Đám hoả diễm cự thú hùng hổ lao tới, thế nhưng Trần Tinh sắc mặt chẳng hề thay đổi chút nào.
Vẫn như cũ bình tĩnh lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn lấy tình cảnh trước mắt.
Trong mắt lão giả xem ra, Trần Tinh là sợ đến ngây người. Lão ta đắc ý cười to:
-Haha, dám đắc tội với Bách Thảo Các chúng ta chỉ có một con đường chết. Để xem ngươi còn dám càn rỡ đến khi nào!
Đám người nhao nhao hò hét trợ uy, người đi đường lại kinh hồn táng đảm lùi về sau thật xa tránh cho vạ lây.
Bộ dáng còn than ngắn thở dài lắc đầu liên tục. Có người còn tỏ vẻ tiếc nuối cho Trần Tinh, người trẻ tuổi đúng là xung động a, hắn không biết Bách Thảo Các không thể động tới hay sao?
Trần Tinh miệt thì nhìn lấy, hắn không làm ra cử động là do những hoả diễm cự thú động tác quá chậm, làm sao hắn có thể né tránh khi mà công kích tựa như một cuốn phim chiếu chậm vô số lần cơ chứ?
Còn về hoả diễm sao? Ngay cả cộng lông của hắn có thể còn đốt không cháy nữa, huống chi là muốn thương tổn hắn?
Trần Tinh mặc dù không muốn kết thúc chiến đấu quá sớm, tuy nhiên hắn lại càng không muốn thấy đối phương trước mặt hắn tuỳ ý buông lời càn rỡ như vậy.
Nếu là ngang tay với nhau, đối phương có nói mấy lời cũng là hợp lý, thế nhưng trong mắt Trần Tinh, lão giả này không khác gì sâu kiến. Sâu kiến mà dám trước mặt hắn vo ve thì chỉ có giết đi.
Trần Tinh chẳng nói chẳng rằng, thân hình đặng một cái đạp chân trên mặt đất xuyên qua tường lửa, lao đến lão giả trước mặt. Hoả diễm cự thú trực tiếp bị biến thành trò hề, bọn chúng ngơ ngác không thấy mục tiêu công kích đâu cả.
Tốc độ Trần Tinh không chỉ tăng gấp đôi, động tác cũng không hề chần chừ một chút nào, bàn tay lật một cái liền nắm lấy thanh to tướng chiến đao, chiến đao do sắt thép tạo thành, đen nhánh kết cấu làm cho người khác cảm giác ngột ngạt mặc dù nó chỉ đơn thuần là sắt thường mà thôi, ngay cả bình thường nhất pháp khí cũng không sánh bằng.
Thế nhưng như vậy cũng đã đủ, dù sao thần thông Hư Không Tạo Vật của Trần Tinh vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm cùng hoàn thiện.
Nếu như hắn lật tay một thoáng liền tạo ra pháp khí cấp bậc trở lên, như vậy há chẳng phải Trần Tinh liền vô địch thiên hạ hay sao?
Pháp khí tuy không phải hiếm thấy gì nhưng cốt lõi của vấn đề là Trần Tinh có thể tuỳ ý tạo ra. Nó mang ý nghĩa binh khí có thể tiến giai. Như vậy sẽ tạo nên một sự điên cuồng nếu như để người khác biết được.
Dù sao vẫn không loại trừ kẻ có ánh mắt nhìn ra được Trần Tinh vũ khí là lấy tốc độ nhanh chóng ngưng tụ mà thành, chứ không phải là xuất ra từ trữ vật không gian.
2 cách thức vẫn là có khác biệt rất lớn.
Lão giả nhìn thấy đại đao to tướng đánh tới thì hồn bất phụ thể, miệng hô lớn:
-Không muốn!
Lão giả la thì la nhưng động tác cũng không chần chừ mà xuất ra một kiện pháp bảo khác, hình thể tương tự Bát Quái Kính, lão cũng nhanh chóng chú phép vào trong.
Lão giả la như vậy không gì khác nhằm làm Trần Tinh phân tâm.
Bên trong chiến đấu, tiếng hò hét đóng vai trò rất quan trọng. Nó có thể nhiễu loạn sự tập trung của đối phương, nó còn có thể dùng để chấn nhiếp uy thế địch thủ. Chính vì vậy mà mặc dù chiến đao vẫn còn một khoảng cách nữa mới tới nhưng lão giả lại la lớn như vậy.
Bát Quái Kính quát ra xạ quang kích thẳng về hướng Trần Tinh. Trần Tinh cảm thấy linh lực như bị cầm cố, một thân linh lực vậy mà không thể điều động dù chỉ một tia.
Tuy nhiên động tác của hắn vẫn không hề bị khống chế, dường như lão giả đã đánh giá sai công kích của Trần Tinh như thế, hay nói cách khác là lão giả mục đích chính là giam cầm Trần Tinh, thế nhưng lực lượng cơ thể của hắn lại vượt trội hơn quá nhiều so với uy lực của pháp bảo Bát Quái Kính này.
Do đó Trần Tinh động tác không hề có dấu hiệu dừng lại chút nào.
Chiến đao nhanh chóng xẹt qua đầu lão giả. Lão giả hoảng hồn không kịp né tránh, miệng chỉ có thể hô đúng một tiếng "Cái.." liền đi đời nhà ma.
-Phốc~
Đầu lâu văng lên không trung, dòng máu nóng như suối phun trào, tiểu nhân màu vàng thấy thế không dám chần chừ chút nào nhanh chóng tìm phương hướng tẩu thoát. Trần Tinh đương nhiên biết vũ khí của mình chỉ là phàm vật, không được gia trì pháp thuật nên không có hiệu quả chém giết Nguyên Anh đối phương.
-Ngươi vậy mà dám huỷ ta thân thể! Ngươi nhất định sẽ phải trả giá!! Đáng chết!!!!!
Tiểu nhân không quên mở miệng gầm thét, thế nhưng biểu tình hoảng sợ trên mặt đã nói lên tất cả.
Thân hình Trần Tinh rơi xuống mặt đất nhìn lão giả thoát đi không có một tia ý muốn đuổi theo.
Hắn không rãnh hơi như vậy, giết chết lão giả rồi ai thông báo cho lão đại phía sau?
Không giải quyết triệt để vụ này rồi sao có thể yên tâm làm những việc khác được?
Lục Chỉ Hội thì thế nào? Hiện tại Trần Tinh tự tin bành trướng, Lục Chỉ Hội còn chưa đủ tư cách để hắn đắn đo e dè như trước nữa.
Trần Tinh bây giờ cũng có thể công khai đánh chiếm địa bàn, nhưng mà, nếu như thế sẽ làm kinh động cao tầng Ma Thiên Môn. Nhất là khi Tông Môn Đại Hội đang cận kề.
Môn chủ Ma Thiên Môn là Hàn Thiên Ma thì Trần Tinh chưa thấy bao giờ nên chưa biết đối phương mạnh yếu ra sao. Còn về Tà Minh thì Trần Tinh đã có nhận biết một hai.
Đối phương uy áp đủ để Trần Tinh lúc trước bó tay bó chân. Xem ra tu vi không đơn giản là Địa Tiên cấp bậc như thế. Hoặc là Tà Minh giống như Thái Huyền Tử đều nắm giữ chiến lực cường đại vượt xa Địa Tiên thông thường.
Từ đó có thể suy ra, Hàn Thiên Ma nhất định cũng không thể yếu hơn Tà Minh là mấy.
Về việc này Trần Tinh sẽ có dự tính sau. Trước mắt hắn phải giải quyết cái gọi là Bách Thảo Các này trước.
-Ngươi...ngươi...!
Một bên trung niên Chu quản sự sợ vỡ mật không nói nên lời, thấy Trần Tinh nhìn sang thì rùng mình một cái phốc thông quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ.
Những kẻ hò hét trợ uy thì không khác là mấy, đều nhanh chóng quỳ lạy Trần Tinh, ánh mắt nhìn về phía hắn đều nơm nớp lo sợ không thôi.
Trần Tinh nhìn ở trong mắt, những người này đúng như câu đánh yếu sợ mạnh như thế. Đây đã là bản tính của con người, Trần Tinh cũng không muốn nhiều lời vô ích.
Hắn ngưng thị nhìn lấy Chu quản sự, giọng điệu lạnh lẽo đến tận xương:
-Cho ngươi thời gian nửa canh giờ, sai người dẫn người của Bách Thảo Đường đến đây. Nếu không thì....
Trần Tinh nói đến đây thì dừng lại một chút, không hề nói rõ ý đồ. Nhưng có ai lại không nghe hiểu ẩn ý trong đó?
Chu quản sự cơ mặt co giật, não hải chuyển động liên tục bắt đầu phân phó bọn thuộc hạ:
-Nhanh! Còn không mau đi thả những người của Bách Thảo Đường ra!!!
Tên thuộc hạ nghe vậy thì không hề chân chừ, ba chân bốn cẳng chạy đi.
Hắn muốn trốn đi thật xa, nhưng nghĩ kỹ lại không dám. Nhát gan sợ sệt đã là thiên tính không thể sửa đổi. Dù có cơ hội trốn đi cũng lo trước nghĩ sau. Hạng người này đương nhiên là lựa chọn tốt nhất mà Chu quản sự nhắm đến.
Chu quản sự là một người thông minh, dĩ nhiên không thể đánh cược mạng sống của mình vào tay thuộc hạ cho được. Hắn đương nhiên phải tìm người nào đó không dám làm trái lời mình.
Thời gian chưa tới nửa nén hương thời gian, tên thuộc hạ kia đã trở lại. Theo phía sau hắn còn có 4 người trẻ tuổi. Khí sắc trông không được tốt cho lắm.
Trên người còn ứ đọng những vết thương.
Mặc dù 4 người không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng nhìn thấy tình thế có phần không thích hợp thì cũng không dám lên tiếng nghị luận lung tung.
Trần Tinh biết 4 người này hoàn toàn không biết hắn mới là chủ nhân chân chính. Vấn đề này Trần Tinh cũng không muốn nói ra. Hắn chỉ phân phó một người trong 4 người trở về thông báo cho Nhược Hề tới đây một chuyến.
Dù khoảng cách có chút xa, nhưng dĩ nhiên bọn họ sẽ có phương thức liên lạc riêng.
Trần Tinh một bên chờ đợi, hắn còn muốn xử lý xong xuôi việc này.
Dù sao Bách Thảo Các cả gan đánh sập Bách Thảo Đường của hắn, như vậy thì hắn lấy Bách Thảo Các của bọn họ xem như đề bù tổn thất cho hắn. Do đó, hắn cần phải căn dặn Nhược Hề mọi chuyện, cũng như tuyển thêm nhân sự.
Cảm thấy bầu không khí có chút không thích hợp, cho nên từ sớm mọi người đều đã không hẹn mà cùng nhau rời khỏi. Chỉ còn những người của song phương là không dám cử động gì.
Tất cả đều dõi theo từng cử chỉ của Trần Tinh. Trong thời gian chờ đợi ấy, Trần Tinh cũng đã hỏi rõ cụ thể những nhân viên này về việc cùng Hàn Thi Âm liên lạc ra sao.
Nắm trong tay ngọc giản truyền âm, Trần Tinh cũng không vội mà cất đi sau đó chờ đợi lấy.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đột nhiên lúc này bầu trời phát sinh dị tượng.
Từng cánh hoa tuyết ngưng tụ rơi xuống, bầu không khí trở nên lạnh lẽo dị thường.
Trần Tinh nhẹ nhíu mày. Từ trong không trung, một thân ảnh mờ ảo từ từ xuất hiện. Thân hình nhẹ nhàng rơi xuống cách Trần Tinh một khoảng 10 m tả hữu.
Trần Tinh chăm chú nhìn lấy đối phương. Hắn còn chưa lên tiếng thì đã nghe người này nói:
-Ngươi thiếu nợ ta, lấy cái gì đến trả?
*Hết chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...