Đường Nghĩa đưa ra quyết định nhanh chóng, ông ta không chần chừ liền đẩy con gái mình lại gần Trần Tinh nói:
-Đối với việc này Trần công tử không cần phải lo lắng, Yên nhi đây cũng là nội môn đệ tử Ma Thiên Môn. Nàng có thể thay thế kẻ kia dẫn đường cho công tử.
-Đúng đấy Trần công tử, Yên nhi có thể dẫn đường cho công tử. Không cần phải làm phiền người khác.
Đường phu nhân phản ứng vẫn là rất nhanh, bà ta cũng đứng ra phụ hoạ cho chồng mình.
Trần Tinh nhìn lấy hai người có chút im lặng, dáng vẻ phu xướng phụ tuỳ sợ hắn không đồng ý như thế.
Trần Tinh đương nhiên sẽ không từ chối, hắn chỉ nói vài lời qua loa sau đó cũng gật đầu đồng ý.
Đường Yên lại càng không phản đối cái gì, Trần Tinh không chỉ bề ngoài ưa nhìn, thực lực tuy là một ẩn số nhưng chỉ có hơn chứ không thể kém hơn nàng. Bối cảnh lại lớn. Đường Yên cầu còn không được huống chi là từ chối?
Có những nữ nhân tầm mắt có chút cao, Đường Yên không ngoại lệ, nàng nào đâu biết rằng trong mắt Trần Tinh, nàng khi hắn nha hoàn hắn còn ngại nhiều đây?
Muốn đi theo hắn sao? Chuyện đó còn lâu mới có khả năng!
...
Có Đường Yên dẫn đường, cho nên rất nhanh Trần Tinh liền đến Nghị Sự Điện. Một đường vô cùng thuận lợi và không gặp thêm bất kỳ rắc rối nào khác.
Giải thích với nhân viên rõ ràng, nhân viên đương nhiên sẽ không gây khó dễ Trần Tinh cái gì. Trần Tinh cầm ngọc bài bắt đầu thi triển pháp thuật dựa theo hướng dẫn của nhân viên.
Không có quá nhiều khó khăn đối với Trần Tinh, hắn chỉ cần thi triển một lần liền hoàn thành. Công việc xác nhận thân phận chỉ đơn giản như thế.
Hiếm có cơ hội đi vào chân chính Ma Thiên Môn, Trần Tinh cũng dự tính tham quan một chút. Dù sao hắn vẫn là không hy vọng quá nhiều việc Tà Minh sẽ truyền thụ cho hắn luyện đan thuật cái gì.
Bởi lẽ lúc trước giữa hai người vẫn là có hiểu lầm nhỏ. Tuy hiểu lầm không đến mức ngươi chết ta sống, thế nhưng Trần Tinh cũng sẽ không hạ mình xin ông ta truyền thụ.
Chính vì thế, xác suất mà Trần Tinh học được luyện đan thuật đã nhỏ nay còn nhỏ hơn.
Hắn mục đích đi dạo chỉ là vẻ bề ngoài, chân chính ý nghĩ của Trần Tinh đó là tiếp xúc luyện đan thuật trước tiên.
Nền móng lúc nào cũng quan trọng, mà nền móng nguyên bản cũng không quá sâu xa. Cốt lõi là hắn có thể nắm bắt điểm mấu chốt đó hay không?
Nghĩ vậy, Trần Tinh liền hướng Đường Yên dò hỏi:
-Đường Yên...tiên tử...
-Cứ gọi là ta Đường Yên là được... 2 chữ tiên tử thật sự trước mặt ngươi ta không dám nhận.
Trần Tinh cước bộ có phần chậm lại, hắn nhìn qua Đường Yên trả lời không chút gượng gạo nào thì cũng âm thầm gật đầu.
Tuy sinh ra là một đại tiểu thư của một gia tộc, thế nhưng Đường Yên vẫn là hiểu được đạo lý làm người. Không phải cái loại nữ nhân không có đầu óc. Mắt cao hơn đầu.
Mặc dù tính cách không phải như thế nào tốt, nhưng cùng Đường Yên nói chuyện cũng không khiến Trần Tinh sinh ra cái gì ác cảm.
-Cũng được, ngươi đã nói vậy ta cũng không nhiều lời nữa. Ngươi nói ở trong khu vực nội môn đệ tử này, có chỗ nào dành riêng cho luyện đan thuật hay không?
Trần Tinh sẽ không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề, cước bộ vẫn nhàn nhã, ánh mắt thì tuỳ ý quét qua toàn cảnh xung quanh. Tựa như câu hỏi vừa rồi chỉ đơn thuần chợt nảy sinh trong đầu rồi buộc miệng thốt ra như thế.
Đường Yên nếu so tâm cơ với Trần Tinh thì còn kém xa, do đó nàng không nhận ra lời nói Trần Tinh có điều gì khác thường. Đường Yên thành thật trả lời:
-Đương nhiên là có, chỉ có điều ở đó quy tắc rất nghiêm khắc. Người không phận sự không thể đi vào.
Trần Tinh đôi mày chau nhẹ:
-Không thể đi vào? Ma Thiên Môn còn có như thế quy định?
Đường Yên lắc đầu một cái rồi nói tiếp:
-Không phải, Ma Thiên Môn không có quy định như vậy, chỉ là do bộ phận Luyện đan quy định như vậy mà thôi.
Trần Tinh tiếp tục giả vờ:
-Chẳng lẽ không ai phản đối gì hay sao? Người muốn học tập luyện đan thuật không được đi vào khu vực đó thì làm sao có thể học tập kiến thức cho được?
Nghe Trần Tinh một vấn đề tiếp một vấn đề, Đường Yên chẳng những không cảm thấy khó chịu mà còn tích cực trả lời hắn.
Nàng cho là Trần Tinh đang muốn cùng nàng giao lưu đàm luận, mà hắn lại không biết bắt nguồn từ đâu, cho nên cứ xoay quanh mãi một vấn đề như thế.
Nếu như Trần Tinh biết được những suy nghĩ này của Đường Yên, ắt hẳn hắn sẽ nở nụ cười mỉa mai nàng.
Trần Tinh không biết cùng nữ nhân bắt chuyện? Mấy mươi tư thế chiến đấu Trần Tinh đều sành sỏi, nói gì đến giai đoạn gân gà bắt chuyện? Hắn tuỳ ý phun ra một câu cũng có thể để hai người trò chuyện ngày này qua ngày nọ vẫn chưa hết câu chuyện nữa là.
Đường Yên tựa như chú cừu non bị Trần Tinh dẫn dắt nói ra những thông tin mà không hề hay biết điều gì:
-Nếu muốn học tập thuật luyện đan, trước tiên phải báo danh trước. Nhưng mà chờ đợi kiểm duyệt có chút rườm rà. Nếu muốn học tập kiến thức thì chỉ cần ở đại sảnh giao nộp phí liền có thể. Cơ mà ở đó cũng chỉ có những khái quát cơ sở luyện đan thuật mà thôi. Còn việc phản đối sao? Ai lại dám phản đối cơ chứ? Người ra lệnh này là một trong trưởng lão đoàn. Thân là đệ tử bình thường làm sao có thể đấu lại trưởng lão đây?
Trần Tinh nghe vậy nhẹ điểm đầu một cái. Đương nhiên Trần Tinh sẽ không vì điều này mà cảm thấy bất bình cái gì.
Thế giới mạnh được yếu thua thì phải biết được cách học được chấp nhận. Bởi lẽ đạo lý không thể sử dụng trong trường hợp như thế.
Trần Tinh cũng không đòi hỏi gì nhiều. Giai đoạn trước mắt cứ tìm hiểu khái quát sơ bộ luyện đan thuật trước cũng không sao cả.
Nghĩ tới đây, Trần Tinh liền đưa ra yêu cầu nhờ Đường Yên dẫn đường đến Luyện Đan Điện.
Đường Yên dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý. Chỉ cần nàng có nhiều thời gian ở bên cạnh Trần Tinh liền không sợ hắn không mê luyến nàng. Đến lúc đó Đường gia của nàng cũng có thể thoát khỏi khốn cảnh như hiện tại.
Trần Tinh và Đường Yên, cả hai đều có mục đích của riêng mình. Sự việc rồi sẽ đi về đâu? Không ai có thể biết rõ? Chỉ có thể chắc một điều là hai người sẽ không bao giờ có cái gì kết quả.
Đơn giản là bởi vì, Trần Tinh từ đầu tới cuối đều đã có dự định sau vụ này liền không dính dáng gì với Đường Yên lẫn Đường gia.
-Đứng lại, hai người các ngươi mắt đều bị mù hay sao? Không thấy đây là Luyện Đan Điện sao? Người không phận sự không thể đi vào!
Trần Tinh cùng Đường Yên vừa đặt những bước chân đầu tiên vào địa phận Luyện Đan Điện liền nghe một tiếng quát to truyền tới.
Đường Yên thì giật mình một cái đứng yên không nhúc nhích. Trần Tinh thì vẫn như thường tiến về phía trước.
Lúc này, một người từ phương xa bay đến. Đối phương chân đạp phi kiếm cách mặt đất 2m. Ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Trần Tinh, sau đó lại nhìn sang Đường Yên. Nguyên bản vẻ nghiêm nghị trên mặt hắn ta đổi thành vẻ mặt háo hức như thế, ánh mắt thì không kiêng dè gì nhìn ngực Đường Yên rồi chậc chậc lưỡi không thôi.
Trần Tinh không trả lời, tầm mắt của hắn không nhìn người này mà nhìn phía sau đối phương.
Nương theo ánh mắt của hắn, một người nữa bay đến. Một thanh niên tướng mạo bình thường xuất hiện. Không có điểm gì nổi bật để nói. Đặt trong đám người cũng có thể không nhận ra.
Điều đáng nói ở đây là người này làm cho Trần Tinh cảm nhận rất quen thuộc. Tựa như gặp qua ở đâu rồi nhưng lại không nhớ.
Chính điều đó mới làm cho Trần Tinh trong lòng cảm thấy không đúng, đối phương chỉ là một người bình thường, theo lý hắn sẽ chẳng thể nào sinh ra ấn tượng và nhớ một nhân vật như thế. Vậy mà hết lần này tới lần khác Trần Tinh cảm thấy đối phương quen thuộc. Đây là tại sao?
*Hết chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...