Thân ảnh này yểu điệu mà thướt tha, mắt phượng mũi thẳng, mày liễu đào tơ, tóc đen tựa nhung, môi hồng răng trắng, vóc người cân xứng hoàn mỹ.
Nàng thân vận bạch y, toàn thân toả ra khí chất lạnh lùng, đôi mắt nàng chuyên chú nhìn về phía Trần Tinh tựa như muốn xem thấu hết thảy bí mật của hắn một dạng.
Trong lúc Bào Tịnh đánh giá Trần Tinh thì hắn cũng đang đánh giá nàng.
Địa Tiên tu vi chẳng những không mang đến cho hắn áp lực mà còn làm cho Trần Tinh cảm thấy chiến ý dào dạt.
Không thể phủ nhận, một trận chiến cùng Thi Quỷ Lão Nhân làm cho Trần Tinh cảm thấy tự tin đối với lực lượng của mình.
Hắn còn rất nhiều con bài chưa lật, quan trọng hơn hết, Trần Tinh xem ra Bào Tịnh là một đối thủ thuộc loại dễ dàng đánh bại.
Từ trên tạo nghệ huyễn thuật cực sâu của nàng, Trần Tinh có thể nhìn ra điều đó.
Có thể với những người khác, Bào Tịnh thuộc hạng người khó dây dưa và e ngại nhất thì đối với Trần Tinh Bào Tịnh lại là quả hồng mềm, muốn bóp lúc nào liền bóp lúc đó.
Đừng quên, Trần Tinh không sợ nhất chính là công kích thuộc về linh hồn. Hắn có Huyết Long Giới Chỉ chuyên ngăn trở những công kích này.
Tuy nhiên làm cho Trần Tinh thất vọng là, Bào Tịnh dường như không muốn cùng hắn đánh nhau.
Nàng đứng lên, đôi mắt lạnh lùng thay đổi thành vẻ kiều diễm ướt át.
Chỉ thấy lúc này, Bào Tịnh môi thơm khẽ mở:
-Công tử ẩn nấp thật sâu a, nô gia tìm kiếm người thật khổ.
Bào Tịnh tự xưng nô gia, gọi Trần Tinh là công tử, lúc này cả người nàng khí chất không khác gì nữ tử phong trần một dạng.
Hoàn toàn trái biệt với vẻ tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian. Nếu có người chứng kiến Bào Tịnh lúc này nhất định sẽ trố mắt há hốc mồm. Bởi lẽ Bào Tịnh đã không bày ra tư thái này từ rất lâu trước đây, chỉ có một số người có địa vị mới có thể hơi có chút ấn tượng đối với vẻ ngoài này của Bào Tịnh thôi.
Trần Tinh đôi mắt lạnh nhạt mà bình thản, hắn nhìn Bào Tịnh, rồi liếc ngoài sân, nơi đó đang có 2 bóng người đứng, một là Nhược Hề 2 là một cô gái không biết tên, có thể la người hầu của Bào Tịnh.
-Nói ra mục đích của mình đi. Nếu không mặc kệ ngươi có thân phận gì, hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Câu từ rõ ràng, mỗi chữ sắc bén tựa như vũ khí được tôi luyện vài thế kỷ, khiến cho Bào Tịnh cảm thấy Trần Tinh không phải đang uy hiếp mà hắn có tự tin giết nàng.
Đồng thời, Bào Tịnh trong lòng cũng nghi hoặc không thôi. Từ đâu Trần Tinh tự tin như vậy? Trong lòng nàng âm thầm tính toán.
Trần Tinh ban đầu thay chiến ý thành sát ý nhàn nhạt. Hắn đã phát hiện ra điểm bất thường của Nhược Hề.
Nếu nói Nhược Hề phản bội hắn thì Trần Tinh dĩ nhiên không tin.
Trần Tinh tồn tại đối với Nhược Hề tựa như thần minh một dạng. Hắn cứu nàng khỏi trầm luân, hắn ban cho nàng hết thảy.
Không có khả năng Nhược Hề phản bội hắn. Thế nhưng điều đó lại xảy ra.
Vừa liếc mắt, Trần Tinh liền nhận ra Nhược Hề đang bị khống chế.
Người khống chế nàng đương nhiên là Bào Tịnh
Đối mặt với một Trần Tinh hùng hổ doạ người, Bào Tinh khẽ che miệng cười.
-Công tử thật sự là rồng trong loài người a, ta nhìn không thấu công tử, lần này tìm đến công tử chỉ là muốn cùng công tử hợp tác đàm luận chuyện làm ăn. Không biết công tử cảm thấy thế nào?
Trần Tinh không hề thu hồi vẻ cảnh giác.
Hắn hơi nhíu mày, chăm chọc nói:
-Hợp tác? Nực cười, dựa vào ngươi tu vi còn cần cùng ta nói chuyện hợp tác sao? Vả lại, hợp tác cần khống chế người của ta sao?
Trần Tinh hơi bộc phát khí thế, cỗ khí thế tựa như duy ngã độc tôn, đứng trên đỉnh cường giả, chấp chưởng sinh tử chúng sinh một dạng.
Chỉ cần Bào Tịnh có nửa câu giải thích không hợp lý Trần Tinh liền sẽ không do dự ra tay.
Trần Tinh cũng không hề nhận ra bản thân mình đã và đang thay đổi, đồng dạng hắn cho là đây là điều hiển nhiên.
Bào Tịnh cảm thấy áp lực, nàng thật sâu nhìn Trần Tinh ẩn chứa vẻ kiêng kị không thôi.
Một người có thể bộc phát ra khí thế như vậy đủ chứng tỏ những lời uy hiếp của Trần Tinh lúc nảy hoàn toàn có cơ sở.
Đứng ở địa vị càng cao, nhất là nữ nhân tâm cơ như Bào Tịnh, nàng càng đối với Trần Tinh càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
-Công tử không cần hù doạ nô gia a, nô gia nhưng thật sợ. Nô gia đến thật sự chỉ định cùng công tử hợp tác. Chỉ là muốn tìm công tử quả thật không phải dễ dàng gì. Khống chế người của công tử cũng chỉ là dạng bất đắc dĩ mà thôi...
Bào Tịnh khoa trương nói, đồng thời nàng còn hướng Trần Tinh bày ra tư thái yểu điệu của mình, bộc lộ đường cong hoàn mỹ, minh diễm chiếu nhân một dạng.
-Thu hồi ngươi mị thuật rẻ tiền đó đi, đối với ta nó không có tác dụng. Nếu ngươi muốn hợp tác trước tiên phải bày ra thành ý của mình, đồng thời giải trừ khống thuật người hầu của ta.
Nếu so Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh thì mị thuật hoặc nói đúng hơn là công pháp của Bào Tịnh thật sự chỉ được xưng là món hàng rẻ tiền mà thôi.
Một công pháp thải bổ lợi ta hại người không thể nào đánh đồng cùng mộ công pháp cả 2 đồng thời đều đạt được lợi ích được.
Trần Tinh trực tiếp thu hồi khí thế, hắn chẳng thèm liếc nhìn Bào Tịnh, Trần Tinh xoay người ngồi trên ghế, tay phải vung lên bày ra tư thế uống trà điệu nghệ.
Bề ngoài động tác của hắn hoàn toàn phóng túng nhưng thật chất Trần Tinh không hề thôi cảnh giác Bào Tịnh, chỉ cần nàng làm ra động tác công kích Trần Tinh sẽ trong tích tắc sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai không lưu tình mà xoá bỏ nàng.
Ở trong mắt Bào Tịnh, Trần Tinh tràn đầy tự tin, đồng thời trong lòng nhất thời cũng bốc lên một đoàn liệt hoả, chỉ là nàng không dám đánh cược có hay không ăn chắc Trần Tinh
Vả lại, Bào Tịnh thật sự cần Trần Tinh làm một chuyện làm ăn. Chuyện này có an nguy đến địa vị cũng như thân phận của nàng.
Nếu làm tốt, chẳng những Bào Tịnh còn bước thêm một bước mà còn cơ địa vị vững chắc hơn nữa.
Đồng thời, thời gian gần đây Bào Tịnh nhận ra việc này lại có liên quan đến Trần Tinh.
-Nếu vì chuyện người hầu công tử, ở đây nô gia hướng công tử bồi tội, đồng thời nô gia sẽ phái người đưa tới lễ vật tạ lỗi sau.
-Nô gia cũng không làm mất thời gian của công tử. Xin hỏi công tử, đoạn thời gian trước người có giết một lão phụ nhân đúng chứ?
Bào Tịnh hoàn toàn không xem bản thân là người ngoài, nàng ung dung ngồi xuống đối diện Trần Tinh, đồng thời từ trong Trữ Vật Không Gian xuất ra một cái chung trà tinh xảo và thoải mái nắm lấy bình trà của hắn tự bản thân rót một chung cho mình.
Động tác tự nhiên tiêu sái không kém Trần Tinh, nhất là kết hợp với giọng nói êm tai không khác gì chim hoàng anh đang lảnh lót một dạng, lông mi nhẹ nhàng rung động, môi hồng răng trắng, quyến rũ cực kỳ.
Cảm nhận mùi thơm cơ thể tựa như u lan xạ tuyến, tràn đầy khí tức thanh xuân phả vào mặt, Trần Tinh vẫn bình tĩnh một bên phẩm trà của mình.
Đồng thời trong lòng cũng không ngừng suy đoán. Hắn nhàn nhạt nói:
-Nói trọng điểm đi.
Bào Tinh vẫn luôn chú ý Trần Tinh, thấy hắn bộ dáng trấn định tự nhiên không phải làm bộ thì có chút sững sở, phải biết mặc dù nàng không thi triển mị thuật nhưng nam nhân nhìn thấy nàng không phải hạ thể căng cứng thì là hô hấp dồn dập. Hận không thể được nàng nói nhiều vài câu, cho dù là 4 người thiên chi kiêu tử khác cũng vậy.
Người nào không phải bộ dáng sắc mị nhìn nàng, hận không thể giày vò nàng dưới thân? Mặc dù bọn họ cố làm ra vẻ tiên phong đạo cốt, chính nhân quân tử nhưng từ sâu trong đôi mắt họ luôn luôn là một mảnh dục vọng.
Bào Tịnh biết được dung mạo của mình thế nào, ở Ma Thiên Môn chỉ có một người sánh ngang với mình ma thôi.
Vậy là Trần Tinh từ đầu tới cuối ánh mắt luôn là một mảnh tĩnh lặng.
Không! Nói chính xác là địch ý cùng sát ý nhàn nhạt, tuy hiện tại đã thu liễm ít nhiều nhưng hoàn toàn không có dục vọng chiếm hữu đối với nàng.
Nghĩ tới đây, Bào Tịnh càng đánh giá cao Trần Tinh thêm vài phần.
-Việc này muốn nói phải bắt đầu từ phân phận thật sự của nô gia. Tin chắc công tử đã đoán được một hai...
Bào Tịnh mở miệng, nàng hơi dừng lại một chút xem phản ứng của Trần Tinh.
Thế nhưng để Bào Tịnh thất vọng là hắn tựa như hồ nước tĩnh lặng một dạng, hoàn toàn không có biến hoá gì.
*Hết chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...