Nhìn thấy Hàn Thi Âm làm ra cử động, Trần Tinh cũng không đưa tay tiếp lấy Thiên Vẫn Thần Kiếm, hắn hơi nhìn nó một chút sau đó lắc đầu từ tốn nói:
-Ta không thích dùng kiếm, vả lại, đạt được nó chỉ là ngẫu nhiên, nó hiện tại đã không thích hợp ta. Thanh kiếm này ngươi cứ giữ lấy.
Hàn Thi Âm nghe Trần Tinh nói vậy có phần bối rối, nàng cho là Trần Tinh không muốn nhận nguyên nhân chính là bản thân nàng, nghĩ tới đây Hàn Thi Âm vội vàng lên tiếng:
-Không, không được, thanh kiếm này quá quý giá, ta không thể nhận được.
Trần Tinh hơi nhíu mày, hắn nhỏ giọng nói:
-Quý giá sao?
Vừa nói bàn tay hắn cầm lấy Thiên Vẫn Thần Kiếm, Hàn Thi Âm thở phào, nàng thật sự sợ Trần Tinh sẽ có hiểu lầm đối với mình. Nhưng Trần Tinh cử động tiếp theo làm Hàn Thi Âm không biết nên nói gì.
Trần Tinh nắm lấy Thiên Vẫn Thần Kiếm, động tác hắn cũng không dừng lại mà lại ném nó ra tựa như ném rác rưởi một dạng.
-Không muốn; vậy thì ném đi là được!
Dứt lời, Trần Tinh xoay người đi về phía Ma Thiên Môn, không thèm quan tâm Hàn Thi Âm sửng sờ ở phía sau.
Hàn Thi Âm hơi cắn môi, nàng tiến lên nhặt lại Thiên Vẫn Thần Kiếm sau đó đặt nó vào trữ vật giới chỉ của mình, trong lòng dâng lên dòng nước ấm.
Hàn Thi Âm suy nghĩ, sở dĩ Trần Tinh quả quyết như vậy là do nhận ra bản thân mình đối với Thiên Vẫn Thần Kiếm để ý. Dù sao thì không thể phủ nhận Thiên Vẫn Thần Kiếm là một vũ khí mang tính bộc phát uy lực cực cao. Đối với tiên thiên chí bảo Hàn Thi Âm nói không muốn đó là nói dối.
Nếu Trần Tinh biết Hàn Thi Âm suy nghĩ ắt hẳn sẽ ngay lập tức đoạt lại Thiên Vẫn Thần Kiếm tránh cho nàng hiểu lầm, tình cảm đối với Trần Tinh lúc này là một vướng bận, bản thân hắn còn gánh lấy trách nhiệm phục sinh Lâm Triều Anh cùng với tìm lại những nữ nhân thất lạc của mình, làm sao có khả năng nói chuyện tình cảm ở đây? Đáng tiếc Trần Tinh không biết suy nghĩ của Hàn Thi Âm.
Sự thật thì như Trần Tinh nói, hắn không thích sử dụng kiếm, quan trọng hơn hết hắn đã có vũ khí thích hợp, giữ Thiên Vẫn Thần Kiếm bên mình cũng không có tác dụng gì. Nó cũng được xem như là lời nói tạ ơn của Trần Tinh đối với Hàn Thi Âm khi luôn túc trực bên cạnh hắn trong lúc hắn hôn mê.
...
Trên đường trở về Ma Thiên Môn, cả 2 người đều không nói chuyện với nhau, dường như ai nấy đều có tâm sự. Riêng Trần Tinh, hắn hiện tại đang cố gắng câu thông với Diệt Thần Kích bên trong Huyết Long Giới Chỉ, Diệt Thần Kích là một tồn tại ở một đẳng cấp cao hơn chưa biết.
Nếu cấp bậc vũ khí ở đây được chia làm 6 cấp bậc theo thứ tự từ thấp đến cao là pháp khí, bảo khí, hậu thiên linh bảo, hậu thiên chí bảo, tiên thiên linh bảo, tiên thiên chí bảo, thì có lẽ Diệt Thần Kích đã nằm ngoài giới hạn đó.
Đơn giản cấp bậc cao nhất ở vị diện này chỉ là Địa Tiên tu vi, Địa Tiên và Thiên Tiên chỉ kém nhau 1 từ nhưng lại cách xa nhau một khoảng tựa trời và đất.
Tiên ở mặt đất và Tiên ở trên trời, đó là 2 khái niệm hoàn toàn khác nhau, sự hiểu biết cũng theo đó thuận lý thành chương. Cấp bậc phân chia theo sự hiểu biết của Địa Tiên dĩ nhiên sẽ bị giới hạn.
Cũng giống như ếch ngồi đáy giếng một dạng, khi tầm nhìn chỉ gói gọn trong một vùng trời thì đương nhiên sẽ cho là cực hạn chỉ bấy nhiêu đó.
Tiên thiên chí bảo có thể giết chết Địa Tiên nhưng liệu có thể giết chết Thiên Tiên hay không?
Câu trả lời là có hoặc không, bởi vì điều đó chưa được kiểm chứng. Tuy nhiên, có thể xác nhận một điều Diệt Thần Kích có thể giết chết Thiên Tiên nói riêng và Tiên nhân nói chung.
Một vũ khí như vậy dĩ nhiên vượt xa Thiên Vẫn Thần Kiếm, một loại tiên thiên chí bảo rẻ tiền.
Trần Tinh hơi nhíu mày, một lúc sau hắn lại lâm vào trầm tư, Trần Tinh đã thử tiếp xúc với Diệt Thần Kích, tuy nhiên tinh thần lực của hắn vừa mới đến gần phạm vị 3m Diệt Thần Kích thì bị sát khí cùng oán khí dày đặt xâm nhiễm tâm trí, không cách nào câu thông.
Trần Tinh đã cố thử mọi cách nhưng đều không được, hắn không dám nắm lấy Diệt Thần Kích trong tay, Trần Tinh sợ, sợ bản thân mình mất đi khống chế sẽ trở thành cuồng ma giết người bất kham địch ta.
Trần Tinh đã từng nếm thử uy lực của nó, Dạ Xoa là một tồn tại vượt khỏi nhận biết của Trần Tinh, vậy mà khi nắm lấy Diệt Thần Kích trong tay, hắn có thể trọng thương Dạ Xoa, cũng chính vì thế Trần Tinh nhất định phải cẩn thận.
Hắn thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra ta phải bắt đầu từ Diệt Thần Ấn Ký trước...”
Hàn Thi Âm nghe được Trần Tinh thở dài, nàng cũng hồi phục lại tinh thần, Hàn Thi Âm hướng về Trần Tinh nhẹ giọng hỏi:
-Ngươi hiện tại có tính toán gì không?
Trần Tinh nghi hoặc nhìn Hàn Thi Âm một chút, hắn không hiểu vì sao Hàn Thi Âm lại hỏi vấn đề này, ngoài miệng Trần Tinh vẫn trả lời:
-Trước trở về, sau đó tìm cơ hội học tập luyện đan thuật.
-Luyện đan?
Hàn Thi Âm lập lại, theo nàng cảm thấy, Trần Tinh không cần thiết phải học tập thêm thuật luyện đan, trong lòng nàng tự hỏi ngươi có thời gian sao? Luyện đan không phải muốn học là học a.
Có phần bất đắc dĩ, Hàn Thi Âm tiếp tục lên tiếng.
-Đã ngươi muốn học luyện đan thuật, vậy thì theo ta trở lại Ma Thiên Môn đi, cha nuôi ta vẫn là một luyện đan sư.
Trần Tinh nhìn nàng dò hỏi:
-Cha nuôi ngươi là luyện đan sư? Nhưng ta không muốn bái hắn làm thầy.
Hàn Thi Âm nghe vậy cười khẽ, nàng hơi mỉa mai:
-Muốn bái cha nuôi ta vi sư? Phải trước xem ngươi có bản lĩnh đó không đã, ta không tin chiến lực cao như vậy, trên phương diện luyện đan vẫn có thiên phú. Hừ.
Trần Tinh cũng không phản bác, hắn gật đầu:
-Xác thực ngươi nói đúng, là ta tự đánh giá cao mình, ta hoàn toàn chưa từng tiếp xúc luyện đan thuật.....
Hàn Thi Âm dự định chế giễu thêm Trần Tinh, thế nhưng nhìn thấy hắn biểu lộ như, nàng biết Trần Tinh đang có tâm sự, cảm thấy không thuận tiện, Hàn Thi Âm vội vàng chuyển chủ đề:
-Phải rồi, 3 tháng nữa sẽ có một lần cử hành Tông Môn Đại Hội, đệ tử nội môn trở lên có thể đến tham gia. Ngươi nếu muốn ta sẽ sắp xếp cho ngươi một thân phận tham gia.
Hàn Thi Âm nói xong, nàng còn lén nhìn Trần Tinh một chút, muốn xem biểu hiện của hắn, trong lòng cũng âm thầm chờ mong, nghĩ thầm.
Còn không mau cảm tạ bổn tiên tử, nhiều người muốn đạt được cơ hội này bổn tiên tử còn không thèm liếc mắt, hừ.
Chỉ đáng tiếc, để Hàn Thi Âm thất vọng chính là, từ đầu đến cuối Trần Tinh không hề tỏ ra bất ngờ hay mừng rỡ, trên mặt hắn vẫn bình thản.
Hàn Thi Âm ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, Trần Tinh bình thường lạnh nhạt không nói, tính cách của hắn là vậy, cần gì phải khó chịu chứ?
Nghĩ tới đây, Hàn Thi Âm cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Trần Tinh có thể nhận ra tính cách của Hàn Thi Âm chuyển biến, không còn vẻ già nua thăng trầm nữa. Thay vào đó, nàng trở nên hoạt bát, yêu đời hơn.
Nguyên do không cần phải nói, Trần Tinh cũng không muốn nói cho nàng sự thay đổi này. Điều đó không cần thiết, Trần Tinh hướng về Hàn Thi Âm nhẹ hỏi:
-Tông Môn Đại Hội? đó là cái gì.
Hàn Thi Âm nghe Trần Tinh nói vậy triệt để im lặng. không biết nói gì.
Hắn dù gì đến Ma Thiên Môn cũng được một đoạn thời gian, không nghĩ tới đại hội quan trọng nhất của tông môn Trần Tinh cũng không biết.
Hàn Thi Âm liếc nhìn Trần Tinh, ánh mắt mang theo vẻ khinh bỉ nói:
-Tông Môn Đại Hội mỗi 500 năm sẽ tổ chức một lần, lựa chọn ra 5 vị trí đầu tiên tại sau 10 ngày sẽ được vào động thiên tu luyện 1 tháng. Đồng thời, 5 người này cũng sẽ đại biểu Ma Thiên Môn tham dự Ngũ Tông Tranh Bá đạt được càng to lớn hơn cơ duyên.
Trần Tinh ra vẻ không thấy ánh mắt khinh bỉ của Hàn Thi Âm, hắn bình thản hỏi tiếp:
-Ngươi nói mội môn đệ tử trở lên sẽ được tham gia, thế nhưng vị trí chỉ có 5 cái, như vậy làm sao phân chia? Đệ tử hạch tâm, đệ tử chân truyền chẳng lẽ không tham gia?
Lần này Hàn Thi Âm cũng không khinh bỉ Trần Tinh mà kiên nhẫn giải thích, nàng biết Trần Tinh thật sự không biết. Dù sao, Hàn Thi Âm đối với Trần Tinh vẫn là có hảo cảm.
-Đệ tử hạch tâm cùng đệ tử chân truyền dĩ nhiên sẽ tham gia, thế nhưng nội dung khảo thí không phải chỉ dựa theo tu vi sắp xếp. Không thể phủ nhận đệ tử có tu vi cao sẽ chiếm ưu thế 1 vòng, đệ tử khác cũng sẽ có cơ hội.
*Hết chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...