Trần Tinh không thể làm gì khác hơn là im lặng, hắn muốn phản bác cũng phản bác không được, chống cự lại càng không thể. Đây là cái giá phải trả cho sự nhỏ yếu.
Hắn biết bản thân mình sẽ ngày càng mạnh lên, nhưng câu hỏi đặt ra là, hắn sẽ có thời gian và không gian trưởng thành hay sao?
Tu luyện đồng nghĩa với tranh đấu, tranh đấu để giành giựt tài nguyên cùng cơ duyên, chuyện chém giết diễn ra như cơm bửa, lật thuyền trong mương là chuyện có thể xảy ra bất kỳ lúc nào, bởi lẽ chuyện xảy ra sau một khắc,Trần Tinh làm sao có thể biết?
Thôi diễn thiên cơ?
Trần Tinh không tin điều đó, tương lai là một ẩn số đầy biến động, và mỗi một người đều là tác nhân có thể gây ra biến động đó. Như vậy, cho dù có thôi diễn cũng chỉ là khái quát một cách khách quan vấn đề, còn khi sự việc xảy ra không thể biết chính xác cụ thể được.
Xu cát tị hung? Tránh họa đương phúc?
Có thể đi, nhưng hễ là làm sự việc gì đều nhát gan sợ sệt, như vậy liệu bản thân có thể đi đến cuối cùng hay sao? Tính cách không phải cứ học là được, đó là một quá trình tôi luyện lâu dài.
Đối mặt với nữ đế, Trần Tinh không hề tỏ ra sợ sệt, một phần nguyên do cũng bởi vì hắn tâm tính đã được tôi luyện kỹ càng.
Như vậy, vấn đề nằm ở đâu?
Trần Tinh không thể biết trước tương lai, có thể hắn cũng không cần biết, chỉ cần bản thân cường đại liền có thể giải quyết tất cả.
Trải qua chuyện lần này, Trần Tinh đã có thêm kinh nghiệm cùng nhận thức mới mẻ về phân cấp thực lực trong hệ thống tu Tiên, càng rõ ràng hơn nữa tầm quan trọng của linh lực cùng đột phá cấp bậc. Chiến lực là một phần, tu vi lại là một phần không thể thiếu khác.
Đồng ý là Trần Tinh còn quá nhỏ yếu, nhưng điều đó không phải là tất cả, mối nguy hiểm to lớn nhất nữ đế đã rời đi, như vậy Trần Tinh có thể thở phào và tạm gác chuyện này sang một bên, đồng thời tìm cách gia tăng thực lực bản thân. Hắn thời gian vẫn còn, chỉ cần loại trừ các chướng ngại trước mắt thôi.
Chiến lực của Trần Tinh bây giờ có thể đương đầu với phổ thông Địa Tiên là không thành vấn đề. Cũng đã tới lúc phát ra một chút ánh sáng của bản thân rồi.
...
Trần Tinh một bên suy nghĩ, một bên điều tức. Thoáng cái, thời gian hai canh giờ liền trôi qua.
Cảm thấy cơ thể không sai biệt lắm đều hoàn hảo, Trần Tinh không lưu luyến ở lại địa phương không ánh sáng này nữa.
Mục đích ban đầu của hắn vào trong Ma Khư là tìm kiếm Huyết Linh Thạch và tìm hiểu tình huống bên trong Ma Khư. Tuy không thể tìm thấy một viên Huyết Linh Thạch nào nhưng chuyến đi lần này lại đạt được thu hoạch ngoài mong đợi.
Làm cho hắn chiến lực trực tiếp gia tăng không chỉ gấp đôi, sự khủng bố của Trần Tinh lúc này chính bản thân hắn cũng không thể hình dung được nữa. Phải tìm người thử nghiệm mới biết được.
Nghĩ tới đây, Trần Tinh nhớ tới hứa hẹn cùng Bào Tịnh, hắn nhẹ thì thào:
-Không biết nàng ta đã luân hãm hay chưa...
Đối với việc này, Trần Tinh vẫn một bộ dáng lạnh nhạt, có lo lắng đi nữa cũng là Bào Tịnh lo lắng, không tới phiên hắn.
Trần Tinh một đường di chuyển thần tốc, không tới 15 phút hắn liền chạy ra khỏi Ma Khư. Đứng bên ngoài phạm vi ma khí, Trần Tinh hít một hơi thật sâu, cảm giác trong lành làm hắn sảng khoái đôi chút, tâm tình cực tốt khiến Trần Tinh chỉ muốn hét dài một tiếng sung sướng mà thôi.
Tuy nhiên, vành tai giật giật, Trần Tinh nghe được những điều khiến hắn có chút không vui.
-Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần hầu hạ huynh đệ chúng ta thật tốt, bọn ta sẽ giúp ngươi vào trong tìm người, hắc hắc.
Khoảng cách của Trần Tinh cùng đám người này không phải quá gần, nhưng cũng không tính là xa, vừa đủ có thể nghe rõ tròn câu. Bởi vì bọn họ đang đứng quay lưng về phía hắn nên cũng không nhận ra Trần Tinh xuất hiện.
Trần Tinh hướng mắt nhìn lại, 6 người đàn ông cao to, đang đứng chặn đường ai đó, từ giọng điệu của bọn hắn xem ra là một cô gái.
Trần Tinh dự tính không xen vào việc bao đồng, hắn không rãnh rỗi đến như vậy, nhất là có liên hệ cùng nữ nhân, Trần Tinh hiện tại sợ nhất chính là nữ nhân.
-Tránh ra! Nếu không đừng trách ta xuất thủ!
Trần Tinh cước bộ dừng lại, hắn nghi hoặc liếc nhìn, giọng nói này không phải của Cổ Thanh Thanh thì là ai? Tại sao nàng ta lại ở đây?
Chẳng lẽ nàng một mực chờ đợi ta?
Nghĩ tới điều này Trần Tinh có chút mờ mịt, hắn thở dài một hơi sau đó không nhanh không chậm đi tới.
-Uy, tiểu mỹ nhân vẫn là có cá tính, không biết một hồi dạng háng ra còn như vậy cá tính hay không, hahaha..
Thô lỗ nam nhân buông ra một đoạn hôi thối ngoan thoại, cả đám nghe xong cuồng tiếu không thôi, riêng chỉ có Cổ Thanh Thanh nghe xong giận giữ cực kỳ, nàng miệng quát lớn:
-Đê tiện!
Cổ Thanh Thanh không dừng lại, đối với hạng người mang ý đồ xấu, nàng không chờ đợi giảng đạo nghĩa mà trực tiếp ra tay tiên phát chế nhân.
Trần Tinh không vội quấy rầy, hắn cũng muốn xem một chút thực lực thật sự của Cổ Thanh Thanh, dù sao có hắn ở đây nàng cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đánh giá thực lực chính xác của thuộc hạ là công việc của một ông chủ xuất sắc, nhằm để phân bổ nhiệm vụ hợp lý nhất, dù sao với tư cách là lão đại, Trần Tinh không thể việc gì cũng tự thân đi làm.
Thời gian chạy đôn chạy đáo, giờ đổi thành thời gian tu luyện còn quý giá hơn...
Cổ Thanh Thanh không hổ là nữ cường nhân, dáng vẻ bề ngoài không thua kém một võ giả hơn là một tu sĩ nữ tính, anh tư hiên ngang, hai tay cầm lấy hai thanh loan đao không khác gì một sát thủ.
Nàng vừa dứt lời liền hét lớn một tiếng, song đao lóe lên thứ ánh sáng hoa lệ, nàng chém ra ngọn lửa, ngọn lửa hừng hực hóa thành 2 đầu mãng xà 4 năm trượng, nó trương miệng rộng lao tới đám người.
Nhiệt độ trong mấy chốc tăng cao không ít, 6 tên đại hán gặp nguy không sợ, mà còn ngửa miệng cười lớn, tựa hồ không để tâm đến thế công của Cổ Thanh Thanh cho lắm:
-Tiểu mỹ nhân chiêu thức không tồi, hiện tại đến phiên bản đại gia trổ tài!
-Song Ngạc Hám Lưu Thủy!
Một tên đại hán đứng ra, hai tay kết ấn, đầu ngón tay vù vù linh lực chuyển động, dòng nước khắp bốn phương tám hướng bắt đầu ngưng tụ, tốc độ ngưng tụ rất nhanh, chỉ trong tích tắc, 2 đầu cá sấu khổng lồ liền xuất hiện.
Vừa lúc, hỏa mãng xà đã bay đến, lập tức cá sấu cùng mãng xà lẫn nhau cắn xé đối phương, nước thủy tương giao, tựa như kỳ phùng địch thủ, một mất một còn một dạng, sương khói xì xì bốc lên ngùn ngụt. Cổ Thanh Thanh thấy tình thế không đúng, trong mắt đảo quanh vội vàng nghĩ cách thoát đi.
Mấy tên đại hán còn lại cũng nhìn nhau ha hả cười:
-Tiểu mỹ nhân, thức thời bó tay chịu trói, huynh đệ chúng ta sẽ nhẹ nhàng, nếu không một lát đừng trách huynh đệ chúng ta không biết thương hoa tiếc ngọc nha, hahaha...
Cổ Thanh Thanh tức giận nói không nên lời, một bên thì túc trực bổ sung linh lực vào song xà, một bên khác thì liếc nhìn tên đại hán kia cũng cố hết sức chèo chống. Tròng mắt đảo quanh liếc nhìn đám người sợ bọn họ thừa cơ ra tay.
Cổ Thanh Thanh một lần nữa chém ra một đao.
Lập tức song xà không có linh lực gia trì bị cự ngạc sâu xé tan thành mây khói, đại hán kia thấy thế cười lên ha hả, nhưng đồng bọn của hắn sắc mặt đại hán tựu không dễ nhìn chút nào, 2 luồn đao nhận sắc bén chia cắt cự ngạc hướng đại hán này lao tới.
-Lão lục, cẩn thận!!
Nghe được tiếng quát, đại hán giật mình hoảng sợ, tay chân luống cuống không biết làm sao. Cảm giác sắc bén ập đến khiến tròng mắt hắn như muốn nứt ra.
-Cứu ta!!
Hoảng sợ tột cùng, đại hán chết đứng như trời trồng, miệng hét lớn. 5 người còn lại cũng không chờ đợi mà vội vàng xuất thủ cứu giúp.
Thế nhưng đao nhận tốc độ rất nhanh, cả 5 người tế ra pháp bảo đều theo không kịp.
-Phốc~
Đao nhận lướt qua, đại hán thân thể lập tức cứng đờ, Cổ Thanh Thanh thấy thế không hề để ý mà triển khai thân hình chạy đi.
*Hết chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...