Y một mình đứng đó rơi vào trầm tư. Kết giới này là nàng bày ra, nàng hiểu rõ, nàng cũng đã dò xét. Hoàn toàn không có dấu hiệu bị phá huỷ hay bất dường dù là nhỏ nhất.
Như vậy Trần Tinh dùng cách nào để rời đi đây. Thời gian từng chút một trôi qua, nội tâm La Khinh Y cũng an tĩnh trở lại, không còn xúc động như vừa rồi. Chỉ là mối thù này không thể không báo.
Nghĩ đến việc này, La Khinh Y lật tay một cái, một trương giấy trắng lít nhít văn tự xuất hiện. Tờ giấy không phải quá xa lạ, đây là bằng chứng chứng tỏ Trần Tinh thiếu nợ nàng.
-Kỳ hạn 3 ngày cũng sắp qua...
La Khinh Y lẩm bẩm, ánh mắt hướng phương xa nhìn đến. Bên trong ánh mắt đó là một ảnh u mê, không thể nhìn rõ nội tâm La Khinh Y đang nghĩ điều gì.
Trần Tinh thuận lợi thoát đi, hắn cũng không có phương hướng cụ thể. Màn đêm lại càng tĩnh mịch khiến Trần Tinh tựa như chỉ đi theo bản năng như thế.
Quanh đi quẩn lại Trần Tinh cuối cùng vẫn là trở về Chiến Thiên Điện.
Một chuyến đi chẳng những không có thu hoạch được gì mà còn rước hoạ vào thân. Thế nhưng nếu xem xét lại tình huống cụ thể, thì không phải là không có thu hoạch.
Phải chăng từ đầu đến cuối đều là một hồi âm mưu đã được lên kế hoạch thiết kế tỉ mỉ? Vì sao kẻ phát ra địch ý với mình lại xuất hiện ở trang viện của La Khinh Y? Kết hợp với vấn đề nợ nần trước đó và những khúc mắc trong điều khoản mà La Khinh Y đưa ra, Trần Tinh không khỏi cảm thấy rùng mình.
Nếu thật là như vậy, mục đích của bọn họ là gì?
Có thể là do trùng hợp, thế nhưng Trần Tinh không có cách nào để xác định điều đó. Cho nên đối sách hiện tại chính là bị động tử thủ bàng quan.
Trong thời gian đó, Trần Tinh phải trước hết tìm hiểu tình huống cụ thể về thân phận thật sự của lục thành viên Lục Chỉ Hội.
Tin chắc bên trong chuyện này vẫn còn khúc mắc. Nếu không tại sao Trần Tinh cảm thấy đệ tử mà sở hữu quyền uy còn hơn cả trưởng lão như thế cơ chứ.
Vấn đề này chỉ có duy nhất Hàn Thiên Ma có thể giải đáp cho hắn mà thôi.
Nghĩ như vậy, Trần Tinh từ trong Không gian giới chỉ lấy ra truyền tin vật của Hàn Thi Âm sau đó nhẹ giọng nói:
-Thi Âm, ngươi có ở đó sao?
*Hết chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...