Trì Sính bóp chặt cổ Ngô Sở Úy, ngăn cản y bạo hành, giằng co một lúc, lại dùng sức lớn để ấn đầu Ngô Sở Úy về lồng ngực mình.
"Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, cậu về nhà ngủ một giấc đi, sáng ngày mai tôi đưa cậu đi ăn."
Ngô Sở Úy vẫn còn đang chìm trong bi thống của mình chưa kịp thoát ra, lải nhải không dứt, "Đầu tôi là một thành trì cứng chắc, anh bôi thuốc cho tôi, chính là đang từng chút một phá hủy đi năng lực chống tiến công của tôi..."
Trì Sính dùng tay xoa vài cái trên trán Ngô Sở Úy, hỏi: "Bị đụng đau sao?'
"Này, vừa rồi anh nói tâm trạng không tốt, sao vậy?" Ngô Sở Úy mới vừa phản ứng lại.
Trì Sính bước thẳng xuống giường, tha Ngô Sở Úy một mét bảy mươi lăm đang đu trên nách về phía cửa, Ngô Sở Úy cũng không giãy dụa, cứ mặc Trì Sính mang mình ra ngoài. Sau đó cửa đóng lại, không gian bị ngăn cách, một bên trong một bên ngoài. Một tiếng sau, Trì Sính mở cửa phòng, Ngô Sở Úy vẫn còn đứng đó.
Kéo mạnh vào trong.
"Hôm nay là sinh nhật cậu ta." Trì Sính đốt một điếu thuốc, "Lúc trước khi cậu ta tặng Túi Dấm Nhỏ cho tôi, một tay tôi có thể ôm lấy. Chớp mắt đã sáu năm rồi, tính ra ngay cả Túi Dấm Nhỏ có hình dáng ra sao cậu ta cũng không nhớ. Trước kia tôi không có cảm giác gì với rắn, vì những năm sống cùng cậu ta luôn tiếp xúc, chậm rãi mới có tình cảm đặc biệt với sinh vật này."
"Anh và cậu ta ở chung mấy năm?" Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính nói: "Hơn ba năm thì phải."
Ba năm... trong lòng Ngô Sở Úy lặp lại mấy chữ này, Trì Sính và người đó chung sống hơn ba năm, kết quả tốn sáu năm cũng không giải thoát. Mình thì quen đến bảy năm đó, nếu tính theo kiểu này, ít nhất còn phải giãy dụa mười lăm năm nữa!
"Nếu không phải vì cậu ta, tôi và Quách tử cũng không đến mức như hôm nay. Quách tử luôn là người anh em tốt nhất của tôi, lúc nhỏ tôi rớt xuống sông, là Quách tử lấy một cành cây kéo tôi lên, lúc đó Quách tử vẫn còn chưa ghi nhớ được."
Khói thuốc bao phủ mặt Trì Sính, Ngô Sở Úy không nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng vẫn nghe được sự nguội lạnh thấu xương trong ngữ khí lạnh nhạt cực điểm đó.
"May mà cậu ta biết điều, ngoan ngoãn cút ra nước ngoài." Cười lạnh một tiếng, "Nếu cậu ta dám xuất hiện trước mặt tôi, ông lập tức gian cậu ta, thao đến khi hết thở mới thôi!"
Một bình rượu nổ ở góc tường không xa, vụn rơi đầy đất.
Trong ấn tượng của Ngô Sở Úy, Trì Sính tàn nhẫn, nhưng không nói toạc ra, luôn yên hơi lặng tiếng hạ thủ, sau đó liếm lưỡi dao cười lạnh. Người có thể khiến Trì Sính cuồng loạn, nhất định có bản lĩnh khiến người ta muốn ngừng không được.
Một ngụm rượu trắng cay đến tận lòng, Trì Sính mở miệng hỏi: "Cậu đã từng trải qua tư vị tươi cười đối mặt với tình địch chưa?"
Ngô Sở Úy thầm trả lời: Không phải là đang trải qua đây sao?!
"Tôi đã được lĩnh hội hơn sáu năm rồi." Trì Sính nói.
Tôi lĩnh hội hơn sáu tháng rồi... Ngô Sở Úy nghĩ.
Trì Sính đột nhiên ôm lấy Ngô Sở Úy, cánh tay siết thật chặt.
"Đại Bảo, vẫn là cậu tốt, người sạch sẽ, tâm cũng sạch sẽ."
Ngô Sở Úy, "... Tôi đi uống nước.'
Trong thùng rác bên cạnh máy nước nóng đều là lõi bắp, những lõi bắp này đều do Ngô Sở Úy lột ra từng cái, chỉ lướt qua trong lòng cũng nắm được. Bên tai vang lên câu nói đó, "Đừng vội ăn, trước tiên điền xong biểu công tác cái đã, lát nữa đem lên phòng làm việc của đội trưởng Lý." Lúc đó không để ý, bây giờ đã hiểu ra rồi.
Ly nước này, Ngô Sở Úy không biết mình đã uống thế nào.
Ngồi lại chỗ cũ, Trì Sính nói rất nhiều chuyện quá khứ, hắn và Uông Thạc, hắn và Quách Thành Vũ, những năm tháng khốn nạn phong sinh thủy khởi đó. Ủ trong lòng đã sắp rữa ra rồi, hôm nay đều trút ra hết trước mặt Ngô Sở Úy, thoải mái thổ lộ hết, cũng triệt để làm chính mình phát nôn.
Sau đó, người họ Ngô nào đó liên tưởng đến bản thân, nhớ lại quá khứ đau lòng năm đó ngồi trên xe lửa màu xanh đi du lịch, ôm Nhạc Duyệt ngủ suốt đường, cánh tay tê không nhấc nổi.
Thế là, khi Trì Sính cúi đầu, nhìn thấy khóe mắt Ngô Sở Úy đỏ lên.
"Tôi đang nói chuyện của mình, cậu khóc cái gì chứ?" Trì Sính vuốt lên gương mặt Ngô Sở Úy.
Ai khóc với anh chứ? Tôi đang tự khóc chuyện của mình.
Thấy khóe mắt ẩm đỏ của Ngô Sở Úy, ngay cả cảm xúc của mình cũng chẳng bận tâm nữa, Trì Sính bỗng có chút đau lòng.
"Lớn đầu rồi còn khóc?" Quở trách một câu.
Trong lòng tôi hổ thẹn đó!
Ngô Sở Úy kéo tay Trì Sính, dự định nhân cơ hội này ngả bài, y thật sự không nhẫn tâm lừa gạt đồng bào của mình nữa.
"Thật ra tôi một chút cũng không sạch sẽ."
Trì Sính đẩy Ngô Sở Úy xuống đất, "Vậy thì dơ một lần luôn đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...