Nghịch Tập

Một khu đất bằng phẳng trên đỉnh đồi có hơn mười chiếc xe không chiếc nào giống nhau, toàn bộ đều đã được độ lại, phong cách máy bay chiến đấu, hầm hố, dán hoa văn,... so với những chiếc xe đua bình thường thì khác biệt một trời một vực.

Đứng bên cạnh những chiếc xe kia là hơn mười người chủ xe trẻ tuổi, đứng tụ thành ba bốn tốp nói mấy vấn đề độ xe gần đây. Phần lớn bọn họ đều mang theo bạn gái đi theo, những cô nàng vô cùng nóng bỏng quần áo thì không biết có mặc hay không chỉ biết những chỗ nào nên che lại thì đều hở ra, mấy cô ả cũng tụ lại buôn chuyện các nhãn hiệu mỹ phẩm mới ra.

Xe Trì Sính vững vàng dừng sát ở bên cạnh một chiếc Ferrari, mở cửa đi xuống.

Chủ xe Ferrari chính là người cược với cậu, tên Trương Vượng, so với Trì Sính nhỏ hơn bốn năm tuổi gì đó. Bốn năm năm trước lúc Trì Sính còn chơi xe, Trương Vượng vẫn còn là một nhân vật nhỏ trong giới đua , độ xe, không ai mong muốn đua cùng cậu. Sau đó 'Tiền bối" Trì Sính 'quy ẩn giang hồ', Trương Vượng mới bắt đầu chậm rãi bộc lộ tài năng, bây giờ thì cũng là một bậc tiền bối trong chốn đua xe.

Nhưng mà nhóm đua xe trước kia của Trì Sính với Trương Vượng hoàn toàn khác nhau, ngày trước thì đua xe cũng chỉ là so đo bình thường, chủ yếu cho mấy anh em vui vẻ, chưa bao giờ cho phụ nữ cùng tham gia.

Bây giờ thì đua xe cũng khác, ngoại trừ khoe khoang kỹ năng, còn có một mục đích quan trọng chính là hấp dẫn các cô em chân dài. (Háng rộng..)

Trương Vượng cũng không mời Trì Sính, Trì Sính lại đột nhiên đến tìm làm cho cậu mơ hồ hưng phấn. Ngay lập tức quyết định đem vụ cá cược nhỏ đổi thành vụ cá cược lớn, tiền cá từ mấy trăm tệ lên mấy triệu tệ, địa điểm đua xe cũng từ cao tốc đổi thành đường vòng quanh núi.

Trì Sính vừa mới xuống xe, một cô chân dài đứng đó không xa chọc chọc cô chị em chỉ về hướng Trì Sính, liên tiếp dùng ánh mắt hưng phấn và kinh ngạc ám chỉ cô gái kia nhìn về phía bên này.

"Trì thiếu gia làm sao lại đến?"

Lời này vừa nói ra, toàn bộ con gái ở đây đều đưa mắt nhìn về phía Trì Sính. Hơn mười cặp mắt đào hoa từ trên xuống dưới, từ trong đến ngoài, hận không thể cầm kính hiển vi mà nhìn Trì Sính. Vừa nhìn chăm chú vừa nghiêng đầu sang cô chị em bên cạnh, nhỏ to trao đổi cái gì đó, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười lẳng lơ.

Trương Vượng đi tới bên cạnh Trì Sính, tiện tay châm cho anh một điếu thuốc.

Bạn gái của Trương Vượng đứng ở bên cạnh cậu, tên Thang Ninh. Ba năm trước đây cũng đã từng lên giường với Trì Sính, Trì Sính đã sớm không còn ấn tượng gì với cô ta. Nhưng mà cô ta đối với Trì Sính lại có ấn tượng, hơn nữa ấn tượng đặc biệt sâu, cho tới bây giờ lên giường cùng Trương Vượng, trong đầu vẫn thỉnh thoảng hiện lên hình ảnh Trì Sính. (OMG)

"Trì thiếu gia, không ngờ anh thật sự đến, Trương Vượng nói với em, em còn không tin đó."

Thang Ninh cười nói.

Mặt Trì Sính không thay đổi gật đầu tỏ ý đã nghe.

Thang Ninh lại nói,"Ôi, Trì thiếu gia, em nghe nói anh đã đi làm."

Trì Sính còn chưa lên tiếng, điện thoại di động của anh vang lên. Thấy số Ngô Sở Úy, liền đi tới một nơi không có ai nghe.


Trì Sính mới vừa đi không bao lâu, gương mặt Trương Vượng liền kéo xuống, quay sang Thang Ninh quở trách một trận.

"Em nhìn em vừa tỏ ra vẻ ti tiện gì, thấy anh ta hai chân không khép được nữa hả? Anh mà không đứng ở đây, có phải em liền quỳ xuống liếm JJ cho anh ta hả?" (Tôi thích anh rồi Trương Vượng, tui thích mấy anh xã hội đen miệng lưỡi tiện như thế này.. )

Thang Ninh xấu hổ giận dữ ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm Trương Vượng nhìn một lúc, một câu cũng không nói mặc kệ cậu đứng đó lên xe trước.

Trì Sính nhận điện thoại, giọng mệt mỏi của Ngô Sở Úy từ bên trong truyền đến.

"Đi đâu đó?"

Trì Sính nói,"Vẫn còn ở nhà ba mẹ tôi."

"Làm sao tôi cảm giác bên anh gió to vậy hả?"

"Nào có gió?" Giọng nói của Trì Sính vững vàng,"Là tiếng thở của tôi."

"Tiếng thở của anh sao lớn như vậy?"

Trì Sính nói,"Muốn thao cậu."

Bên kia truyền đến tiếng thở dài than ngắn khó chịu.

Một lát sau, Ngô Sở Úy lại hỏi,"Vậy lúc nào thì anh về?"

"Sớm mà."

"Không cần trở về." Ngô Sở Úy cố ý nói,"Thần tượng tôi đang ở đây, anh không về tôi có thể cùng anh ấy nhiều hơn một chút."

Trì Sính nói,"Được."

"Được?"


Kỳ thực Trì Sính muốn nói là,"Được, chiêu này của cậu không tồi, có thể cho tôi phóng nhanh một chút đấy."

Bình thường Ngô Sở Úy nhắc tới Uông Trẫm, Trì Sính giống như ăn phải thuốc nổ, Ngô Sở Úy thì oán than đủ kiểu, trách Trì Sính lòng dạ hẹp hòi. Hôm nay cuối cùng thì Trì Sính hào phóng độ lượng, Ngô Sở Úy lại lòng dạ hẹp hòi, trực tiếp đem điện thoại cúp, không nói thêm gì nữa.

Trì Sính cười nhạt, trực tiếp đi đến chiếc xe của mình.

Ngô Sở Úy để điện thoại xuống, vừa muốn đi vào phòng tắm tắm rửa, chợt nghe phía không xa lắm truyền đến giọng Uông Thạc. Trong lòng buồn bực, trễ như thế cậu ta tại sao lại tới? Vừa nghĩ tới Uông Thạc, Ngô Sở Úy tự nhiên lại nghĩ đến Uông Trẫm. Uông Thạc mỗi lần đi ra ngoài đều dẫn theo Uông Trẫm, hẳn là............. Lần này cũng tới?

Không thể nào? Chuẩn như vậy sao?

Ngô Sở Úy rất nhanh mang giày nhảy ton tót ra ngoài cửa.

Uông Thạc vào phòng của Quách Thành Vũ, Uông Trẫm như một pho tượng thiên thần vậy, thân thể cao lớn đứng lặng ở cửa phòng Quách Thành Vũ.

Ngô Sở Úy không đi qua, mà dựa vào khung cửa của phòng mình, dùng sức ho khan hai tiếng.

Uông Trẫm không nhúc nhích, thân thể cường tráng lộ ra đường cong săn chắc, vẻ bề ngoài lộ ra tràn đầy lãnh khốc lạnh lùng, mặt không biểu cảm.

Ngô Sở Úy lại huýt sáo.

Uông Trẫm vẫn là không nhìn qua bên đó.

Ngô Sở Úy bĩu môi, cuối cùng vẫn không có thể ngăn cản mị lực với thần tượng, chậm rãi từ từ đi tới.

"Này!" Vỗ một cái lên vai Uông Trẫm,"Tôi gọi anh làm sao anh không để ý đến tôi hả?"

Ánh mắt Uông Trẫm một cách tự nhiên quét lên mặt của Ngô Sở Úy, thản nhiên hỏi,"Cậu gọi tôi lúc nào?"

"Được rồi......."


Ngô Sở Úy xoa xoa tay, đột nhiên có chút không biết nói cái gì cho phải. Cậu ta không nói lời nào, Uông Trẫm cũng không nói, hai người cứ như vậy mà đối diện với nhau, bầu không khí quỷ dị lan tràn khắp bốn phía. (Tui muốn phịch nhau quá.. Úy ơi.. Trẫm ơi)

Cuối cùng, Ngô Sở Úy nghĩ tới một chuyện đánh tan bầu không khí đó.

"Hôm đó bọn họ phun nước lên người tôi, vì sao anh cũng đi theo bọn họ phun tôi?"

Bàn tay to của Uông Trẫm đưa đến phía sau cổ Ngô Sở Úy, trực tiếp cả người cậu nhấc lên, kéo đến vị trí song song với đường nhìn của mình. (Quá cao hả.. )

"Vì sao tôi không thể phun?" Uông Trẫm hỏi.

Ngô Sở Úy nghẹn lời, hơn nửa ngày cũng không nghĩ ra được đáp án, hoặc là nghĩ ra được cũng không có cánh nào mà nói ra. Thế là cặp chân trên không trung đạp đạp mấy cái loạn xạ, không giãy được xuống, lại đánh lên ngực Uông Trẫm một đấm.

"Thả tôi xuống!"

Uông Trẫm vẫn tỏ ra bình tĩnh nói,"Cậu trả lời tôi trước đã."

"Anh trả lời tôi trước đã!" Ngô Sở Úy cũng không chịu thua kém,"Tại sao anh lại muốn phun tôi?"

"....."

"Anh làm sao có thể làm chuyện độc ác với tôi vậy hả?"

"....."

Ngô Sở Úy ồn ào mấy câu sau đó không nói gì nữa, cuối cùng Uông Trẫm mở miệng.

"Bởi vì tôi thích đàn ông, là cậu."

(ÔI mẹ ơi.... tình yêu của con.. @@)

Lúc đầu Ngô Sở Úy nghe được sáu chữ trước, tim trong nháy mắt từ vách núi bay lên đỉnh. Lại nghe hai chữ phía sau, trực tiếp ngã xuống.

"Thật......thật sao?"

Uông Trẫm đưa tay đến trên hông của Ngô Sở Úy, nhẹ nhàng dùng một chút lực, đã giúp cậu ta quay lại phía sau. Hai chân Ngô Sở Úy vừa chạm đất, Uông Thạc liền đi ra. Uông Trẫm vỗ một cái lên đầu Ngô Sở Úy, không nói gì liền đi.


Ngô Sở Úy bối rối một trận, mãi đến khi Khương Tiểu Soái mở cửa nhìn thấy cậu ta.

"Cậu ở đây làm gì hả?"

Ngô Sở Úy kể cho Khương Tiểu Soái nghe câu cuối cùng Uông Trẫm nói.

Cậu ta vốn là muốn cho Khương Tiểu Soái nói một tiếng,"Làm sao có thể?" an ủi cậu, nào ngờ Khương Tiểu Soái nghe xong chỉ nhìn lạnh, trong ánh mắt bỗng nhiên lóe lên một tia sáng e ngại.

"Đại Úy, chỉ sợ là lời anh ta nói là chân thật. Cậu suy nghĩ kỹ một chút, Trì Sính vì anh ta mà cùng cậu cãi vã nhiều lần như vậy, đều là ngoài ý muốn hay sao? Đều là do Uông Thạc giật giây Uông Trẫm làm như thế hay sao? Chỉ sợ không phải thôi! Làm gì có khả năng anh bị Uông Thạc giật giây hả? Chỉ còn lại một khả năng, anh ta cũng không hy vọng cậu và Trì Sính ở cùng với nhau. Vì sao anh ta không hy vọng? Là bởi vì anh ta thích cậu hay sao? Nếu như anh ta thích cậu, vậy anh ta hẳn là gắng sức để cho Uông Thạc và Trì Sính hợp lại, nhân cơ hội cùng với cậu. Nhưng anh ta vẫn giữa thái độ bình thường, hơn nữa còn cưỡng chế đem Uông Thạc đi. Điều này nói rõ cái gì hả? Nói rõ anh ta không thích cậu! Vậy vì sao anh ta lại muốn phá hoại tình cảm của cậu và Trì Sính? Đổi lại quan điểm một chút, Chung quy lại vì sao Trì Sính lại đối với Uông Trẫm khách khí như vậy? Trì Sính sợ Uông Trẫm hay sao? Anh ta sợ qua người nào chưa? Vậy vì sao mỗi lần có chuyện lại đối với cậu kích động như vậy? Còn luôn luôn phát tiết trên người cậu! Nhưng lại đối với Uông Trẫm khoan dung, anh ta......."

(Bệnh cũ của Soái tái phát..Nói nhảm... )

Khương Tiểu Soái còn chưa nói hết, Ngô Sở Úy xoay người muốn đi.

Khương Tiểu Soái níu cậu ta lại,"Ô này! Cậu muốn đi đâu?"

"Tôi muốn nhanh nhanh cách cậu xa một chút."

". . ."

..............

Cả khu núi hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên, từ đỉnh núi truyền đến tiếng động cơ đứt quãng gầm rú. Mới đầu chỉ là một vài âm thanh của chiếc xe thể thao được độ ống bô gầm lên, sau đó âm thanh động cơ càng lúc càng gần, chiếc nào hình thức cũng độ sộ vù vù lao tới, hơn mười chiếc xe không chiếc nào giống nhau cả, mang theo vẻ kiêu ngạo dữ tợn tàn khốc dưới màn đêm gào thét lao đi.

Không khí dường như bắt đầu căng lên, tất cả chiếc xe nhanh chóng lao đi cứ đến khúc cua lại phát ra tiếng két két kinh hoàng, như đang gắng sức níu lấy thần kinh con người vậy.

Đi tới giữa sườn núi, những chiếc xe này xếp thành một hàng ngay ngắn, cùng đợi lệnh khiêu chiến.

Ở những con đường quanh núi này, trước đây thường xuyên có những vụ tai nạn xảy ra ngoài ý muốn. Bởi vì kỹ thuật điều lái yêu cầu rất cao, nên đại bộ phân dân đua xe đều không dám ở nơi này mà đua, thật sự quá nguy hiểm, cả con đường lên núi vòng vèo lại không hề có một thanh chắn nào, chỉ cần có chút lơ là lập tức lao xuống vách núi kia.

Trì Sính mặt không thay đổi thắt chặt dây an toàn, gò má góc cạnh như dao găm hiện lên cửa kính ô tô vẻ trầm ổn kiên định.

Trọng tài đứng ở phía trước đoàn xe, giơ cao tay phải lên, bàn tay duỗi ra ra hiệu.

"Năm, bốn, ba, hai, một!"

Nắm đấm của trọng tài gắng sức vung xuống, hai chiếc xe thể thao đứng đầu hàng bắt đầu lao ra, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra két két 'Thét chói tai', mùi khét của cao su ma sát với mặt đường cũng xộc thẳng lên mũi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui