Nói đến đây, Trần Tinh trong lòng cũng không có quá nhiều cảm xúc. Tựa như chuyện này đối với hắn không lật lên nổi sóng gió cái gì.
Hàn Thi Âm xử lý được thì tốt, không được cũng chẳng sao. Bởi lẽ ở đây không một ai có thể ngăn cản đường đi của hắn.
Với thực lực lúc trước, Trần Tinh còn e ngại này kia. Thế nhưng bây đã thời thế đã đổi thay. Hắn chỉ cần thuần tuý lực lượng liền có thể chiến ngang Địa Tiên. Gặp cao thủ cỡ Tà Minh hoặc râu quai nón cùng lắm thì trốn thôi. Chẳng có gì khiến Trần Tinh phải e ngại.
Nghe được Trần Tinh nói vậy, bên này Hàn Thi Âm nhíu chặt đôi mày. Giọng điệu cũng nghiêm túc không ít:
-Ngươi biết là ai sao?
Trần Tinh không chần chừ liền nhẹ nhàng phun ra hai chữ:
-Không biết.
Hàn Thi Âm trầm ngâm chốc lát, một lát sau nàng mới cắn răng nặng nề đáp:
-Được, chuyện này cứ giao cho ta. Ngươi đang ở đâu?
Trần Tinh ngắn gọn trả lời:
-Luyện Đan Điện...
Nói đoạn, hắn cũng thu hồi truyền tin pháp bảo vào giới chỉ. Ánh mắt thong dong nhìn lấy đám người.
Ánh mắt không hề ẩn chứa cái gì tình cảm, chỉ đơn thuần là một sự hờ hững như nhìn một đám kiến hôi như thế. Chẳng có e ngại, chẳng có sát ý, cũng chẳng hề có sự khinh thị gì cả.
Thế nhưng, khi chứng kiến ánh mắt này của Trần Tinh, không hiểu sao ai nấy trong lòng đều dâng lên một nỗi sợ hãi không tên. Không gian không hề bị ai động tay động chân, thế nhưng ai nấy đều có cảm giác nó như khét đặc, đến hít thở cũng trở nên khó khăn vô cùng.
Áp lực mà Trần Tinh mang đến không hề giống với Nghiêm Tung ban nãy.
Không phải cuồng dã, chẳng phải bạo ngược. Trái lại, chỉ đơn thuần là sự bình thản liền làm cho mọi người không khỏi sinh ra e ngại sợ hãi.
Đối với việc này, Trần Tinh có khi là cũng không biết. Người sở hữu Chí Tôn Huyết Mạch Linh Thể đều mang trong mình uy nghiêm riêng biệt.
Những người tâm tư không đủ kiên định, khi chứng kiến Trần Tinh như thế, trong lòng sẽ cảm thấy sợ hãi là điều hiển nhiên.
Nghiêm Tung cũng là như thế, tuy nhiên, dẫu sao ông ta cũng là Địa Tiên. Không phải Tán Tiên có thể so sánh.
Nghiêm Tung lấy lại tinh thần rất nhanh, ông ta hồ nghi nhìn về phía Trần Tinh lớn tiếng chất vấn:
-Giả thần giả quỷ! Còn không mau thúc thủ chịu trói!
Trần Tinh nhìn lấy ông ta có chút không biết nói gì.
Những người trong lòng sợ hãi thường sẽ nói rất nhiều. Nói nhiều nhằm để tìm ra sơ hở, nói nhiều nhằm để làm đối thủ phân tâm. Sức mạnh của lời nói đôi khi có thể quyết định thành bại của vấn đề.
Thế nhưng, nó cũng có thể là con dao hai lưỡi, đây là sơ hở để có thể nhận ra đối phương là đang e ngại mình không dám lỗ mãng.
Trần Tinh đương nhiên là nhìn ra điều đó, nếu như hắn muốn giết Nghiêm Tung thì ông ta đã không còn đứng ở đây như thế. Chỉ là món nợ vừa rồi ông ta dùng lửa đốt hắn cứ như thế bỏ qua thì không thể.
Có ân báo ân, có oán trả oán. Nguyên vốn hắn cùng Nghiêm Tung không ân không oán, vậy mà vừa rồi ông ta thi triển hoả diễm kia dồn ép hắn vào chỗ chết. Món nợ như vậy nếu không đòi lợi làm sao có thể là phong cách của Trần Tinh?
Trần Tinh khoé mắt miệng khẽ nhếch tỏ vẻ miệt thị. Bàn chân bước ra một bước.
-Ầm~
Một tiếng nổ mười phần vang dội truyền khắp Luyện Đan Điện, mọi người ở đây đều không biết chuyện gì xảy ra, bên tai chỉ có thể vang vọng lấy thanh âm đinh tai nhức óc này.
Đến khi bụi mù tan đi, Nghiêm Tung cũng đã như con gà chết bị Trần Tinh xách ở trong tay.
Vốn dĩ khuôn mặt ửng đỏ giờ đã trắng nhợt vô cùng, hai mắt trắng dã dường như bị ngất đi như thế.
Nghiêm Tung bây giờ không khác gì cá nằm trên thớt, hoàn toàn không có sức chống cự.
Nguyên lai vừa rồi nhất bộ của Trần Tinh đã vận dụng kình lực vào trong đó. Kình lực vừa xuất nền gạch liền nứt toạc tạo ra những phiến đá nảy lên che mắt mọi người. Cũng chính lúc này, Trần Tinh sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai tiếp xúc Nghiêm Tung và giải quyết ông ta chỉ trong tích tắc.
Sự việc được tính toán vô cùng kỹ càng và đơn giản. Không hề tốn sức một chút nào.
Đến khi thân ảnh Trần Tinh hoàn toàn hiển lộ thì cũng là lúc mọi ánh mắt khiếp sợ đều đổ dồn vào hắn.
Âm thanh ực ực vang lên nối liền không dứt. Địa Tiên lúc nào lại yếu đến thế?
Đây cơ hồ là câu hỏi của tất cả mọi người lúc này.
Đường Yên cũng là như thế, đối với thủ đoạn của Trần Tinh. Đường Yên đã sớm chấn kinh, miệng trướng to như quả trứng gà không thốt nên lời.
Ánh mắt tỏ vẻ nóng rực nhìn về phía Trần Tinh, bên trong còn ẩn chứa một tia mừng rỡ vô hạn.
Đối với những biểu lộ khác nhau của đám người, Trần Tinh từ đầu tới cuối không hề để tâm đến. Ánh mắt hắn liếc xuống Túi trữ vật bên hông Nghiêm Tung rồi tiện tay thu vào. Sau đó, Trần Tinh tuỳ tiện ném Nghiêm Tung như ném rác rưởi như thế.
Động tác mây trôi nước chảy không chút có lỗi nhịp.
-Thế nào, tụ tập ở đây làm cái gì!
Mấy thời thần trôi qua vẫn không có ai mở miệng nói cái gì. Trần Tinh cũng một bên chờ đợi lấy.
Lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên. Thân ảnh nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người.
Một lão giả đầu tóc bạc phơ, râu dài tới ngực, thế nhưng làn da không chút nhăn nheo, sắc mặt lại hồng nhuận phơn phớn. Hiển nhiên sức sống của lão cũng vô cùng dồi dào. Người mặc trường bào màu xám tro, cả người lơ lửng trên không trung không phiêu nhiên an nhàn.
Trần Tinh híp mắt đánh giá đối phương, áp lực người này mang đến không sai, yếu hơn Tà Minh nhưng lại mạnh hơn phổ thông Địa Tiên rất nhiều.
Trần Tinh không chắc đây có phải là người đến giúp hắn hay không. Nếu đúng là người giúp hắn, được Hàn Thi Âm cử đến thì mọi chuyện liền đơn giản rất nhiều.
Nếu là không phải có lẽ tiếp theo sẽ xảy ra một trận đại chiến, tuy có rắc rối một chút nhưng Trần Tinh vẫn có tự tin cùng với người này đánh một trận.
Không đợi mọi người trả lời, ánh mắt lão giả tuỳ ý quét qua hiện trường. Sau đó dừng lại trên người Trần Tinh.
Không do dự chút nào, lão giả lướt xuống trước mặt hắn rồi nở nụ cười hoà nhã nói:
-Trần Tinh các hạ, xin mời đi theo ta một chuyến...tông chủ là cho mời...
Khi một câu tông chủ cho mời, lão giả cũng đã dùng truyền âm thuật nói với hắn. Do đó, mọi người chỉ có thể nghe được vế trước.
Có điều, chỉ cần nhiêu đó cũng khiến mọi người chấn kinh, bởi lẽ lời nói của lão giả này vô cùng khách khí với hắn.
Đáng sợ hơn là, thân phận lão giả này còn cao hơn cả Nghiêm Tung. Ở Ma Thiên Môn người cao nhất chính là môn chủ. Sau đó là Thập Bát Trưởng Lão, kế tiếp mới là đến Trưởng lão. Đệ tử chân truyền, đệ tử hạch tâm đều là đệ tử của người trong nhóm Thập Bát Trưởng Lão này.
Thập Bát Trưởng Lão mới có thể chân chính cùng môn chủ trao đổi nghị luận, còn Trưởng Lão ngay cả cơ hội đứng ngoài dự thính e là cũng không được. Thân phận chênh lệch là như trời với đất, không thể so sánh.
Lão giả này là một trong Thập Bát Trưởng Lão, thân phận vô cùng tôn quý, tu vi lại sâu không lường được. Vậy mà lão ta lại tỏ ra khách khí đối với Trần Tinh như thế.
Vậy há chẳng phải chứng tỏ thân phận Trần Tinh cũng không đơn giản hay sao?
Mọi người trong lòng không khỏi đều nghĩ đến đáp án như thế.
Nếu đúng là vậy liền có thể lý giải Trần Tinh vì sao lại có thể ngang nhiên giết người như thế.
*Hết chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...