-Người tới là ai, mau mau xuống ngựa xưng tên, có ý đồ gì?
Tốp người tách ra một khoảng, một thanh niên cao to cưỡi ngựa chạy tới cất tiếng quát, tay phải của y cũng đã đặt bên hông, giữ chặt lấy kiếm, những người khác cũng đã đặt tay trên binh khí của mình thủ sẵn
Trần Tinh thu hết cử động của đám người này vào mắt, kể cả có một số người thay lén nhìn ngắm tam nữ rồi nuốt nước bọt hắn đều biết, hắn khinh miệt nói
-Đây là đạo đãi khách của người Mông Cổ các ngươi sao?
Tên cầm đầu cảnh giác, nhưng ánh mắt giống như nhìn thấy con mồi ngon một dạng, y phản bác
-Chúng ta không hề quen biết nhau làm sao có thể gọi các ngươi là khách được? Đừng nhiều lời nữa, mau để lại ba nữ nhân này rồi cút ngay lập tức!, nếu không đừng trách chúng ta không khách sáo...
Dứt lời, cả đám cũng rút ra binh khí của mình, tập trung tinh thần trong trạng thái chiến đấu
Trần Tinh ánh mắt híp lại, người Mông Cổ hiện tại khác quá xa so với trong nhận thức của hắn, hắn từng có dịp du lịch sang đất nước Mông Cổ lúc còn ở Địa Cầu, người dân ở đó rất hoà đồng, hiếu khách, cuộc sống du mục hắn cũng đã trải nghiệm vài ngày, và cảm thấy thích sự tự do khoái hoạt này. Nhưng hiện tại thì khác, đám binh lính này phá huỷ hình tượng tốt đẹp của người Mông Cổ trong ấn tượng Trần Tinh. Một đất nước luôn tồn tại người tốt kẻ xấu, đây là quy luật tất yếu, hắn dĩ nhiên biết điều đó nên cũng không bất ngờ cho lắm và cũng có ý định riêng
Đối với thể loại này dĩ nhiên là không cần phải khách sáo, ra tay một cách chóp nhoáng, Trần Tinh dễ dàng xử lý tất cả mọi người bằng băng châm.
-Hử...huynh đệ, vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Người đâu hết rồi? Xảo thuật của ngươi từ khi nào trở nên thần kỳ như vậy?
Châu Bá Thông dù là cao thủ đương thời cũng không thể nào thoát khỏi phàm trù là một phàm nhân, thêm vào đó là chưa từng gặp chuyện Trần Tinh sử dụng băng châm bao giờ và tốc độ thì không cần phải nói, nên hoàn toàn không biết hắn làm cách nào khiến mấy người sống sờ sờ biến mất được.
Trần Tinh không giải thích gì nhiều hắn chỉ nói bóng gió vài câu lấp liếm xem như qua chuyện rồi dẫn đoàn người tiến sâu vào bên trong nội mạc.
Đất rộng người thưa, nghèo nàn lạc hậu, dân tình ảm đạm,... câu nói này có lẽ không thích hợp với Mông Cổ hiện tại cho lắm, những thảo nguyên xanh mơn mởn, dê bò đếm không xuể, quân đội túc trực canh phòng nghiêm ngặt, tất cả đều là ấn tượng đầu tiên đoàn người nhìn thấy, thiên thời địa lợi nhân hoà, hỏi sao Mông Cổ không hùng mạnh cho được? Mà quan trọng nhất vẫn chính là con người, dưới ách cai trị của Thành Cát Tư Hãn người dân Mông Cổ chẳng những có cuộc sống ấm no mà còn đoàn kết một lòng.
Hoàng Dung ngồi trên lưng ngựa rúng động trước cảnh tượng trước mắt, nàng nhịn không được nói
-Này, ta biết ngươi rất lợi hại nhưng ngươi cứ như vậy trực tiếp xông vào trong đó sao? Đầu óc ngươi có vấn đề chăng?
Trần Tinh chỉ cười cười rồi cưỡi ngựa khoan thai xuống phía dưới.
Nhìn thấy Trần Tinh cử động, Thi Vũ, Niệm Từ kể cả Chu Bá Thông đều hào hứng đi theo phía sau, dường như đang dạo chơi một dạng. Hoàng Dung không thể làm gì khác hơn là gia nhập đám người.
Đi được một lúc thì tiếng kèn, trống vang lên không dứt, âm vang rất rầm, nghe có vẻ nặng nề tựa như chiến tranh. Trần Tinh dừng ngựa chờ đợi, một lúc sau trước mắt hắn một đội người ngựa khoảng hơn 1000 người chia ra bốn phương tám hướng bao vây bọn họ lại.
Trong đám người tách ra thành một con đường, một người đàn ông trung niên làn da có phần sẫm hơn do ở ngoài nắng lâu ngày, mái tóc cũng đầy sợi tóc bạc, đôi mắt sắc bén nhưng Trần Tinh nhìn ra được khí tức người này có phần suy yếu, điệu bộ vẫn giữ được vẻ oai hùng uy nghiêm nhưng không thể thoát khỏi ánh mắt Trần Tinh, hắn biết chắc người này cũng không sống được bao lâu.
Theo phía sau y chính là 2 người, một trai một gái, nam thì anh dũng phi phàm, tư thế oai hùng, nữ thì quốc sắc thiên hương nổi bật với làn da hơi có màu lúa mạch khoẻ khoắn.
Tất cả âm thanh của đám binh sĩ đều dừng lại rồi đồng loạt vang lên tiếng "Đại hãn!", tiếng nói vang vọng Như sấm, uy thế này nếu đối với địch nhân thì chỉ nhìn thôi cũng đủ chấn nhiếp tâm thần bọn họ rồi.
Thành Cát Tư Hãn dừng ngựa lại, đưa mắt nhìn về phía đám người, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Trần Tinh, ông ta nói
-Các ngươi là người Hán?
Giọng nói trầm thấp vang lên, tất cả ánh mắt đều chăm chú đổ dồn về bọn họ. Trong lúc Thiết Mộc Chân đánh giá bọn hắn thì Trần Tinh cũng đang đánh giá y, hắn muốn biết nhiều thứ hơn từ vẻ bên ngoài này.
-Cha ta đang hỏi các ngươi, tại sao không trả lời!
Người con gái làn da lúa mạch tay cầm cương roi chỉ về phía đám người la lớn.
Trần Tinh cảm thấy buồn cười, còn chưa kịp mở miệng thì đã hung sư vấn tội rồi, quả nhiên nàng công chúa này rất cao ngạo. Nhưng hắn cũng không để ý gì nàng nhiều.
Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại
-Thiết Mộc Chân đúng không?
Âm thanh vừa dứt thì tiếng "cheng~Cheng" cũng đồng loạt vang lên, tất cả đều đã rút binh khí ra và chỉ thẳng về hướng Trần Tinh, có một số người cũng đã giương cung chờ lệnh, Thành Cát Tư Hãn cũng chính là Thiết Mộc Chân trong lời nói Trần Tinh, ông ta giơ tay lên, tất cả binh lính đồng loạt cất đi vũ khí, sau đó lại đầy hứng thú nhìn Hắn cười nói
-Đã lâu lắm rồi không có ai gọi ta bằng cái tên này? Ngươi có biết vì sao không?
Trong nụ cười ấy Trần Tinh cảm nhận được một luồn như có như không sát khí, nó rất yếu và nếu không phải hắn cảm giác nhạy bén hơn người bình thường thì sẽ không cảm nhận được. Không phải vì Thiết Mộc Chân che giấu rất tốt mà là tinh thần y không còn được tốt như xưa.
Trần Tinh cười cười, hắn đáp
-Ồ, nói như vậy thì những người biết tên thật của ngươi đều bị ngươi giết chết rồi? Một số khác thì không dám gọi chăng?
Nhìn thấy biểu hiện của Trần Tinh, Thành Cát Tư Hãn cũng hiếu kỳ, từ đầu tới giờ y luôn quan sát hắn, chẳng những Trần Tinh không hề run sợ hay có biểu hiện thất thố gì trước khí thế của đội quân tinh nhuệ nhất của ông mà hắn vẫn khí định thần nhàn đối đáp như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thiết Mộc Chân cất tiếng cười sảng khoái, y nói
-Rất tốt, không nghĩ tới trên đời này vẫn còn người đủ can đảm đứng trước mặt ta mà vẫn thong dong như ngươi, ngươi có đủ tư cách nói ra tên của mình.
Trần Tinh mỉm cười, trong tích tắc một cái chóp mắt thân hình hắn dường như biến mất và lập tức xuất hiện trở lại, nhưng có điều vị trí đã thay đổi. Hai tay hắn chấp sau lưng cả người đứng lơ lửng trước mặt Thiết Mộc Chân, sau đó lại cúi đầu xuống nhìn ông ta, hắn nói
-Vậy sao? Như vậy xem ra ta phải cảm thấy rất vinh hạnh chăng?
Dứt lời, một luồng kình khí từ người hắn phát ra bao phủ toàn độ đám quân Mông Cổ, cảm giác không khí bị đè nén làm cả đội quân thở thôi cũng khó khăn huống chi là còn cảm thấy như lọt vào hầm băng giữa cái nóng gay gắt của đại mạc này? Có người chịu không nổi trực tiếp té từ trên ngựa xuống, cả ngươi run lẩy bẩy lên vì lạnh, nhưng mồ hôi lại đổ như mưa, cảnh tượng vô cùng nghịch lý và hoành tráng.
Đây là phong cách mà Trần Tinh ưa thích nhất, không cần phải làm gì mà vẫn có thể áp chế đối phương, chẳng những đánh gục lòng tự cao của bọn họ mà còn làm cho bản thân trở nên thần bí hơn trong mắt kẻ địch, không để lộ nhược điểm cũng như bộc lộ hết thực lực thì kẻ địch mãi mãi cũng chỉ có thể run sợ mà thôi, chiêu thức không cần phải đối mới gì nhiều, hắn yêu cầu chính là thực dụng cùng đạt được hiệu quả cao nhất.
-Thành Cát Tư Hãn vĩ đại? Kẻ hèn này cảm thấy rất vinh hạnh và dâng lên lễ vật như vậy, ngài... có hài lòng chưa?
Trần Tinh thu hồi khí thế rồi nhìn Thiết Mộc Chân cười nói, nụ cười hắn rất tươi làm cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy trong mùa xuân ấm áp, nụ cười này cứ như thể là dành cho bạn bè tri giao nhiều năm vậy.
Ông ta bề ngoài chỉ có chút bất ngờ nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn, chẳng những là một quân vương Thiết Mộc Chân còn là một kiêu hùng, tâm tính cùng đảm lượng đã được tôi luyện qua gió tanh mưa máu mà cứng rắn như hiện tại, nhưng dưới khí thế của Trần Tinh cũng phải cảm thấy tim gia tốc đập và trong lòng không thể sinh ra nổi ý định phản kháng.
Ổn định lại tinh thần, Thiết Mộc Chân nhìn xung quanh người ngựa có phần mất trật tự, binh lính mà ông tự hào lại chẳng là gì trong mắt người khác, điều này là một thất bại đầu tiên trong sự nghiệp lãnh đạo của mình, vẻ mặt y tựa như già thêm mười tuổi, ánh mắt cũng không còn mang vẻ sắc bén lúc đầu nữa, nhắm mắt lại một lúc, cuối cùng Thiết Mộc Chân nhìn về phía Trần Tinh, hiện tại hắn đã trở về trên lưng ngựa. Vị hãn này lên tiếng
-Mở rộng giang sơn bờ cõi là một điều mà vị vua nào cũng muốn làm cho đất nước của mình, ta tự hào với những gì mình làm, đáng tiếc,...haizz... Ngươi không ngại theo ta vào uống vài chén chứ?
Trần Tinh cưỡi ngựa tiến lên phía trước thay cho câu trả lời, Thiết Mộc Chân thấy vậy cũng không nói gì và bắt đầu trở về doanh trại.
Ở bên trong, rượu thịt được dọn lên rất nhanh, Thiết Mộc Chân nhìn đám tướng lĩnh rồi phất phất tay, ông ta nói
-Các ngươi lui ra trước đi, mỗi người làm việc của mình đi.
Một tướng lĩnh râu quai hùm, tóc thắt thành hai nơ quặt ngược bước lên chấp một tay trước ngực thành khẩn nói
-Đại hãn, xin cho thuộc hạ ở lại để bảo vệ an nguy của người!
Thiết Mộc Chân đặt chén rượu xuống, ông ta từ tốn nói
-Không cần thiết, ngươi cứ đi hoàn thành chức trách của mình đi, vừa rồi ngươi cũng đã thấy, cho dù ngươi có ở lại thì cũng chẳng làm được gì. Nếu muốn giết ta giữa thiên quân vạn mã, ngươi nghĩ vị bằng hữu này có làm được không?
Tên lính nghe được lời nói của Thiết Mộc Chân cũng hướng mắt nhìn Trần Tinh rồi hít một hơi thật sâu, sau đó y thủ thế quân thần với ông ta rồi lùi ra ngoài. Trong trướng bồng chỉ còn lại 5 người Trần Tinh cùng 3 cha con Thiết Mộc Chân và một số người hầu.
-Khục, Bằng hữu xa xôi đến đây tất có lý do, nhưng trước hết không ngại để sau hẵng nói cùng ta cạn một chén được chứ?
-Cạn cái gì mà cạn, ai biết ngươi có bỏ độc vào trong rượu hay không? Không uống, không uống.
Trần Tinh chưa kịp trả lời thì Chu Bá Thông đã chen miệng la toáng lên, cho dù thật sự rượu có độc Hắn cũng không sợ, không nói gì, Trần Tinh một hơi cạn sạch.
Thành Cát Tư Hãn cười haha không thèm quan tâm đến Chu Bá Thông nữa cũng uống hết chén rượu trong này rồi hướng về hắn nói
-Chuyện vừa rồi là do ta lỗ mãng, chén rượu này ta cạn trước xem như tạ lỗi.....không biết bằng hữu cao danh quý tánh là gì?
Nghe giọng điệu của Thiết Mộc Chân thay đổi, Trần Tinh biết được ông ta đang muốn dò hỏi ý định chiêu an, trong lòng thầm mắng một tiếng cáo già bề ngoài thì nói
-Không cần phải dài dòng nữa, chúng ta đến đây là có mục đích, nói ra để đại hãn ngươi chê cười, chuyện là vậy,....
Trần Tinh bắt đầu đi thẳng vào chủ đề, hắn thuật lại đại khái nguyên nhân phụ tới nơi này. Thiết Mộc Chân nghe xong nhìn về phía Hoàng Dung rồi cười to một tiếng, sau đó vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình thường, ông ta nói
-Cho dù có ngàn vạn viên minh châu cũng khó có thể cho ta sống thêm dù chỉ một ngày huống chi là một viên? Cô bé, hắn nói đúng, cô quá ngây thơ rồi. Người đâu, truyền lệnh ta, ngày mai dẫn mười vạn đại quân san bằng chó Kim cho ta.
-Tuân lệnh!
Hoàng Dung tuy có phần chán ghét người Mông Cổ nhưng không thể không bội phục sự quyết đoán của Thành Cát Tư Hãn, lần này nàng đồng ý với Trần Tinh đến đây có phần hơi theo cảm tính nhưng cũng biết thêm một số tin tức, xem như cũng không uổng phí.
-Đại hãn, ta có chuyện muốn gặp riêng ngươi, không biết y ngươi thế nào?
Trần Tinh thấy thời cơ cũng đã tới, nên đưa ra đề nghị, quả nhiên Thiết Mộc Chân đồng ý, Trần Tinh cũng để đám người lui ra và căn dặn Niệm Từ đợi hắn trở lại, còn vấn đề an toàn thì hắn không sợ, có Chu Bá Thông thì không cần phải lo.
Bên trong trướng bồng chỉ cong lại hai người, Trần Tinh mở miệng hỏi
-Đại hãn, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.
Thiết Mộc Chân đáp
-Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không cần phải ấp úng như vậy...
Cảm thấy Trần Tinh không thể nào chiêu an, Thiết Mộc Chân thái độ cũng đã trở nên không mặn không nhạt, hắn cũng không quan tâm mà nhìn ông ta tiếp tục nói
-Ngươi bình sinh đương thời giết chết bấy nhiêu người, làm đổ bấy nhiêu máu, chiếm được bấy nhiêu nước, rốt lại dùng để làm gì?
Đòn tâm lý mà hắn sử dụng rất hiệu quả, mọi thứ đã nằm trong tính toán của Trần Tinh, nếu hỏi thăm một cách thông thường thì chắc gì Thiết Mộc Chân sẽ nói ra toàn bộ? Đánh vào điểm yếu của y để y phân tâm về mục đích bản thân sau đó tinh thần sẽ bị ảnh hưởng, từ đó hắn có thể thừa cơ sử dụng Di hồn đại pháp moi móc thông tin.
Quả nhiên, Thiết Mộc Chân dẫm lên cái bẫy mà hắn đã thiết kế, y không thể trả lời mà chỉ im lặng trầm tư uống rượu, mặt càng ngày càng trắng bệch, Trần Tinh nhanh chóng chóp lấy thời cơ sử dụng Di hồn đại pháp tiến hành không chế y tạm thời.
Trần Tinh nhanh chóng nói ra ý định thật sự.
-Thiết Mộc Chân, từ lúc ngươi chào đời đến hiện tại có chuyện gì lạ lùng xảy ra không? Đại loại như vì sao người dân đất nước ngươi lớn lên lại khoẻ mạnh, sức chiến đấu lại mạnh hơn người bình thường?
Thiết Mộc Chân trả lời một cách máy móc, ông ta kể ra toàn bộ sự việc lạ kỳ cũng như tất cả truyền thuyết mà ông ta nghe được. Trần Tinh nghe từ đầu đến đuôi không bỏ sót một chút gì, hắn trầm tư suy nghĩ chất lọc lại cuối cùng có một truyền thuyết làm hắn cảm thấy có liên quan đến những vấn đề hắn nêu ra cũng như có khả năng nhất.
Truyền thuyết này chỉ hơn trăm năm trước, nội dung chính là một ngày kia, bầu trời bỗng nhiên đen kịt lại đưa thay không thấy năm ngón, trên trời xuất hiện một bóng dáng một người với đôi cánh chim to lớn, tay cầm búa và đinh, khi chúng va chạm tạo ra những tia sét như huỷ diệt mọi thứ, và không hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên bầu trời như bị thứ gì đó đánh vỡ, các mảnh vỡ phân tán rơi xuống nơi này, trong số đó Nội Mạc cũng có, chính vì vậy mà Nội Mạc này có những hồ nước sâu và theo Trần Tinh thấy, có thể một trong những hồ nước này sẽ có câu trả lời.
Trần Tinh hoá giải di hồn đại pháp và đưa ra đề nghị tham quan hồ nước phong cảnh, Thiết Mộc Chân hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra và chấp nhận ngay, ông ta cũng có vẻ muốn đi du ngoạn ngắm nhìn phong khi còn có thể.
Trần Tinh tìm 4 người còn lại rồi đi theo người dẫn đường đi tới tất cả hồ nước, rất nhiều ao hồ lớn nhỏ hắn đều cảm thấy không có gì khác thường cả, có chút mất kiên nhẫn. Chu Bá Thông mở miệng nói
-Này huynh đệ, ngươi dẫn mọi người đi xung quanh hồ nước rốt cuộc để làm gì? Ở dưới có bảo vật sao?
Trần Tinh nghe lời nói của y thì giật mình, phải rồi, nếu thật sự có bảo vật thì phải lặn xuống mà tìm, dựa theo cảm ứng đôi khi không chính xác, mà vấn đề ở đây là hắn muốn tập hợp một số bảo vật lại xem thử có cách nào tăng nhanh tiến độ tu luyện cũng như có thể rời đi thế giới này tìm kiếm chúng nữ mà không cần phải đánh vỡ hàng rào lá chắn thiên đạo nữa không.
-Các người ở lại trên đây một lát, ta lặn phía dưới xem xét thế nào...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...