Việc Trần Tinh không những không no bạo mà còn tỏ ra thoải mái như vậy tất cả là phải nhờ đến cái hệ thống “oái ăm” kia.
Chính xác hơn phải nói là cái mục Kinh nghiệm dự trữ từ hệ thống. Riêng về thể chất Trần Tinh chả là cóc khô gì mà không no bạo cho được.
Khi cơ thể hắn trở nên quá tải thì năng lượng này sẽ được tự động chuyển hóa đưa vào trong hệ thống. Miễn sao nguồn năng lượng này không phải vượt quá “ngưỡng” của hệ thống là được.
Ngưỡng của hệ thống được đo lường chính là dựa trên cảnh giới của người tạo ra nó, nhưng nó đã thay đổi, và hiện tại cái “ngưỡng” này không biết chính xác là như thế nào.
Nói chung là cũng do Trần Tinh may mắn mà thôi.
- 301
- 302
- 303
…
-311
Linh dịch bị hắn uống cạn một hơi còn đúng duy nhất một giọt, âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng liên lục vang lên, mãi cho đến mục Kinh nghiệm dự trữ đạt chỉ số 311 mới dừng lại.
Nếu không phải hắn đang “lột xác” thì chỉ số này có thể cao hơn, nhưng mà điều đó không quan trọng.
Lúc này, bên trong đan điền của Trần Tinh cũng đã hình thành Nguyên Anh thứ 3: Thổ chi Nguyên Anh.
Không có gì quá khác, cũng giống như hai Nguyên Anh trước. Ngoại trừ màu tóc, màu mắt ra.
Bấy giờ Trần Tinh cũng hồi phục lại tinh thần, mặc dù vẫn luôn trong trạng thái tập trung để đột phá nhưng hắn vẫn rất nhanh hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
-Nguy…
Trần Tinh trong thì thào một tiếng, hắn nhanh chóng lui lại tít phía sau và ngồi tĩnh tọa trên bồ đoàn của mình. Biểu hiện như việc vừa rồi không phải do mình gây ra.
-Chuyện gì thế này?
Âm thanh của Hắc Dạ vang lên.
Từ khi 4 người vào trong, ai nấy cũng đều mang tâm thái nhanh chóng tận dụng thời gian tiến hành đề cao tu vi, cho nên việc nói chuyện bàn luận cũng bị dẹp sang một bên.
Đây là lần đầu tiên có người lên tiếng phá vỡ không gian tĩnh lặng này.
-Tại sao linh khí lại ngày càng ít đi?
Bạch Dạ nghe được tiếng nói của đệ đệ mình, biết không phải bản thân sinh ra ảo giác nên Bạch Dạ cũng nghi hoặc hỏi một câu như vậy.
Lăng Vũ thì không lên tiếng mà hướng mắt về phía Trần Tinh tựa như muốn hỏi: “Chuyện này có phải là do người gây ra?”. Linh dịch đã mất đi, linh khí cũng mờ nhạt, cho nên 4 người đều có thể trông thấy đối phương.
Trần Tinh vẫn bình thản, bề ngoài hắn tỏ vẻ không hề hay biết gì cả. Hắn bỏ qua ánh mắt hoài nghi của Lăng Vũ và nhìn Hắc Dạ nhíu mày nói:
-Hắc Dạ sư huynh, có phải là huynh hút linh khí hay không?
Nghe thì có vẻ là đang chất vấn, nhưng âm điệu lại là một câu nói đùa. Chính vì vậy, Hắc Dạ cũng không tỏ ra nổi giận, y lên tiếng:
-Nếu ta mà có bản lĩnh đó thì còn cần ở đây tu luyện làm gì?
Bạch Dạ cũng tiếp lời:
-Mọi người đừng nói đùa nữa, thiên địa linh dịch mất đi ảnh hưởng đến căn cơ Tông môn, đây không phải chuyện đùa, nếu để sư phụ biết được thì chúng ta cũng không được tốt như hiện tại mà ngồi phiếm chuyện đâu!
Nghe được lời của Bạch Dạ, cả Trần Tinh cùng Hắc Dạ cũng tỏ ra nghiêm túc, về phần Lăng Vũ thì vẫn không biểu hiện gì, ánh mắt vẫn một mực dừng lại trên người Trần Tinh.
-Như vậy, đại ca, chúng ta hiện tại phải làm sao? Chẳng lẽ nói không biết?
Hắc Dạ hướng Bạch Dạ dò hỏi, y cũng thuận thế đứng lên lại gần quan sát, nồng độ linh khí đã giảm đến mức mà ngay cả chỉ với tay liền có thể chạm được linh dịch mà không phải sợ linh khí tỏa ra khiến cơ thể no bạo.
Hắc Dạ càng thấy hiện trạng càng lo sợ hơn nữa. Sư phụ của y cũng tức là Thái Hư Tử không phải “hiền hòa” nhất là gần đây trải qua nhiều việc như vậy.
Nếu như cộng thêm hiện tại, Hắc Dạ không biết liệu bản thân mình cùng đại ca có vì chuyện này mà bị liên lụy sau đó bị bắt đưa ra xử phạt phế bỏ tu vi hay không?
-Chuyện này nhất quyết không thể nói ra được, mặc dù không phải do chúng ta làm, nhưng không ai chứng minh được điều đó, chúng ta không có thời gian truy tìm nguyên nhân cho việc này, sau khi thời gian kết thúc thì mọi người cứ việc làm như không có chuyện gì xảy ra là được.
Bạch Dạ suy nghĩ một lát cũng đưa ra kiến giải, Trần Tinh gật gật đầu biểu thị đồng ý, hắn đương nhiên là muốn như vậy rồi.
Về phần Hắc Dạ thì lại lo lắng:
-Đại ca, như vậy…huynh cũng quyết định rồi?
Bạch Dạ cười nhẹ gật đầu:
-Đúng vậy, việc thiên địa linh dịch mất đi có thể là ý trời, hiện tại sư phụ có thể bận bịu sắp xếp rất nhiều thứ, đặc biệt là Lục Tông Đạo Điển, nên sẽ không có thời gian để ý chuyện này, nhưng mà sau việc này thì có thể sẽ là cơn giận ngút trời, chúng ta gánh không nổi mặc dù cơ bản không ai làm sai…
Y dừng một chút rồi hướng về phía Trần Tinh:
-Sư đệ, sau lần Lục Tông Đạo Điển này, ta cùng đệ đệ của mình sẽ rời khỏi nơi đây, sau đó đi ra bên ngoài lịch luyện, đệ có muốn đi theo chúng ta không?
Trần Tinh nghe Bạch Dạ nói cũng nhanh chóng hiểu được, xem ra từ lần trước câu nói kia, Bạch Dạ cũng đã có suy nghĩ tới việc này, chỉ là còn đang phân vân. Hiện tại xem ra việc này như là ngòi nổ giúp y đưa ra quyết định của mình.
-Sư huynh, ta cũng sẽ rời đi nơi này, nhưng sẽ không đi theo huynh!
Bạch Dạ có chút tiếc nuối, y cũng không dây dưa nữa mà gật đầu.
-Cũng tốt, sư đệ nhớ mang theo Lăng Vũ sư muội.
Bạch Dạ nói lên một câu như vậy cũng làm cho Lăng Vũ lòng run lên, ánh mắt nàng sinh ra tí ba động nhưng rất nhanh liền bị che giấu đi.
-Đại ca, chuyện này còn cần huynh phải nói sao? Được rồi, chúng ta nên bàn bạc lại cách làm thế nào để qua mặt mọi người. Nếu không cẩn thận thì không ai có thể rời đi được đâu.
Mọi người nghe được lời nói của Hắc Dạ cũng nhíu mày trầm tư.
Đương nhiên là vậy, việc linh khí trở nên ít ỏi đi, khi mở ra trận pháp, Cổ Mặc trưởng lão sẽ nhận ra được, đến lúc đó coi như tiêu tùng.
Đang lúc mọi người vắt óc nghĩ cách, Lăng Vũ bỗng nhiên vung tay xuất ra một chiếc bình ngọc nhỏ, nó tỏa ra linh khí nhè nhẹ.
Để ý kỹ sẽ nhận ra chiếc bình này chính là lễ vật mà Thái Hư Tử đã tặng cho nàng. Bên trong đó chứa không gì khác chính là vài giọt linh dịch.
Trần Tinh nhìn mắt liền sáng lên, hắn nhanh chóng hiểu được Lăng Vũ muốn làm gì, lòng vui vẻ miệng nhịn không được thốt:
-Không hỗ là thê tử của ta.
Lời vừa ra hắn liền giật mình quan sát biểu hiện của Lăng Vũ, thấy nàng không có tỏ vẻ gì cũng lẳng lặng xem như chưa từng nói.
Còn lòng nàng đang nghĩ gì, Trần Tinh không biết.
Bạch Dạ cùng Hắc Dạ cũng nhận ra được cách này, cho nên cũng cùng 2 người bàn tính kỹ lưỡng.
Mọi chuyện đã an bài ổn thỏa.
…..
Thời gian tấm tắc 3 ngày trôi qua, cửa động vừa mở ra, Hắc Bạch song Dạ liền vọt ra bên ngoài như có chuyện gì gấp lắm, việc này là để đánh lạc hướng Cổ Mặc, tiếp theo đó chính là tiếng chửi bới của Trần Tinh vang lên, cuối cùng nhân cơ hội này Lăng Vũ đổ đi linh dịch trong bình ra, tuy ít ỏi nhưng gần kề sát vách trận pháp nó cũng tạo nên hiệu ứng “linh khí đậm đặc” giả.
Cổ Mặc nhíu mày, ông ta cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà nhanh chóng đóng lại trận pháp.
Sự việc diễn ra trơn tru không kẽ hở. Điều kiện là Cổ Mặc không nhìn thấy, cho nên không thấy được cử động của Lăng Vũ tích tắc kia, tuy cảm giác của ông ta rất nhạy nhưng lại bị tiếng mắng chửi của Trần Tinh quấy phá và hành động của Hắc Bạch song Dạ hấp dẫn.
4 người liếc nhìn nhau đi theo phía sau Cổ Mặc trở về sơn môn.
Trong lòng thì cười thầm không ngớt, kế giương đông kích tây này quả nhiên hữu dụng.
Riêng về Trần Tinh thì lại càng cảm thấy hài lòng nhất.
Một chuyến đi này chẳng những thành công đột phát đệ tam Nguyên Anh và lĩnh ngộ pháp tắc, mặc dù có phần sơ sài nhưng cũng xem như là bước đệm hoàn hảo đầu tiên.
Ngoài ra hắn còn đạt được kha khá lượng kinh nghiệm dự trữ, lúc này hắn cũng đã đánh chủ ý đến Vòng quay hắc ám kia, để xem cái mục thần bí nhất này chính là gì.
Nhưng mà trước hết phải trở về và tìm kiếm địa phương vắng vẻ trước, bí mật này của hắn không thể tùy tiện để lộ ra ngoài được.
….
Sau 1 canh giờ, Trần Tinh đã tìm được địa phương thích hợp để bắt đầu quay thưởng.
Trần Tinh mặc niệm, một vòng tròn 3D xuất hiện trước mặt hắn và chỉ mình hắn có thể nhìn được.
Trên đó toàn là màu đen không nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài những dấu chấm hỏi nhỏ li ti màu trắng được phân cách với nhau cũng bằng hàng nghìn đường gạch màu trắng.
Trần Tinh cũng không vội, hắn ngẫm ngẫm lại, nếu đã gọi là hắc ám ắt hẳn phải có mục có lợi và mục có hại. Chỉ là không biết thật sự nó là gì, nếu như mục có lợi thì không sao, còn mục có hại thiết nghĩ phải chăng lại phí 1 level?
Nhưng mà Trần Tinh vẫn quyết định sử dụng cái mục bí ẩn này, thứ nhất là hắn muốn hiểu được bên trong chứa đựng thứ gì, thứ 2 là hắn có tự tin vào may mắn của bản thân.
Mặc dù may mắn chỉ vẻn vẹn 12.
-Bắt đầu…
Trần Tinh mặc niệm, vòng quay bắt đầu chuyển động từ từ, sau đó nhanh dần đều lên, đến một lúc thì nó chậm lại và dừng hẳn.
Kim chỉ một ô hình nón, mấy ô khác bắt đầu tan biến, ô hình nón này cũng lóe sáng lên, sau đó hình thành một quyển sách trôi nổi lơ lửng trước mặt Trần Tinh.
Nhìn tiêu đề quyển sách, Trần Tinh không nhịn được hai mắt tỏa sáng, trong long hắn thầm nghĩ:
-May mắn bạo phát rồi!
Không do dự thêm một giây phút nào, Trần Tinh liền mặc niệm lựa chọn học tập.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...