Trong khi mọi người tập trung tinh thần hết sức có thể để theo dõi viễn cảnh Quang Minh Như Ý Kiếm tước đi mạng sống của Trần Tinh.
Hắn lại tỏ ra thong dong đứng đó làm như không để tâm tới, dù cho khoảng cách thanh kiếm kia đã ngày càng gần.
Ước tính chỉ trong chưa đầy 3s nó sẽ rơi xuống.
Cơ bản Trần Tinh thật sự không cần phải làm ra bất cứ hành động gì.
Từ khi có Chỉ Xích Thiên Nhai, Trần Tinh không khác gì hổ mọc thêm cánh.
Hắn có nhiều sự lựa chọn hơn trong việc chiến đấu, hắn có thể tiếp cận đối phương một cách nhanh chóng, từ đó tiến hành cận chiến sở trường.
Đấu pháp, hắn không bằng. Đấu thể chất, hắn không ngại va chạm.
Quang Minh Như Ý Kiếm to đùng từ không trung rơi xuống. Cái vẻ ngoài nặng nề của nó không làm tốc độ nó giảm đi mà lại còn giúp nó tăng nhanh hơn nữa.
Uy lực dĩ nhiên không cần phải nhắc đến nhiều, chỉ trong ít giây mọi người liền có thể chứng kiến một màn kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu.
-Ầm ầm ầm~
Đúng như mọi người nghĩ, một vụ nổ lớn nhanh chóng quét sạch mọi thứ, Quang Minh Như Ý Kiếm dễ dàng phát huỷ "khán đài" và biến nó thành tro bụi chỉ sau một cú va chạm.
Sóng ba động tạo nên một cơn lốc khiến mọi người cảm nhận sức ép tử nó gây ra, căn bản tầm nhìn của mọi người cũng đã bị cú va chạm này che khuất đi.
Bọn họ không thể làm gì khác hơn ngoại trừ việc sử dụng linh lực che chắn cơ thể.
-Xem ra tên đệ tử Thái Hư Tông đó cũng đã ngay cả cộng tóc cũng không còn nguyên vẹn.
Một người thái độ có chút hả hê khi thấy Trần Tinh bị nuốt chửng bởi vụ nổ.
-Quan tâm hắn sông hay chết làm gì? Chúng ta nên quan tâm việc đối đầu của Tiêu Kiếm các hạ cùng Tiếu Thiên Minh các hạ không phải tốt hơn sao?
-Đúng đấy, đạo hữu nói chí lý, lời này rất hợp ý ta.
...
Những tiếng bàn tán đại loại như vậy cứ vang lên không dứt, bọn họ cũng không có hứng thú để ý Trần Tinh là sống hay chết nữa.
Ngay cả làm ra chống cự hắn cũng không có thì nói chi đến việc để cho bọn họ tỏ ra đồng cảm hay hứng thú?
Một Kim Đan nhỏ nhoi chẳng khác nào một con kiến, số lượng "kiến" thì lại rất nhiều, ai lại rãnh hơi đi quan tâm hay khóc cho một con "kiến"?
Vấn đề là, không một ai chú ý đến thân ảnh của Tiêu Kiếm cũng đã biến mất, kể cả phụ thân của y.
Bọn họ cứ nghĩ, với khoảng cách 10 trượng độ cao, y cũng sẽ nằm trong vùng ảnh hưởng, tuy nhiên mọi người tin chắc Tiêu Kiếm có hậu chiêu để giúp bản thân an toàn.
Vấn đề là thực tế thì lại khác mọi người hoàn toàn nghĩ, lý do mà Tiêu Kiếm lựa chọn khoảng cách 10 trượng độ cao, trong khi Quang Minh Như Ý Kiếm của y lại vọt lên không trung cả trăm trượng là vì với khoảng cách này, Tiêu Kiếm mới có thể khống chế một cách chính xác Vẫn Tiên Lạc Nhật cũng như khống chế tầm sát thương dựa trên độ biến lớn của kiếm một cách hoàn hảo nhất.
Chiêu thức có phân đẳng cấp dựa trên sát thương gây ra và khuyết điểm thực tế của nó.
Về cơ bản, một chiêu thức hay pháp thuật bất kỳ đều không thể đạt đến trình độ hoàn hảo tuyệt đối, nó vẫn sẽ luôn tồn tại một điểm yếu, chỉ là qua thời gian dài rèn luyện, điểm yếu này sẽ từ từ trở nên nhỏ đi, đến khi nó không đáng nhắc tới nữa, từ đó mới có cụm từ "Hoàn Mỹ Vô Khuyết". Đó cũng là lý do mà Tiêu Kiếm chỉ có thể dừng lại ở độ cao 10 trượng so với Trần Tinh.
Trong lúc thanh kiếm che chắn tầm nhìn của mọi người và lướt qua người y để đâm thẳng vào Trần Tinh, thì Tiêu Kiếm của đã nhanh chóng bay ngược lên không trung.
Trần Tinh khoé miệng lần thứ 2 nhếch lên, cơ thể hắn vẫn chưa đạt đến trình độ "Đao thương bất nhập", nên hắn cũng không liều lĩnh mà ngạnh hám với chiêu này.
Như đã đề cập lúc trước, đao thương bất nhập chỉ là so với một số vũ khí bình thường, có thể gọi là đống sắt vụn nên mới có thể gọi như vậy, còn đối với những pháp khí này, Trần Tinh không dám khẳng định điệu đó.
-Chỉ Xích Thiên Nhai.
Trần Tinh trong lòng nhẹ nói một câu.
Thân hình hắn ngay lập tức xuất hiện trước mặt Tiêu Kiếm. Khoảng cách không tới nửa xích.
Nhìn ánh mắt co rụt lại vì bất ngờ và sợ hãi, Trần Tinh nhẹ giọng:
-Thật ra, trong mắt ta ngươi chẳng khác gì một con kiến, kể cả cha ngươi ta cũng không để vào mắt! Ta muốn giết ngươi mà nói, không ai ở đây có thể ngăn cản!
Tiêu Kiếm luống cuống tay chân, y thật sự không thể làm gì khác ngoài việc nhìn lấy một bàn tay đen kịt toả ra hàn khí bức người đang từ từ bóp lấy cổ mình.
Cả người y ngay lập tức như rơi vào vạn năm hàn băng, Tiêu Kiếm không thể cử động, không thể làm gì khác hơn chính là bất lực bị Trần Tinh nắm lấy trong tay rồi cùng hắn rơi vào trong vùng ảnh hưởng của vụ nổ.
Sau khi ảnh hưởng của vụ va chạm qua đi, thân ảnh của hai người hiện ta trước mắt mọi người.
Chỉ là viễn cảnh hoàn toàn khác biệt so với tưởng tượng của những ai còn đầy đủ cặp mắt, bởi vì chỉ có thể tượng tượng mới khiến bọn họ không tin vào cặp mắt của mình.
Trần Tinh chẳng những không chút tổn hại, mà nhìn dáng vẻ của hắn có thể nhìn ra được một sợi tóc cũng không thiếu, khó tin nhất chính là Tiêu Kiếm máu me be bết và đang bị Trần Tinh bóp cổ nhấc bổng lên cao, bộ dáng không khác gì một người sắp chết.
Giờ phút này, trong lòng tất cả mọi người quan chiến đều chỉ tồn tại một ý niệm duy nhất, đó là câu hỏi không có lời giải: "chuyện quái gì đang xảy ra!"
-Kiếm nhi, ngươi mau thả Kiếm nhi ra!!!
Tiêu Thiên Hầu mắt trừng thật to, râu trắng giật ngược, y phục cũng bị một luồn sóng linh lực thổi bay lên, sóng ba động làm mọi người xung quanh cũng lảo đảo lùi bước về sau để thấy lão rõ hơn.
Tầm mắt của bọn họ đang bị sóng linh lực liên tục quét ngang, nếu cố mà chóng chịu khả năng sẽ bị hỏng.
Vì sao người phàm khi nhìn thấy Tiên nhân bộ diện đều rất mờ ảo hư vô?
Đa số mọi người đều nói là do bọn họ không có tiên duyên đại loại vậy, nhưng thật chất chính là do trình độ của những người này không tới.
Tiên nhân đều đã chạm đến cánh của tạo ta pháp tắc của bản thân, và người phàm sẽ có thể thấy rõ được pháp tắc sao?
Cái khái niệm pháp tắc là gì có thể họ còn không nghe nói qua, huống chi là "nhìn", nếu Tiên nhân không chủ động che đi tiên diện của mình, thì những người không có tu vi này nhất định sẽ xúc phạm "pháp tắc" dẫn đến bản thân đi đến sự tự diệt vong.
Đây là một ví dụ đại khái để nói đến vì sao lúc này, những người khác không thể không nhắm mắt được.
Bởi vì Tiếu Thiên Hầu cũng đã chạm đến nửa bước Tiên nhân, linh lực trong người ông ta bùng nổ ra bên ngoài, khi một người ở trạng thái phẫn nộ thì sức mạnh cũng sẽ tăng vọt, do đó Tiếu Thiên Hầu hiện tại cũng xem như "Nguỵ Tiên nhân", còn những người khác thì không khác gì phàm nhân, ông ta không quan tâm vấn đề này mà gằn từng chữ một:
-Nếu con ta thiếu đi một sợi tóc nào ngươi nhất định sẽ chết một cách đau...
Tiếu Thiên Hầu chưa hoàn thành câu nói thì Trần Tinh đã vung tay lên, kiếm khí từ hai ngón tay hắn quét ngang, đầu của Tiêu Kiếm ngay lập tức cũng đã không còn một sợi tóc, hắn nhìn Tiêu Thiên Hầu rồi hỏi:
-Hiện tại con của ngươi cũng đã không còn sợi tóc nào? Ngươi có thể làm gì ta?
Câu nói vô cùng bình thản, gương mặt không cảm xúc nhìn lấy Tiếu Thiên Hầu, không hề tồn tại sợ hãi hay khiếp sợ nào, ẩn ẩn thái độ của Trần Tinh còn đang cố ý chọc tức ông ta.
Dĩ nhiên phải là vậy, hắn không thể không chọc tức Tiếu Thiên Hầu, đơn giản chính là, khi một người mất đi bình tĩnh vốn có, người đó cũng sẽ hành động theo cảm tính mà không thể suy nghĩ thấu đáo được nữa.
Tức giận sẽ làm mờ đi lý trí!
Đây là một quy luật bất di bất dịch, không thể chối cãi.
Bằng chứng chính là việc Ánh mắt Tiếu Thiên Hầu càng trở nên sắc bén hơn và toả ra sát khí khiếp người.
Sự tức giận của Tiếu Thiên Hầu cũng đã đến tột độ, mọi người xung quanh thì bộ dáng vô cùng sợ hãi nhanh chóng lùi về phía sau sợ liên luỵ đến bản thân, bao quát cả 4 tông chủ còn lại cũng như thế.
Bọn họ không thể hiểu nổi vì sao Trần Tinh có thể to gan như vậy, hắn làm như vậy có lợi ích gì? chỉ là không ai dám lên tiếng mở miệng nói chuyện.
Trần Tinh bộ dáng hứng thú nhìn lấy Tiếu Thiên Hầu, hắn không lên tiếng trước chình vì nếu hắn lên tiếng sẽ không còn đứng ở thế chủ động được nữa.
Tiếu Thiên Hầu ánh mắt loạn chuyển, ông ta hít sâu một hơi rồi cũng không làm ra hành động gì quá khích.
-Nói đi, yêu cầu của ngươi là gì!
Nghe được lời này, Trần Tinh ngửa mặt lên trời cười lớn, giọng cười càn rỡ tràn đầy bá đạo nói:
-Hai chúng ta là đang chiến đấu với nhau, sống chết là chuyện thường tình không thể tránh khỏi, hiện tại ngươi lại hỏi ta muốn gì? Có phải hay không chuyện này rất nực cười?
Các bạn tích cực bình luận, khen chê đậu thúi gì cũng được, có người bình luận tác sẽ có động lực ra chương nhiều hơn. Thân!
*Hết chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...