(Mỗi một chương up lên liền có người bình luận, khen chê gì cũng được, đó là động lực để tác giả ra chương mới và biết chỗ sai sót mà sửa lại)
Quyển sách trước mắt Trần Tinh ngay lập tức hoá thành những điểm quang hoàn li ti vọt vào trong não hải của hắn.
Những thông tin tổng thể của quyển sách này cũng theo đó mà in vào trong đầu khắc ghi từng chi tiết một.
-Chỉ Xích Thiên Nhai - Hoành tảo thiên quân.
Trần Tinh không thể không lặp lại cái tên đầy bá khí này, biểu hiện vui sướng trên mặt hắn vẫn không tắt.
Nghe tên cũng đủ hiểu đẳng cấp của môn công pháp này.
Đạt được Nguyên Anh kỳ, Trần Tinh vẫn chưa thể phi hành. Thế nhưng có Chỉ Xích Thiên Nhai, hắn liền sẽ giải quyết được vấn đề đó.
Đẳng cấp của nó còn phải xếp trên thuấn di. Nhưng trước hết đòi hỏi hắn phải theo kịp tốc độ của Chỉ Xích Thiên Nhai và thể chất của hắn có thể kháng lại không gian chi lực.
Cả 2 vấn đề này Trần Tinh không hề cảm thấy lo lắng, không gian chi lực mặc dù hắn chưa hiểu được áo nghĩa của nó, nhưng Trần Tinh đã từng sử dụng nó, cho nên đối với không gian chi lực, hắn vẫn có một ít cảm ngộ và nhìn nhận riêng.
Còn đối với yêu cầu thể chất? Trần Tinh cảm thấy bản thân mình phải thử trước mới có thể đưa ra đánh giá chính xác.
Nghĩ tới đây, hắn cũng không nhịn được nữa bắt đầu vận dụng linh lực.
-Chỉ Xích Thiên Nhai!
Trong lòng hắn quát nhẹ một tiếng, "Xoát". Âm thanh khẽ vang lên thì thân ảnh hắn cũng đã xuất hiện trên không trung giữa các tầng mây.
Độ cao mà hắn đạt được đã tương đương 7-8 nghìn mét.
Ngay cả sơn hộ Tông đại trận cũng không thể ngăn cản Trần Tinh. Có thể nói, với Chỉ Xích Thiên Nhai thì không có gì có thể khiến hắn chùn bước!
Trần Tinh nhịn không được hai mắt toả sáng, hắn cảm thấy đặc biệt hưng phấn.
-Hahaha
Cất một tiếng cười dài, Trần Tinh hướng mắt nơi xa tít tận chân trời kia.
Hắn một lần nữa sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai.
-Két két~
Âm thanh chói tai vang lên, lúc này từ trong hưng phấn tỉnh táo lại.
Trần Tinh cảm nhận cơ thể đau đớn, xương cốt như có bàn tay vô hình vặn gãy khiến hắn cũng nhíu mày một cái.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong vài giây, hắn xuất hiện đúng ngay vị trí mà tầm mắt có thể nhìn tới. Chỉ là do khoảng cách này cũng khá xa, cho nên áp lực tạo ra là rất lớn.
Cơ thể hắn không chịu nổi sức ép là điều hiển nhiên, Trần Tinh âm thầm tính toán khoảng cách.
Trong vài giây, hắn đã đi được một đoạn hơn 800 dặm. Chỉ tính đến thân thể hắn đã có dấu hiệu không chịu nổi khi cả người hắn đều đã nhiễm màu đỏ của tiên huyết.
Còn về Linh lực thì tiêu hao cũng không đáng kể cho lắm, có thể là do khoảng cách này vẫn còn tương đối gần. Linh lực trong đan điền của hắn vẫn còn sung mãn.
Thân thể hắn cũng nhanh chóng hồi phục trở lại trạng thái vốn có, có linh lực bổ sung, Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh giúp hắn hồi phục nhanh vô cùng.
Trần Tinh hiện tại đang ở trạng thái rơi tự do, nhưng chỉ cần hắn sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai liền có thể đến bất cứ đâu yêu cầu tầm mắt hắn có thể nhìn thấy.
Hắn điều chỉnh lại tinh thần và trở về Tông môn mà không làm kinh động bất cứ ai.
Thay đổi một thân trang phục, Trần Tinh trở về gian phòng của mình và Lăng Vũ.
Hắn ở đây chuyên tâm tu luyện tham ngộ công pháp Ngũ Hành Âm Lôi Quyết và không rời đi nữa đến khi thời gian Lục Tông Đạo Điển diễn ra.
Ngoài rasengan ra, hiện tại Trần Tinh cũng chẳng có một môn pháp thuật nào ra hồn.
Không đề cập đến những vũ kỹ dùng để cận chiến, chỉ kể đến đơn thuần là pháp thuật mà thôi. Hắn không có quá nhiều sự lựa chọn.
Còn những môn thần thông mà hắn sở hữu, một cái đều không thể công khai ra bên ngoài.
Đơn giản vì những thần thông này chính là con bài mà Trần Tinh giấu đi, không đến dạng bất đắc dĩ làm sao hắn có thể sử dụng trước mắt mọi người cho được?
...
-Sư đệ, hơn một tháng không thấy, chẳng lẽ ở nhà ôn nhu hương?
Bạch Dạ liếc xéo Lăng Vũ đang nói chuyện cùng một vị nữ tử khác, rồi thấp giọng dò hỏi Trần Tinh.
Hắn có chút phiền muộn cho nên cũng không muốn giải thích gì nhiều mà gật gật đầu cho qua chuyện.
Đã hơn 1 tháng trôi qua, kể từ khi Trần Tinh giam mình trong phòng tham ngộ Ngũ Hành Âm Lôi Quyết kia.
Đây cũng chính là điều làm cho hắn cảm thấy phiền muộn, Ngũ Hành Âm Lôi Quyết thật sự khó có thể tu luyện được, bởi vì nó đòi hỏi Âm lôi chi lực.
Âm lôi chi lực theo thứ tự là Đoái Kim Âm Lôi, Tấn Mộc Âm Lôi, Cấn Thổ Âm Lôi, Khảm Thủy Âm Lôi, Ly Hỏa Âm Lôi!
Vấn đề cũng bắt đầu phát sinh từ đây, Âm lôi là một loại tự nhiên chi lực, uy lực lớn hơn lôi điện bình thường rất nhiều, quan trọng hơn hết chính là việc muốn tu luyện ra âm lôi thì nhất thiết hắn phải chắc chắn chịu được âm lôi lực lượng.
Bởi vì đôi mắt là nơi mà âm lôi chi lực tồn trữ. Thông qua đôi mắt, điều khiển âm lôi đánh vào địch nhân với khoảng cách dựa theo tu vi và pháp thuật của người sử dụng.
Đây đã từng là pháp thuật cao thâm và huyền ảo nhất của Thái Hư Tông, do chính Tổ sư Thái Huyền Tử để lại.
Nhưng từ khi hơn 1000 năm trước xảy ra đại chiến giữa Lục đại Tông môn cùng với Ma Thiên Môn thì Thái Huyền Tử cũng đã mất tích, từ đó trở về sau công pháp này xem như vô chủ, nó được đặt ở vị trí trung tâm và trang trọng nhất ở tầng 1 Tàng Kinh Lâu mà không một ai động đến.
Thái Hư Tông 1000 nghìn năm trước chính là tông phái đứng đầu Lục đại Tông.
Cũng bởi vì Thái Huyền Tử mất tích cho nên mới xuống dốc không phanh như vậy.
Những vấn đề này Trần Tinh cũng không để tâm lắm, hắn không dám khẳng định song đồng của mình có đủ khả năng chịu đựng được âm lôi chi lực "tàn phá" hay không!
Hắn không muốn giống như Cổ Mặc trở nên mù loà nên trong lòng cũng trở nên phiền muộn vì bản tính hắn không thích bỏ dở việc giữa chừng.
-Haizz
Thở dài một hơi, Trần Tinh hướng mắt nhìn khung cảnh phía trước.
Bây giờ thời gian diễn ra Lục Tông Đạo Điển cũng đã đến, 4 người bọn họ đang đứng trên một chiếc hồ lộ cực lớn, trên đây còn có một số đệ tử nội môn được tuyển trạch đi theo học hỏi kinh nghiệm ở lần Lục Tông Đạo Điển này nữa.
Thấy Trần Tinh biểu hiện như vậy, Bạch Dạ cũng khó hiểu. Trong vòng 1 tháng vừa qua, y cũng thông qua các vị sư đệ trong tông biết được "hoạt động nguyên thuỷ" kia rất sung sướng. Ai nấy đều khen không dứt miệng, cớ sao Trần Tinh lại tỏ vẻ như vậy?
Chỉ là lúc này khi Bạch Dạ dự tính hỏi nguyên nhân thì đã thấy Lăng Vũ đi tới.
Y cũng ngoan ngoãn ngậm miệng đứng sang một bên khác. Biểu hiện bình thản cứ như không hề quen biết Trần Tinh.
Lăng Vũ đi tới, nàng sắm vai đứng cùng Trần Tinh rồi hạ giọng hỏi:
-Lần Lục Tông Đạo Điển này, ngươi có thể giúp ta một việc được không?
Trần Tinh chăm chú nhìn nàng, thấy đôi mắt Lăng Vũ lộ ra vẻ ưu buồn nhàn nhạt, hắn không lên tiếng mà dứt khoát gật đầu.
Dù sao hắn vẫn còn nợ nàng 1 ân tình, coi như sẵn tiện trả lại cũng không sao.
Thấy biểu hiện của Trần Tinh như vậy khiến Lăng Vũ cũng có phần bất ngờ, nàng không nghĩ tới hắn dĩ nhiên không hỏi việc gì liền đồng ý.
Thái độ dứt khoát này cũng làm cho nàng cảm thấy trong lòng lần thứ 3 gợn sóng.
Trần Tinh không để ý nhiều, hiện tại hắn cũng tạm gác lại những chuyện khác sang một bên mà hướng mắt về phía cái sơn môn rộng lớn phía trước.
Nói chính xác hơn phải là cả một ngọn núi úp ngược được treo lơ lửng giữa bốn ngọn núi lớn hơn nhiều lần so với nó bằng 4 sợi xích to đùng, mỗi khuyên xích cũng có thể lớn hơn cả chiếc xe container.
Từ xa liền có thể nhìn thấy những tu sĩ từ bốn phương tám hướng nối đuôi bay tới, trên quảng trường rộng lớn cũng thấy được lít nhít các chấm đen, quy mô của Lục Tông Đạo Điển lần này chắc chắn chất lượng hơn hẳn Tông Môn Đại Điển của Thái Hư Tông.
Hứa hẹn những trận chiến nảy lửa cùng với pháp thuật kinh thiên, đây sẽ là cơ hội để cho Trần Tinh tận mắt trải nghiệm, rốt cuộc tu tiên mạnh đến đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...