Rất nhanh, hư ảnh đầu lâu liền đã nuốt chửng Trần Tinh trong đó.
Trần Tinh có thể cảm nhận được, cực độ oán khí, ma khí, sát khí, hận ý, nộ ý,... Trực tiếp lọt vào não hãi của mình bắt đầu tàn phá.
Cùng lúc, Diệt Thần ấn ký đồng thời hiện lên, tựa như cộng hưởng với lệ khí một dạng.
Nó tận hưởng, nuốt chửng lệ khí lớn mạnh bản thân, nó hân hoang vui sướng như trẻ em nhận được quà mới.
Lệ khí thì phản kháng kịch liệt, run rẩy, sợ hãi, một bên chạy trốn một bên tuỳ ý phá huỷ mọi thứ xung quanh. Trần Tinh tinh thần chịu tổn hại nghiêm trọng, đầu óc dần dần không còn được tỉnh táo nữa.
Cơ thể Trần Tinh thì lấy tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường tan rã. Hình ảnh cực kỳ quỷ dị. Khiếp đảm nhân tâm.
Vô Thiên quả thực không đơn giản. Cho dù được Trần Tinh chiêu đãi tận tình nhưng cũng không quên trả lễ lớn như vậy.
Lão muốn Trần Tinh hình thần câu diệt, ngay cả cặn bã cũng không còn!
Hắn, không thể phản kháng!
Trần Tinh không cam tâm, hắn nhất định phải sống!
Sống để thực hiện lời hứa, sống để gánh vác trách nhiệm! Sống để bù đắp lỗi lầm!
Hắn, phải sống!
Trần Tinh ý chí tựa như bị kích phát một dạng.
Huyết dịch hắn sôi trào, cả người hắn một luồn nhiệt khí bắt đầu lưu chuyển dữ dội, lúc này Huyết Mạch Linh Thể Trần Tinh bùng phát.
-Oanh~
Hư ảnh Trần Tinh khổng lồ hiện ra.
Hư ảnh khác xa với mấy ngày trước.
Không còn trần truồng nữa, mà trên thân khoát lên một bộ chiến giáp đen sẫm uy phong lẫm lẫm. Ma khí lượn lờ thành từng đợt tựa như du long uốn lượn nịn nọt chủ nhân một dạng.
Hư ảnh Trần Tinh lúc này đang nhắm mắt, trên trán hư ảnh rõ ràng có thể nhìn thấy một ký hiệu y chang Diệt Thần ấn ký.
Có điều ký hiệu đó lại thêm hoàn mỹ cùng phong cách, tôn lên bộ dáng lịch lãm, tà mị của Trần Tinh.
Hư ảnh đứng im bất động, không hề có động tác gì, thế nhưng hư ảnh cả người lại toả ra một cỗ sát ý tận trời, khiến người khác nhìn vào thì đôi chân run lẩy bẩy không cách nào phản kháng.
Bản thể Trần Tinh thì bị bao phủ bên trong lớp hắc khí đen kịt, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy mơ hồ toàn thân hắn máu thịt be bết, lộ ra khung xương trắng hếu, khuôn mặt lúc đen lúc xám, biểu lộ rất là dữ tợn.
-Aaaaaa
Trần Tinh gào thét, tiếng thét xuyên thủng đến tận trời xanh, thiên địa bắt đầu cộng minh, gió thổi mây phun, lôi minh cộng hưởng.
Cuồng phong gào thét, mặt đất chấn động, tất cả sinh vật bên trong Ma Khư trực tiếp nằm rạp xuống phủ phục dưới mặt đất không có một tia sức lực phản kháng.
Đối mặt với kinh khủng thiên uy, toàn bộ Ma Khư bao trùm trong cảnh tượng kinh hãi thế tục.
Phụ cận bên ngoài Ma Khư cũng có thể nhìn thấy tình huống bất thường. Mọi người đều nơm nớp lo sợ bộ dáng, cuống cuồng quay đầu bỏ chạy.
Tất cả điều này Trần Tinh hoàn toàn không hề hay biết và cũng không muốn biết.
Giờ phút này, Trần Tinh đang phải cắn răng chống chọi với sự đau đớn phát ra từ tận xương tuỷ.
Phải chống chọi đến việc cả cơ thể như bị hàng tỉ con trùng gặm nhấm một dạng. Đầu óc của hắn như muốn nổ tung, không tài nào tả xiết.
-Nhất định phải tỉnh táo...Nhất định phải chịu đựng...
Đây là ý niệm duy nhất của Trần Tinh lúc này, chỉ có ý chí bền bỉ, kiên định mới có thể giúp hắn vượt qua hung hiểm.
Không ai có thể giúp hắn!
Cứ thế, từng giây từng phút trôi qua. Trần Tinh chịu đựng thống khổ cũng ngày càng nhỏ dần.
Hắc khí bắt đầu yếu ớt đi, lệ khí cũng tiêu tán sạch sẽ không còn.
Lúc này, hư ảnh Trần Tinh phát ra huỳnh quanh đen sẫm, một luồn khí tức cuồng bạo bộc phát quét ngang vạn dặm.
Trần Tinh bản thể mở mắt, hư ảnh đồng dạng mở mắt.
Ánh mắt đen kịt, toả ra một luồn ma tính ngập trời. Cả người Trần Tinh khí thế dâng cao, quanh thân hừng hực hoả diễm màu đen thiêu đốt, tựa như một tôn viễn cổ Ma Thần diệt hết thế gian vạn vật một dạng.
Chỉ là khí thế thôi cũng đủ khiến người trọng thương bại lui, nhìn vào hư ảnh đó đủ để người khác tâm thần khiếp đảm, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu.
Chưa hết, luồn ma khí tựa du long kia mang tính ăn mòn cực kỳ bá đạo, cho dù là tiên thiên linh bảo chỉ cần nhiễm phải một ít liền trực tiếp trở thành phế thải.
-Rầm~
Thiên lôi bổ xuống, sáng choang một vùng trời, thiên địa tựa như làm lễ chào đón thần minh giáng lâm cảnh tượng.
Có điều cảnh tượng này thật quá khủng bố, sẽ không có ai cảm thấy vui sướng, thứ mà họ cảm thấy chính là trong lòng dâng lên một nổi sợ hãi không tên.
Giờ phút này, Trần Tinh có cảm giác mình giống như là thần minh cao cao tại thượng, nhìn xuống phía dưới chúng sinh một dạng.
Nói chung, cả người Trần Tinh phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Trần Tinh chỉ tỉnh táo được một chút liền cảm thấy đầu có chút nặng, cảm giác hôn mê ập đến.
Biết mình không chịu đựng được lâu, Trần Tinh nhanh chóng thu hồi tất cả bảo vật vào bên trong Huyết Long Giới Chỉ.
Đồng thời xuất ra tất cả linh thạch trong người nhanh chóng hấp thu chữa trị cơ thể.
Lúc này, Trần Tinh cảm thấy đầu óc quay cuồng, trước mắt tối sầm trực tiếp té xỉu.
Số linh thạch còn lại chưa kịp hấp thu cũng tiết ra một ít linh khí, nương theo hô hấp tu bổ thân thể hắn.
Linh thạch liền sẽ tiết ra linh khí, nhưng số linh khí tiết ra là cực kỳ nhỏ không đáng nhắc tới. Tuy nhiên Trần Tinh hiển nhiên biết điều này nên đã xuất ra toàn bộ linh thạch trên người.
Với số lượng nhiều như vậy linh thạch sẽ có thể tiết ra càng nhiều linh khí, do đó thương thế của hắn cũng sẽ mau chóng lành lại.
Phải biết, cho dù giải quyết mối nguy lớn nhất là Vô Thiên rồi, nhưng bên trong Ma Khư cũng còn rất nhiều sinh vật nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút liền sẽ vạn kiếp bất phục a...
Trần Tinh phải nhanh chóng tỉnh lại, nếu không sẽ không biết chuyện gì xảy ra với hắn tiếp theo.
..........
Không biết qua bao lâu thời gian, Trần Tinh mí mắt rung động, đầu ngón tay giật giật có dấu hiệu bắt đầu thức tỉnh.
Hắn vẫn như cũ nằm im bất động, ý thức từ mơ hồ trở nên thông suốt.
Trần Tinh cả người rã rời, tựa như bị người khác tháo gỡ từng khớp xương rồi nối lại với nhau như thế.
Tuy nhiên lúc này, hắn có thể cảm thấy được mình dường như nằm trong một nơi mềm mại ấm áp.
Mùi thơm thoang thoảng, dịu nhẹ dễ ngửi, khí tức làm say lòng người khiến Trần Tinh cả người thư thái không ít.
Hít sâu một hơi, khí tức vào phổi, cả người cảm thấy thanh minh không ít.
Trong cơn đê mê, có thứ gì cọ cọ ngay miệng, Trần Tinh bất trì bất giác há mồm liền ngậm lấy.
Trong lòng thì mơ hồ nghĩ.
"Thứ gì, đừng làm phiền ta hưởng thụ!"
-Ah
Một tiếng ngâm khẽ vang lên, Trần Tinh giật mình mở toang mắt ra.
Trước mặt hắn là một trương khuynh quốc khuynh thành khuôn mặt.
Nàng sở hữu đôi chân mày ngang đậm đà, phía dưới một cặp mắt nhìn hắn nhu mì cùng thẹn thùng, chiếc mũi tinh xảo dường như được bàn tay nghệ thuật điêu khắc, môi dày vừa phải căng mọng lại đỏ thắm vô cùng quyến rũ. Làn da trắng sáng như ngọc, tinh khiết như sao trời, hai má nàng hồng hà trông thấy. Tóc nàng đen tuyền mượt mà, tuỳ ý rũ xuống.
Trần Tinh tự hỏi? Nàng là ai?
Hai người mắt đối mắt nhìn nhau gần trong gang tấc, trong lúc nhất thời Trần Tinh quên luôn việc mình đang nằm trong lòng của nàng.
Thứ trong miệng hắn ngậm chính là nụ hoa chớm nở trên thỏ ngọc cao vút của nàng. Bởi vì nàng không có mảnh vải che thân.
Trần Tinh cảm giác vật trong miệng từ từ cương cứng, hắn nhịn không được cắn khẽ một cái rồi giật mình há mồm nhả ra.
-Có thể buông ta ra sao?
Trần Tinh biết mình có nói gì cũng không đúng, hắn không xấu hổ dò hỏi.
Nàng không nói, tựa như không nghe được Trần Tinh lời nói, nàng thoáng dùng sức, đôi tay mềm tại ôm chặt đầu hắn ghì vào giữa cặp ngực trần căng tròn kia.
Trần Tinh nhất thời không biết phải làm sao. Trong lòng vừa tức giận lại vô cùng hưởng thụ.
Miệng lại không thể nói, tầm mắt thì không nhìn quanh được, bên tai chỉ có thể nghe được âm thanh đùng đùng không biết vật gì đang va chạm.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng nữ nhân không quen biết này, tựa hồ cũng đang hưởng thụ cùng kích động. Cả người nàng lấy biên độ nhỏ run rẩy không thôi.
Hai tay Trần Tinh không bị kẹp, hắn giơ lên không trung tính đẩy nàng ra.
Hắn không phải ngạt thở, chỉ là hắn không muốn lại chiếm tiện nghi người ta. Đương nhiên quan trọng nhất là phải hỏi rõ kỹ càng tình huống.
Tay giơ được phân nửa thì lại dừng lại, bởi vì hắn có thể cảm nhận được nữ nhân này đối với hắn tựa như không nở bỏ, yêu thương hắn vô cùng.
Trần Tinh không hiểu, đây là tại sao?
Hắn nghi hoặc, đồng thời cũng thoáng buông lỏng, tay hắn vòng ra phía sau vỗ nhè nhẹ trên phần lưng trơn bóng mịn màng của nàng.
Vô cùng ôn nhu, an ủi và hưởng thụ giây phút êm đềm không tên này.
*Hết chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...