Mấy hôm nay chính là thời kỳ cao điểm rắn mẹ đẻ trứng, Ngô Sở Úy bận rộn muốn chết, trước đó có một tiểu sư đệ trông nom là được rồi, y phụ trách ra ngoài tìm khách hàng. Hiện tại hai người luân phiên trực đêm, không chỉ phải gánh vai bà mụ, giúp đỡ rắn mẹ khó sinh sinh trứng thuận lợi, còn phải mang trứng đi ngay lập tức, tránh cho rắn mẹ vì đói khát mà ăn luôn trứng. Ngoài ra, đút thức ăn, dọn dẹp, làm ổ... cái gì cũng phải lo.
Ngô Sở Úy bận đến mức cả miếng nước cũng không kịp uống, cũng không có thời gian bận tâm đến Trì Sính. Buổi tối trước khi ngủ cầm di động lên coi, phát hiện y đã không để ý đến Trì Sính mấy ngày, Trì Sính cũng không chủ động liên lạc với y. Cứ như từ sau ngày "thổ lộ tâm sự" đó, Trì Sính giống như đã bốc hơi mất.
Vì có chuyện chính sự bận rộn, Ngô Sở Úy cũng không rảnh suy nghĩ nguyên do trong đó.
Tối đến, kéo thân thể mệt mỏi về phòng khám, thấy Khương Tiểu Soái đang ngồi cạnh bàn khám bệnh ngủ gật.
"Trễ thế này rồi sao anh còn chưa về?"
"Đã mấy ngày không gặp cậu rồi." Khương Tiểu Soái nói.
Thời gian này, Ngô Sở Úy đi sớm về khuya, vừa ra ngoài là đi cả ngày, Khương Tiểu Soái đã rất lâu không tóm được bóng y.
Ngô Sở Úy uống nước ừng ực, thở dốc nói: "Qua vài hôm nữa thì xong hết rồi, tính ra đàn rắn lần này của tôi ít nhất cũng bán được hơn ba trăm ngàn, đợi tiền đến tay sẽ lập tức mời anh ra ngoài ăn một bữa."
"Ồ? Kiếm được nhiều thế à!" Khương Tiểu Soái cười, "Tôi cũng theo cậu nuôi rắn cho rồi."
"Đừng nghĩ thế, không dễ làm vậy đâu, tôi cũng chỉ là nhặt được tiện nghi mà thôi." Mắt Ngô Sở Úy long long sáng rực, "Tôi định lấy cái này làm nghề phụ, ném cho tiểu sư đệ trông nom, tôi phải mở lối đi khác. Nghề chăn nuôi dù có kiếm tiền nhiều cũng chỉ là ngành sản xuất đứng đầu, tôi dù sao cũng là người văn hóa, không thể làm cái này cả đời!"
"Nói cũng phải." Khương Tiểu Soái tán đồng, "Kiếm tiền nhiều nhưng không đủ thể diện."
Ngô Sở Úy cầm khăn lông bước vào nhà vệ sinh, không bao lâu, tiếng nước truyền ra.
Đã quen sống một mình, trước khi tắm Ngô Sở Úy luôn không lấy đồ sạch, đều trần trùi trụi ra ngoài chui vào ổ chăn. Hôm nay tắm xong nhớ tới còn có Khương Tiểu Soái, cũng biết tránh tạo chuyện, khi ra ngoài lấy khăn tắm bọc lại.
Khương Tiểu Soái nghiêng đầu nhìn, thân hình thon dài thế này, vòng eo chắc nịch, cái mông tròn vểnh lên... mẹ nó thật chuẩn! Lần trước thấy lồng ngực trần của Ngô Sở Úy là hồi còn mùa xuân, sau đó luôn bị che, hôm nay lại lộ ra, ối! Sao đột nhiên lại trở nên nóng bỏng như thế?
"Tôi cảm thấy cậu khỏe mạnh cân đối hơn trước rồi." Khương Tiểu Soái khen.
Ngô Sở Úy vừa nhìn vào gương cạo râu vừa nói: "Có sao? Có thể do luôn rèn luyện."
Nói xong còn tự luyến soi soi một hồi.
Khương Tiểu Soái đột nhiên cảm thấy ngay cả động tác cạo râu của Ngô Sở Úy cũng trở nên gợi cảm, lập tức quyết định tối nay không đi nữa.
Hai người chen trên một chiếc giường, Khương Tiểu Soái hỏi Ngô Sở Úy: "Hai cậu thế nào rồi?"
"Mấy hôm nay bận quá, không rảnh để ý tới anh ta."
Khương Tiểu Soái khó hiểu, "Anh ta không chủ động liên lạc với cậu?"
Ngô Sở Úy cũng cảm thấy khó hiểu, "Đúng vậy, từ lần trước đến chỗ anh ta, thì không thấy liên lạc."
"Vậy lần trước cậu đến chỗ anh ta, hai người đã làm gì?" Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy cố gắng gác lại quá trình hoan ái sau đó, sợ sẽ đứng lên trước mặt Khương Tiểu Soái, tập trung tinh lực nhớ lại cảnh tượng trước đó, sau đó ra vẻ ngẫm nghĩ nói: "Tối hôm đó anh ta tâm sự với tôi rất nhiều điều, đều là lịch sử tình chua xót của anh ta."
"Có khả năng này không nhỉ?" Khương Tiểu Soái lộ vẻ nghi ngờ, "Người cường thế như anh ta đột nhiên biểu lộ mặt không ai biết cho cậu, sau đó nhớ ra thì thấy không còn mặt mũi gì nữa?"
"Chắc không đi?" Ngô Sở Úy cười gằn, "Anh ta còn mặt mũi để mất sao?"
Khương Tiểu Soái nhướng cằm, "Không tin cậu gọi điện thoại thử coi."
Ngô Sở Úy bán tín bán nghi ấn số Trì Sính.
Một giây đã ấn nghe, đủ thấy tâm lý nôn nóng trông mong cuộc gọi này của đối phương.
"Đang làm gì?" Ngô Sở Úy hỏi.
Giọng Trì Sính nghe có vẻ rất nặng nề, "Ăn cơm với bạn."
"Trễ như thế?" Ngô Sở Úy kinh ngạc.
Trì Sính rất không kiên nhẫn, "Có chuyện gì không? Không có thì cúp."
Người anh em ngồi cạnh hắn ồn ào chế giễu, "Trì đại thiếu sao còn biết lịch sự như thế? Trước kia không phải luôn cúp thẳng hay sao? Lần này còn hỏi nữa."
Âm thanh quá lớn, Ngô Sở Úy nghe được, móng chân của người anh em kia bị đạp rớt hai cái.
"Có chuyện!" Ngô Sở Úy thanh giọng, "Tối hôm đó tôi đến chỗ anh, không phải anh kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện trước kia sao? Trở về tôi lại cân nhắc một hồi, cảm thấy..."
Tút tút tút... bên kia cúp máy.
Ngô Sở Úy cười xấu xa, vỗ vai Khương Tiểu Soái nói: "Anh nói trúng rồi đó!"
"Tôi đã nói mà, anh ta chắc chắn cảm thấy mất mặt."
Ngô Sở Úy nhe răng, "Người này rất dễ trêu."
Bỏ di động xuống, Trì Sính không nuốt nổi miếng cơm nào nữa, sầm mặt ra ngoài.
Các anh em ngồi đối diện nhịn không được hỏi, "Chuyện gì vậy?"
Cương Tử nói: "Không sao, mấy hôm nay cậu ấy luôn vậy, khi tôi đi cùng cậu ấy, đều phải tránh xa ba mét. Cái mặt đen thui đó!! Cậu mà thấy chắc cũng bị dọa té đái đó."
"Thôi thôi thôi, đừng quản gì cậu ta, chúng ta ăn tiếp."
...
Khương Tiểu Soái chọt một cái lên ngực Ngô Sở Úy, hỏi: "Cậu định thế nào đây?'
Ngô Sở Úy đang ngẩn người, bị Khương Tiểu Soái chọt một cái giật mình, lập tức ném sang ánh mắt phòng ngừa, "Tôi cho anh biết, đừng chọt bậy, tôi rất mẫn cảm đó."
"Ồ! Ngài không phải là đao thương bất nhập sao? Sao còn biết ngứa nữa?" Nói xong lại hạ thủ với Ngô Sở Úy.
"Đừng quậy, đừng quậy." Ngô Sở Úy nóng đầu, đột nhiên đè Khương Tiểu Soái xuống, đôi mắt đỏ ké trừng hắn, thở dốc, "Không đùa với anh."
Hai người nhìn gương mặt tuấn tú của nhau, đều thất thần trong một thoáng, sau đó cố ý tránh ra, trở lại chủ đề chính.
"Tôi đã chuẩn bị đánh trận lâu dài rồi." Ngô Sở Úy nói, "Trì Sính nhất thời không có mấy khả năng sẽ chia tay Nhạc Duyệt."
Khương Tiểu Soái quái dị, "Tại sao? Anh ta có tình cảm với Nhạc Duyệt?"
"Không có." Ngô Sở Úy chắc chắn.
"Vậy tại sao?"
Ngô Sở Úy không nhanh không chậm nói: "Đám rắn cưng mà Trì Sính nuôi lúc trước bị ba anh ta nhốt lại, anh ta muốn bảo đảm an toàn của rắn cưng, thì nhất định phải phục tùng an bài của ba mình. Hiện tại anh ta luôn điều tra tung tích rắn, một khi tìm được rắn rồi, thì khẳng định sẽ vứt bỏ Nhạc Duyệt. Mấu chốt là không tìm được rắn, nếu tiếp tục kéo dài, anh ta sẽ lấy Nhạc Duyệt làm con cờ, thuyết phục ba mình thả đàn rắn đó ra."
"Cha anh ta nhốt rắn của anh ta không phải vì anh ta không lo sự nghiệp sao? Có liên quan gì đến bạn gái chứ? Nhạc Duyệt có năng lực lớn như thế sao? Có thể nắm chắc được ba Trì Sính?"
Ngô Sở Úy lộ vẻ thận trọng, "Anh sai rồi, khúc mắc trong lòng ba anh ta không phải là công việc của Trì Sính, công việc thì lúc nào xếp không được? Ba anh ta là vì Trì Sính chơi đàn ông, mới bắt anh ta về."
Khương Tiểu Soái ngạc nhiên, "Là vậy à, vậy chuyện này hơi khó rồi đó. Liệu có khả năng Trì Sính vì muốn ở cùng cậu, mà nguyện ý bỏ đám rắn đó không?"
"Không có khả năng này." Ngô Sở Úy rất hiện thực, "Rắn đối với anh ta có ý nghĩ khác thường, dựa vào chút đánh chút nháo của tôi với anh ta, chưa thể đả động được vị trí của rắn trong lòng anh ta."
"Vậy chuyện này liền khó làm rồi." Khương Tiểu Soái cảm thán.
Con mắt Ngô Sở Úy thoáng qua vẻ hung tàn, "Chỉ có thể phá hủy."
"Phá hủy?"
Ngô Sở Úy nhìn chằm chằm vào Khương Tiểu Soái: "Anh biết Nhạc Duyệt sợ nhất là gì không?"
Khương Tiểu Soái lắc đầu.
Ngô Sở Úy nhẹ phun ra một chữ, "Rắn."
Khương Tiểu Soái thầm tặc lưỡi, "Nha đầu này dã tâm thật lớn! Vì câu được con rể vàng, mà ủy khuất mình phải sớm chiều ở chung với rắn. Ngay cả tự ngược cũng dứt khoát như thế, vậy cô ta còn gì không thể làm ra nữa?"
"Có thể nói, cho dù là vì muốn Trì Sính được sống thoải mái hơn, tôi cũng phải trừ bỏ cô ta."
Khương Tiểu Soái nhẹ ho hai tiếng, "Điểm xuất phát đi lệch rồi, chú ý một chút."
Ngô Sở Úy cũng tự ngẩn ra, sau đó giả vờ như không có gì, tiếp tục đề tài vừa rồi.
"Tôi đoán Nhạc Duyệt đặc biệt ghét Túi Dấm Nhỏ, cô ta khẳng định trăm phương ngàn kế muốn xóa sổ Túi Dấm Nhỏ, cho nên chúng ta phải hạ thủ từ đó, dụ Nhạc Duyệt tàn hại Túi Dấm Nhỏ..."
"Sau đó cậu lại oai hùng xuất hiện?" Khương Tiểu Soái tiếp lời.
Ngô Sở Úy cười tà, "Tất nhiên rồi, Nhị Bảo cũng là người nhà của chúng tôi, làm sao có thể cho cô ta hãm hại?"
"Vấn đề là, cậu làm sao dụ?" Khương Tiểu Soái hỏi.
Sắc mặt Ngô Sở Úy biến đổi, trong ngữ khí không tự động mang theo mùi chua.
"Tăng thêm cơ hội ở chung của họ, ổn định địa vị của Nhạc Duyệt trước mặt cha mẹ Trì Sính, đây là tiền đề để kích động mâu thuẫn."
Khương Tiểu Soái cố ý thăm dò Ngô Sở Úy, "Ý của cậu là, cậu muốn lui ra sau màn?"
"Lấy lui làm tiến."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...