Thuế biến!
Bước tiếp theo của quá trình tinh luyện Huyết Mạch Linh Thể cũng không quá phức tạp.
Về đại ý chính là dẫn huyết khí trong Huyết Linh Thạch để kích phát huyết mạch vừa dẫn nhập vào.
Tuy nhiên đó là trong trường hợp bình thường, còn về hiện tại có một vấn đề mà Trần Tinh đang lo lắng.
Liệu huyết khí bên trong Huyết Linh Thạch có đủ để kích phát huyết mạch của hắn hay không?
Huyết Linh Thạch đã không biết tồn tại bao nhiêu năm, huyết khí bên trong xói mòn cũng thất thất bát bát rồi.
-Nếu không được thì đi một chuyến Ma Khư xem thử vậy.
Trần Tinh thở dài một hơi, hắn chỉ có thể hy vọng, hy vọng mọi việc đều suôn sẻ.
Còn về Ma Khư, Trần Tinh dù thành công hay thất bại vẫn đi đến đó một chuyến xem xét.
Hắn hiếu kỳ, bên trong rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì mà tại sao nơi đó được gọi là Ma Khư?
Lúc trước còn chưa nghĩ tới nó vì nghe nói không có người nào sống sót từ trong đi ra, nhưng nghe nói vẫn là nghe nói.
Tất cả đều được bao phủ bởi lớp mờ ảo từ nghệ thuật ánh trăng lừa dối, không có gì là có thể tin tưởng nếu việc đó chỉ là nghe nói.
Hiện tại Cổ Ba đã chứng thực vấn đề đó, tuy điều kiện hà khắc nhưng không phải đã là bằng chứng tốt nhất cho việc này sao? Lời đồn 90% là đồn nhãm. 10% còn lại thì cũng chưa thể tin mà chính bản thân nếu muốn biết phải tự mình chứng thực điều đó.
Trần Tinh cũng vậy, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng Cổ Ba. Đó là nguyên do hắn muốn đích thân tìm hiểu.
Đối với bất kỳ thứ gì có thể tăng lên thực lực Trần Tinh nhất định sẽ không bỏ qua.
Tạm thời gác lại chuyện đi Ma Khư sang một bên, Trần Tinh cũng tập trung tinh thần vào việc tinh luyện Huyết Mạch Linh Thể.
Trần Tinh nhẹ nhàng thôi động từng tia linh lực của bản thân vào trong Huyết Linh Thạch.
Lúc này huyết mạch của hắn đang cùng huyết khí bên trong Huyết Linh Thạch phân biệt tách ra và chiếm cứ 2 bên thể nội Huyết Linh Thạch.
Dưới sự dẫn dắt của linh lực, nó như một bàn tay ôn nhu vuốt ve huyết khí từng chút một, cô cùng chậm rãi, nâng niu dịu nhẹ.
Đồng thời kéo huyết khí về phía huyết mạch đang bình ổn một bên còn lại.
Thời gian trôi qua, Trần Tinh cũng xuất hiện lấm tấm mồ hôi.
Quá trình dẫn dắt không phải đơn giản như vậy, huyết khí quá mỏng manh cần Trần Tinh đặc biệt chiếu cố. Tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Và rồi, những dấu hiệu đầu tiên cũng đến.
Huyết Linh Thạch lơ lửng trước ngực giữa 2 lòng bàn tay Trần Tinh. Nó toả ra ánh hào quang đỏ hồng dịu nhẹ.
Ấm áp cùng thân thiết, Trần Tinh có thể cảm nhận được có một tia liên hệ nào đó giữa huyết mạch của bản thân cùng huyết khí trong linh thạch nhưng vẫn chưa có thể nắm bắt được.
Nó hư vô phiêu miễu, vừa chạm liền tan biến, không cách nào bắt được.
Trần Tinh vẫn không nản lòng, hắn biết bản thân mình tinh luyện huyết mạch khó hơn người khác gấp trăm lần.
Nguyên do không phải bản thân mà do tài liệu, nhưng "nhà" không có điều kiện, chỉ có thể có gì thì dùng đó, có muốn tài liệu cao cấp hơn thì cũng không có.
Từng chút một, Trần Tinh ngưng thần tĩnh khí, thở mạnh cũng không dám, hắn điều chỉnh nhịp thở đến mức tối thiểu.
Có thể nghe được tiếng tim đập của hắn chậm rãi vang lên, cả căn phòng không một tiếng động.
Trần Tinh xếp bằng, tư thái trang nghiêm, đôi mắt nhắm nghiền cố gắng liên hệ thể nội Huyết Linh Thạch.
-Tư tư~
Huyết khí cùng huyết mạch có những tiếp xúc đầu tiên liền phát ra thanh âm tựa dòng điện chạy qua người một dạng.
Lúc này đây, Trần Tinh rõ ràng cảm giác được huyết khí tương tự như lôi điện rột rửa huyết mạch của hắn.
Dù không biết chính xác hoàn toàn tình huống nhưng Trần Tinh ẩn ẩn có thể cảm nhận được huyết mạch bên trong Huyết Linh Thạch như đang reo hò hoan ca.
Nó vui sướng như một đứa trẻ được tặng món quà mới, tựa như người thân lâu ngày không gặp tay bắt mặt mừng.
Vui sướng không tả!
Cùng lúc đó, Huyết Linh Thạch cũng toả ra huyết hồng ngày càng thịnh, căn phòng sáng choang một màu huyết sắc.
Lúc đầu Huyết Linh Thạch sần sùi xấu xí, nhưng giờ đây nó lại sáng loáng tựa như minh châu một dạng.
Nó tróc ra những lớp bụi phủ, nó nhỏ lại không phải 1 hai vòng mà là trọn vẹn 9 vòng.
Huyết Linh Thạch biến đổi cả về chất cũng như lượng.
Trần Tinh há mồm ra, Huyết Linh Thạch từ ngoài liền bay vào trong bụng hắn.
Trần Tinh thu tay lại liền vận dụng tư thế ngũ khí triều nguyên bắt đầu bước cuối cùng.
Đây là bước quan trọng nhất của quá trình, kích phát Huyết Mạch Linh Thể ra toàn cơ thể thông qua Huyết Linh Thạch đã được kích phát.
Bước này tuy quan trọng nhất nhưng rõ ràng lại là đơn giản nhất.
Bởi vì cả quá trình tinh luyện hầu như đã được Trần Tinh hoàn tất.
Chỉ thiếu duy nhất đó là kích phát Huyết Mạch Linh Thể nữa thôi.
Trần Tinh bắt đầu tập trung tư tưởng cùng quá trình trừu tượng của mình.
Huyết Mạch Linh Thể không thể không có quá trình trừu tưởng.
Bởi vì thứ bản thân cảm thấy thân thiết nhất sâu bên trong linh hồn của mình đó là Huyết Mạch Linh Thể.
Khi kích phát, có người nhìn thấy cây kiếm, Huyết Mạch Linh Thể liên là cây kiếm.
Tương tự ở động vật hoặc thần thú, tất cả đều cùng một dạng.
Trần Tinh cũng không ngoại lệ, trong khi Huyết Linh Thạch từ từ tán mát ra tinh hoa bên trong thì ý thức Trần Tinh lại chìm đắm trong vũ trụ tinh không hư vô mờ mịt.
Xung quanh hắn hoàn toàn là một vùng tăm tối không có trọng lực.
Ý thức của hắn như một đoàn sương khói bồng bềnh trong khoảng không vô tận đó.
Đưa tay liền tan biến, yếu ớt cùng mỏng manh.
Trần Tinh rơi vào trạng thái vong ngã.
Không biết qua bao lâu thời gian, trước mặt hắn xuất hiện một tý ánh sáng nhỏ nhoi.
Trần Tinh mừng rỡ dị thường liền hướng phía đó bay đi.
Nhìn thì thấy gần mà bay thì lại không đến được.
Hắn cứ bay, bay mãi bay mãi, bay đến lúc mà Trần Tinh giật mình phát hiện ý thức của mình cũng chỉ còn lại một tí tựa như hạt cát một dạng mà vẫn chưa thể đến đoàn ánh sáng đó.
Trần Tinh liền thở dài, hắn biết có thể huyết khí xói mòn do đó không tinh luyện được nhiều huyết mạch dẫn tới nó đã không thể đáp ứng được đến khi ý thức tìm ra thứ thân thiết nhất trong linh hồn.
Hắn thất bại!
Trước khi đoàn ý thức nhỏ bé còn sót lại tan biến, Trần Tinh lại thấy được những hình ảnh của người thân hắn, có thể nghe được giọng nói của bọn họ.
Khoảnh khắc Phi Yến đẫm máu trong tay của hắn, vẻ tiểu tuỵ của cha mẹ, Triều Anh thương yêu nhìn hắn đầy vẻ không nỡ.
Trần Tinh khoé mắt ướt át, linh hồn hắn run rẩy.
Hắn sao có thể cam lòng?
Không cam lòng từ bỏ như thế!
Một cỗ không lồ ý thức bùng phát. Đoàn ý thức nhỏ bé kia sáng lên, nó như một ánh mặt trời ban trưa thắp sáng vùng tăm tối này.
Nó chiếu rọi đến những ngóc ngách nhỏ nhất.
Tất cả đều rực rỡ hẳn lên.
Lúc này Trần Tinh cũng thoáng cái trở nên bình tĩnh lại.
Hắn phát hiện, thứ ánh sáng hắn nhìn thấy trước đó đã không thấy tăm hơi.
Hay nói cách khác nó đã hoàn toàn bị ánh sáng của mình hoà nhập.
Thì ra, nó cũng yếu ớt như vậy?
Đoàn ý thức hùng mạnh của Trần Tinh tự động ngưng thành thực thể bản thân hắn.
Cùng lúc đó, Trần Tinh mở đôi mắt ra, có thể thấy được ẩn chứa bên trong ánh mắt là ngân hà lưu chuyển.
Nhật nguyệt phải vì đó mà phai mờ. Ánh mắt uy nghiêm, tựa như một ôn chúa tể của thiên địa.
Phía sau Trần Tinh hiện lên hư ảnh khổng lồ.
Hư ảnh giống như bản thể Trần Tinh, toàn thân trần truồng, ánh mắt nhắm nghiền, xung quanh bao phủ bởi lớp sương trắng lượn lờ.
Hư ảnh chứa đựng vô cùng vô tận bá khí.
Tựa như chỉ một ngón tay có thể tịch diệt tất cả.
Chúa tể vũ trụ tinh hà!
-Oanh~ Oanh~ Oanh~
Chính lúc này, ở mọi nơi trên vị diện này đều rung động dữ dội, từ trên bầu trời hiện lên một con mắt to lớn vô cùng.
Đây là đại biểu Thiên Đạo.
Thiên Đạo hiện ra, tất cả tu sĩ đều phún máu ba thước nằm sấp trên mặt đất. Địa Tiên trở xuống đều hôn mê bất tỉnh. Không có một sinh vật nào ngoại lệ.
Thiên Đạo uy nghiêm, không ai có thể làm trái.
Nhưng mà...
Nó đang run rẩy!
Thiên đạo đang sợ hãi!
Nó sợ hãi nhìn về phía Trần Tinh.
Lúc này, hư ảnh Trần Tinh mở mắt ra liếc nhìn Thiên Đạo chi nhãn một cái.
-Rào~
Chỉ nhàn nhạt một cái liếc mắt Thiên Đạo chi nhãn liền sụp đổ. Mọi thứ liền trở lại bình thường tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì...
*Hết chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...