Nghe được những lời này, mọi người đều ngay lập tức biểu hiện đồng ý, tuy nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ của bọn họ chứ không một ai dám đứng ra bênh vực Trần Tinh.
Lý lẽ đúng, mọi người không phản bác, nhưng một khi lực lượng không đủ để bảo vệ lý lẽ của mình thì cũng không thể nào khiến người khác chấp nhận và nghe theo.
Trần Tinh thừa biết điều đó, hắn cũng chẳng quan tâm vấn đề này lắm, cơ bản hắn chỉ muốn dẫn dắt Tiêu Thiên Hầu đi vào cái bẫy mà mình đã giăng sẵn.
Tiêu Thiên Hầu dĩ nhiên không xoáy sâu vào vấn đề này, ông ta một lần nữa nén cơn giận và lặp lại câu hỏi:
-Điều kiện của ngươi là gì? Đừng ép ta phải ra tay!!!
Trần Tinh nhíu mày, tay trái hắn đang nắm lấy cổ Tiêu Kiếm bỗng nhiên tăng thêm lực đạo.
-Ọc ọc~
Ngay lập tức, Tiêu Kiếm khuôn mặt tái xanh, miệng cũng trào ra máu tươi, thế nhưng đôi mắt y vẫn xem như còn tỉnh táo chưa rơi vào trạng thái hôn mê, xem ra y vẫn còn biết được tình trạng của mình là thế nào.
Không ai hiểu rõ được sự sợ hãi của Tiêu Kiếm đối với Trần Tinh là thế nào, bởi vì dựa theo tốc độ mà Trần Tinh sử dụng vừa rồi ngay cả Tiêu Thiên Hầu có tu luyện thêm 300 năm thậm chí 3000 năm đi chăng nữa cũng không thể đạt đến được.
Y muốn mở miệng nhắc Tiêu Thiên Hầu cẩn thận Trần Tinh, nhưng cơ bản Tiêu Kiếm không thể phát ra âm thanh nào, ngay cả cử động tay chân cũng đã bị Trần Tinh phong bế, hơn nữa Nguyên Anh của Tiêu Kiếm đang bị một lực lượng nào đó chặn đứng không cho nó thoát ra ngoài.
Điều này đương nhiên chính là do Trần Tinh đang thi triển Huyết Tinh Sưu Hồn Thuật để bao phủ đầu Tiêu Kiếm. Là bao phủ không phải hấp thụ.
-Đừng...!! Ngươi có điều kiện gì cứ việc nói, ta nếu làm được nhất định sẽ hoàn thành, chỉ cần ngươi thả Kiếm nhi ra...!
Tiêu Thiên Hầu giờ phút này cũng đã nhượng bộ, thái độ của ông ta cũng trở nên hoà hoãn lại, ông ta không thể không làm vậy, bởi vì Tiêu Kiếm thật sự rất quan trọng.
Không chỉ đơn giản Tiêu Kiếm là con trai của Tiêu Thiên Hầu, mà y còn chính là con trai của một nữ trưởng lão Tiên Môn. Nếu như Tiêu Kiếm thật sự có mệnh hệ nào Tiêu Thiên Hầu không thể ăn nói với người phụ nữ kia.
Bởi vì cơ bản Tiêu Kiếm được sinh ra chỉ là một sự cố oan trái, giữa Tiêu Thiên Hầu cùng người kia không có bất cứ tình cảm gì với nhau, thế nhưng sự khủng bố của người phụ nữ kia ngay cà Tiêu Thiên Hầu nghĩ đến cũng đã tê cả da đầu.
Từ giọng điệu của Tiêu Thiên Hầu, Trần Tinh có thể nhận ra ông ta thật sự quan tâm Tiêu Kiếm, chỉ là vấn đề này không phải việc trọng yếu.
Trần Tinh đưa tay phải vuốt cằm, bộ dáng đăm chiêu tự như có vấn đề gì rất nan giải, tay trái của y vẫn giữ nguyên vị trí không biết mệt mỏi nắm lấy cổ và phong toả Tiêu Kiếm.
Sau ít giây, Trần Tinh quăng mắt liếc xéo Tiêu Thiên Hầu bên hông, hắn nói:
-Ngươi thân là Tông chủ Thiên Kiếm tông, ắt hẳn pháp bảo không ít, nếu như ngươi hiện tại giao ra túi trữ vật của mình, ta nhất định sẽ suy nghĩ lại liệu có nên thả y ra hay không?
Tiếu Thiên Hầu nghe xong cũng không có gì nghi ngờ, chỉ là ông ta tròng mắt có đảo vài vần rồi nhanh chóng biểu hiện lo lắng:
-Nếu ngươi chịu thả ra Kiếm nhi, việc này không có vấn đề gì, có điều làm sao lão phu biết được lời ngươi nói đáng tin?
Tiêu Thiên Hầu không phải đồ ngốc, thế nhưng việc ông ta dễ dàng đồng ý như vậy cũng khiến cho Trần Tinh cảm thấy hoài nghi.
Hắn nói nhất định giữ lời, nhưng mà mục đích thì cũng phải nhất quyết đạt được.
-Ta không biết bên trong túi trữ vật của ngươi có cái gì, lỡ như nó trống rỗng há chẳng phải ta bị lừa? Trước tiên ngươi nhất định phải xuất tất cả những thứ bên trong ra ngoài để ta kiểm chứng có bảo vật gì rồi mới quyết định!
Trần Tinh giọng điệu cứng rắn không cho người khác cơ hội phản bác.
Tiêu Thiên Hầu trong lòng tức giận khôn ngớt, ông ta thầm nghĩ:
-Hừ, ngươi lấy được túi trữ vật của ta thì như thế nào? Ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta được sao?
Tiêu Thiên Hầu không tin Trần Tinh có thần thông quảng đại gì có thể thoát khỏi nơi này, quan trọng hơn hết trước tiên phải cứu sống Tiêu Kiếm ra trước, cho nên ông ta cũng trực tiếp làm theo yêu cầu của Trần Tinh.
Ông ta không xuất ra mà ném nó về phía Trần Tinh để hắn tự kiểm tra.
Thế nhưng mà điều này lại làm cho Trần Tinh có phần bối rối.
Lý do đương nhiên là vì hắn không biết Phục Linh Thảo là cái gì linh thảo cho nên mới yêu cầu Tiêu Thiên Hầu xuất ra để thuận tiện dò hỏi.
Bây giờ thì tốt rồi, hắn cứ như gà mờ, nhưng không sao, Trần Tinh cũng đã xem xét sơ qua túi trữ vật, bên trong rất nhiều món đồ, điều này chứng tỏ đây thật sự là túi trữ vật chính thức của Tiêu Thiên Hầu chứ không phải là y đang cố tình lừa hắn, bởi vì nói trắng ra, thật sự Tiêu Thiên Hầu không biết mục đích của Trần Tinh là gì. Ông ta không dám đánh cược mạng sống của Tiêu Kiếm cùng với một cái túi trữ vật.
-Ngươi hiện tại có thể thả Kiếm nhi ra rồi chứ!
Tiêu Thiên Hầu cũng thúc giục Trần Tinh, hắn nghĩ nghĩ, sau đó cũng rắc rắc vài tiếng rồi ném Tiêu Kiếm trở về cho Tiêu Thiên Hầu.
Hành động vừa rồi của Trần Tinh không ai là không thấy, Tiêu Thiên Hầu la lớn:
-Kiếm nhiiii..ngươi...đáng chết!
Trần Tinh hứa sẽ thả Tiêu Kiếm, dĩ nhiên hắn sẽ không nuốt lời, tuy nhiên hắn không hứa sẽ thả một Tiêu Kiếm còn "nguyên vẹn".
Trần Tinh hành động vừa rồi chẳng những phế bỏ linh căn, phá vỡ đan điền, còn phế luôn mệnh căn của y.
Có thể nói, Tiêu Kiếm hiện tại vừa là phế nhân, vừa là phàm nhân lại còn là thái giám, cộng thêm cái đầu trọc của y, tất cả kết hợp có thể xưng tụng y thành hoà thượng chính tông!
Tiêu Thiên Hầu tức giận phách chưởng về phía Trần Tinh, chưởng kia nhìn vô cùng bình thường nhưng lại mang đến cảm giác nghẹt thở cho người khác, cự đại bàn tay nhanh chóng được tạo ra từ linh lực của ông ta và lăng không tiến về phía Trần Tinh tựa như muốn nghiền ép hắn thành tro bụi một dạng.
Trần Tinh đương nhiên đã nghĩ đến trường hợp này, hắn nắm chật nắm tay một quyền đánh ra cùng bàn tay kia đối chiến.
-Oanh oanh~
Không khí bị Trần Tinh đấm vỡ tạo nên âm thanh vang dội đinh tai nhức óc, tuy hắn bị hạn chế thực lực, nhưng không có nghĩa là Trần Tinh sẽ không còn sức chống cự, một cơ thể đã trải qua không chỉ một lần thoát thai hoán cốt để đạt được danh xưng Bán Thần, tất nhiên điều này cũng không phải nguyên nhân chính giúp hắn có thể chất vượt trội như vậy.
Tất cả đều thông qua rèn luyện cùng với Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh mang lại.
Sự cố gắng, ý chí kiên định, những giọt mồ hôi cùng với máu hoà trộn vào nhau để đạt được thành quả của hiện tại.
Cự đại bàn tay lập tức tan biến sau khi va chạm cùng nắm đấm, nấm đấm của hắn không thể nhìn thấy bằng mắt thường, về cơ bản đây chỉ thuần tuý là lực lượng của hắn tạo nên, trong đó cũng không có ẩn chứa một tia linh lực nào cả.
Tiêu Thiên Hầu có hơi bất ngờ, ông ta cảm nhận được không khí bị áp lực cực lớn làm thay đổi quy tắc và đang tạo hướng mình lao lên.
Không phải pháp thuật, cũng không phải thần thông, chiêu thức này ông ta chưa từng thấy bao giờ.
Tuy nhiên Tiêu Thiên Hầu cũng không hề hoảng loạn, ông ta một lần nữa tiện tay vung lên, không khí tựa như một bức tranh sống động và bị bàn tay ông ta vẽ lên một màu vàng chanh, không! Phải nói chính xác là bàn tay ông ta đang ánh lên màu này và nó di chuyển rất chậm cho nên mới có thể thấy được.
Nương theo âm thanh trầm đục vang mà nặng nề vang lên, rốt cuộc áp lực xuất phát từ nắm đấm Trần Tinh cũng bị chặn lại.
-Phụ..phụ thân, giết..giết hắn..!
Tiêu Kiếm có vẻ thoi thớp, y hiện tại đang được Tiêu Thiên Hầu đỡ lấy và nhìn về phía Trần Tinh với ánh mắt đầy cừu hận.
Lúc nãy Tiêu Kiếm vẫn còn có thể giữ bình tĩnh ít ỏi dự định nhắc nhở cha mình đề phòng tốc độ Trần Tinh cùng pháp thuật khống chế đầy quỷ dị của hắn.
Nhưng mà hiện tại thì trong đầu y chỉ nghĩ tới một điều duy nhất mà quên luôn việc đó, chính là giết chết Trần Tinh.
Không thể không nói, Trần Tinh hiện tại cũng không để tâm lắm 2 cha con bọn họ, từ khi hắn tiếp nhận túi trữ vật của Tiêu Thiên Hầu thì hắn cũng đã nhanh chóng chuyển tất cả vật phẩm có trong đó sang Huyết Long Giới Chỉ.
Sau khi làm xong tất cả, hắn mới cảm thấy đôi vai nhẹ nhõm một ít, việc còn lại cũng chỉ điều tra chính xác liệu Phục Linh Thảo có phải chính xác là thứ mà Cầu Cầu đã nhắc tới hay không.
-Tốt...rất tốt...ngươi nhất định phải chết!!!
Giọng nói âm u của Tiêu Thiên Hầu đúng lúc vang lên, ông ta lòng bàn tay hướng về phía Trần Tinh.
Sau đó, Tiêu Thiên Hầu thốt lên một chữ:
-Tù!
Nương theo âm thanh này, các dây leo từ bốn phương tám hướng đồng loạt từ mặt đất bùng lên rồi chằng chéo tạo thành một quả cầu bao lấy Trần Tinh.
-Ngục!
Tiêu Thiên Hầu lại tiếp tục hô lên 1 chữ, ông ta nắm bàn tay mình lại. Chiếc lồng bằng dây leo cũng siết lại, chỉ là không phải siết chết Trần Tinh mà chỉ trói hắn lại không có hắn cử động tay chân.
Tiêu Thiên Hầu dĩ nhiên không muốn Trần Tinh dễ dàng phải chết như vậy, ông ta còn muốn để cho Tiêu Kiếm hành hạ hắn, và trên hết, Tiêu Thiên Hầu còn muốn giữ Trần Tinh lại với mục đích để cho người phụ nữ kia một câu trả lời hợp lý, Tiêu Kiếm bị như vậy phải có một người đứng ra chịu trách nhiệm.
Đương nhiên người đó sẽ phải là Trần Tinh.
Dây leo siết chặt chỉ chừa lại cái đầu Trần Tinh là lộ ra bên ngoài, nhìn hắn hiện tại trông không khác gì một xác ướp.
Chỉ là khuôn mặt của hắn vẫn không chút gợn sóng hay biểu lộ bất cứ tình cảm ba động gì. Có thể nói gương mặt hắn giống như là "đơ" ra.
Điều này chỉ có hai nguyên do để giải thích, một là hắn bị ngu đến nổi tình trạng bản thân đang gặp nguy hiểm cũng không nhận ra, còn lại cơ bản chính là hắn không thèm để trong mắt. Tuy nhiên ai lại có thể nghĩ tới trường hợp thứ 2?
-Kiếm nhi, con yên tâm, phụ thân nhất định sẽ để cho hắn sống không bằng chết, về phần tu vi ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp con khôi phục lại ban đầu.
Tiêu Thiên Hầu nhìn về phía Trần Tinh với ánh mắt đầy sát khí rồi nhẹ giọng an ủi Tiêu Kiếm.
-Phụ...phụ thân...con muốn chính tay giết hắn..!!
Tiêu Kiếm dĩ nhiên không mù cũng không điếc, y chứng kiến Trần Tinh bị trói cũng có phần đắc ý, nghe được lời nói của Tiêu Thiên Hầu y cũng không vì thế mà giảm đi sự thù hận đối với Trần Tinh.
Đơn giản là vì Tiêu Thiên Hầu chỉ nhắc đến việc nghĩ cách giúp y khôi phục lại tu vi, còn về "mệnh căn"của y, ông ta không hề nhắc đến. Điều đó chứng tỏ y có thể không còn là nam nhân "được" nữa.
Nghĩ tới đây, Tiêu Kiếm chẳng những không bớt đi sự thù hận đối với Trần Tinh mà còn bộc phát dữ dội hơn nữa.
Những người quan sát đều không dám lên tiếng, đặc biệt là Hắc Dạ cùng Bạch Dạ càng tỏ ra lo lắng, chỉ là khi bọn họ nhìn thấy Lăng Vũ biểu hiện và nhìn đến vẻ mặt Trần Tinh chẳng mấy gợn sóng liền lẳng lặng chờ đợi kỳ biến.
-Con yên tâm, hắn không thoát được đâu, những dây leo này chính là rễ của cây Địa Giáp Mộc, cực kỳ cứng chắc, trúng chiêu này của ta, không ai có thể thoát được, trước hết để ta nghĩ cách giúp con khôi phục lại tu vi....
Tiêu Thiên Hầu chưa nói hết câu liền bộ dáng trợn tròn mắt, những người khác thì há hốc mồm, biểu hiện không thể tin được nhìn lấy Trần Tinh.
Một tay hắn nâng lên, các dây leo trói quanh người hắn đứt ra, động tác rất nhẹ nhàng cứ như không hề có cản trở, âm thanh bực bực vang lên không dứt, mỗi một âm thanh này cứ như là một cú tát vào mặt Tiêu Thiên Hầu, khuôn mặt ông ta đỏ lên vì thẹn, ánh mắt từ vẻ bất ngờ chuyển sang khiếp sợ nhìn lấy Trần Tinh.
Địa Giáp Mộc chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một loài cây được trồng chủ yếu để lấy rễ làm dây thừng, bởi vì dây thừng được tạo ra từ Địa Giáp Mộc ngoài rất cứng chắc khó bị chặt đứt ra, nó còn có thể phong bế linh lực kẻ bị trói. Thích hợp sử dụng trong trường hợp bắt trói tu sĩ.
Thế nhưng bây giờ nó chẳng khác nào "dây chun" trước mặt Trần Tinh?
-Hình như ngươi bị người khác lừa rồi thì phải? Không phải ta đã thoát ra rồi sao?
Lần thứ 2 Tiêu Thiên Hầu bị Trần Tinh "bạt tay", mặc dù không phải thật sự bạt tay, nhưng mặt y còn cảm nhận đau rát hơn nó nữa.
*Hết chương
Mọi người Bình Luận, khen chê góp ý, đậu thúi kim đậu nguyệt phiếu cứ việc thẳng tay...tác nhận hết. /cdeu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...