Nghịch Tập

Buổi sáng, Trì Sính ở trong trại tạm giam rảnh rỗi buồn chán, trong tay nghịch nghịch một đồng xu nhỏ. Xoay xoay nó trên mặt bàn sau đó lại giữ nó yên lặng, rồi lại xoay xoay.... cứ thế ngồi nghịch một lúc, sau đó anh ta cầm đồng xu lên, tỉ mỉ quan sát một hồi lâu.

Tiếp đó, Trì Sính đem đồng xu đặt bức tường xi măng đối điện dùng sức mài mài, đem hoa văn trên đồng xu mài nhẵn. Sau khi mài mỏng đi cầm hơi khó lại lấy miếng vải mỏng lót vào tiếp tục mài, rồi sau đó dùng kem đánh răng đánh bóng, làm cho hai mặt của đồng xu sáng bóng như gương. Cuối cùng dùng chiếc đầu của móc treo quần áo bằng nhôm mài từng chút từng chút một tạo thành một mũi kim vô cùng sắc nhọn, rồi cầm khắc lên mặt của đồng xu tạo thành chữ nhỏ nhỏ mờ mờ làm cho mặt của đồng xu ánh lên như được đính đá trên mặt, đặc biệt tinh xảo.

Trì Sính dự định làm mặt dây chuyền, mặt trước khắc lên chữ 'SÍNH', mặt sau khắc lên chữ 'ÚY ÚY', sau khi ra ngoài sẽ đưa cho Ngô Sở Úy.

Kết quả, anh vừa mới khắc xong một chữ 'Sính', đã bị Phó sở trưởng trại tạm giam gọi đi nói chuyện.

Chờ lúc Trì Sính trở lại, thì Cổ Thân đang ở trong phòng giam của anh, mặt dây chuyền đã bị cậu ta nhét vào túi áo.

"Cám ơn." Cổ Thân nhe răng cười quay sang Trì Sính vẻ mặt hồng đỏ. (Phiên bản fake 1 của Soái... nhưng có khi lợi hại hơn 1 tý... ATSM quá kinh điển.. *yêu yêu*)

Trì Sính mặt không biến sắc ung dung thản nhiên nhìn cậu ta, giọng nói cứng nhắc không tự nhiên.

"Tôi có nói cái đó cho cậu hay sao?" (90% phịch nhau rồi.. )

Cổ Thân vẫn cười, giả bộ chẳng hề để ý rồi lại tận lực mà cười.

"Tôi cũng không cần anh phải nhiều lời."

Nói xong, giày da bóng lộn hiên ngang trở về phòng làm việc.

Cũng không thể nào trách Cổ Thân tự mình đa tình, những phạm nhân bình thường kia đều làm một một vài món thủ công, ngày nào đó sau khi ra tù liền đưa cho Cổ Thân. Ai có thể nghĩ tới bọn họ sẽ mang ra khỏi trại tạm giam? Hơn nữa người giống như Trì Sính đây, cuộc sống cũng không thiếu cái gì, sẽ đem theo vật không đáng tiền như thế này mang theo hay sao?

Cho nên, Cổ Thân đem mặt dây chuyền này xem như chuyện đương nhiên, coi như là của cậu ta mà lấy đi, nghĩ đây chính là vật kỷ niệm của anh trước khi ra khỏi trại tạm giam muốn tặng cho cậu. ( Chỉ số ATSM của Thân Thân quá là cao... cao hơn cả Soái Soái nhà ta rồi..)

Trì Sính cũng không đòi lại, lại làm thêm một cái nữa, chỉ khắc một chữ 'ÚY' lên, đến khi làm xong thì trời cũng sáng. (Sính cho Thân, chỉ còn một chữ ÚY thì mọi người cũng phải ngầm hiểu hai người PHỊCH nhau rồi còn gì.. )

.........

Sau đó vài ngày, Ngô Sở Úy lại nhờ Cổ Thân chuyển đồ đạc vào cho Trì Sính, có đồ lót, có đồ ăn các loại. Cổ Thân bao giờ cũng trêu chọc cậu, nói Ngô Sở Úy giống như bảo mẫu của Trì Sính. Thường xuyên qua lại hai người cũng đã bắt đầu thân thiết hơn, Cổ Thân cũng hay đem chuyện trong trại tạm giam kể cho Ngô Sở Úy nghe.

"Tôi nghe nói Trì Sính cũng thích cái kiểu kia kia đó hả?"

Ngô Sở Úy nghe không hiểu,"Thích kiểu nào.?"

Cổ Thân lấy tay ra hiệu một cái, ám chỉ với Ngô Sở Úy cái kia kia của cậu là 'gay'.


Ngô Sở Úy lơ mơ không biết diễn đạt ra sao.

"Cậu không phải giấu tôi." Giọng Cổ Thân dửng dưng,"Trước đây tôi làm quản giáo trong trại giam cũng chứng kiến bao nhiêu chuyện như vậy. Bây giờ chuyển đến trại tạm giam, coi như cũng bớt bớt một chút."

Ngô Sở Úy cười gượng hai tiếng,"Trại giam với cuộc sống sinh hoạt bình thường không giống nhau. Trại giam đó là sinh lý bức bách, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày thì khác, việc kia kiểu quan hệ kia không phải là thứ có thể dễ dàng nói chuyện hả?"

Cổ Thân cũng rất xấu hổ,"Có thể tôi ở đây trong thời gian dài, tư tưởng cũng bị sai lệch một chút."

Ngô Sở Úy nhìn sang Cổ Thân một lúc, khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa.

"Aizzz. . . Hỏi cậu cái này. . . Với điều kiện như cậu, làm việc ở trại giam với trại tạm giam không phải rất 'mời gọi' sao? Một năm rưỡi trông coi mấy ông, được không ít ánh mắt dòm ngó nhỉ?"

Cổ Thân hừ lạnh một tiếng, "Vậy đã là gì, nếu chỉ nhìn thôi thì đỡ rồi. Nhất là gặp mấy tên miệng thúi, nhìn không chưa đủ, còn phải chọc ghẹo mấy câu, thật là chịu không nổi."

"Trì Sính có chọc ghẹo cậu không?" Ngô Sở Úy cố ý hỏi.

Sắc mặt Cổ Thân thay đổi, chậm rãi nói: "Anh ta. . . thật ra. . . không dùng miệng. . . chọc ghẹo, anh ta có chiêu còn ghê gớm hơn."

"Chiêu gì ghê gớm vậy nói nghe một chút."

Cổ Thân không được tự nhiên nói,"Cậu còn hỏi tôi? Cậu quen biết anh ta bao nhiêu năm như vậy, anh ta là người như thế nào cậu còn không biết hay sao?"

"Tôi chỉ muốn hỏi cậu." Ngô Sở Úy xấu xa đùa giỡn,"Muốn là muốn nghe chính miệng cậu nói ra."

Ánh mắt của Cổ Thân có vẻ giận mà lại không phải giận nhìn Ngô Sở Úy,"Cậu làm sao mà lại hư hỏng như vậy? Có phải là Trì Sính bảo cậu hỏi tôi không?"

"Cậu không cần biết ai bảo tôi hỏi, cậu cứ nói thoái mái, tôi chỉ là vui vẻ khi nghe tin tức của Trì Sính."

Cổ Thân dây dưa một hồi, vẫn chậm rãi nói ra.

"Thì đêm hôm nọ, anh ta biết rõ ràng tôi đang trực ban, biết tôi đang ngồi trực máy giám sát, thế mà còn hướng về phía tôi làm chuyện đó. Cậu không biết được cái vẻ mặt hạ lưu khi đó đâu, kiểu giống như là cố ý biểu diễn cho tôi vậy........."

Cổ Thân càng nói khuôn mặt càng hồng, Ngô Sở Úy càng nghe khuôn mặt càng đen.

Nhưng cậu kìm chế vô cùng tốt, một chút cũng không để cho Cổ Thân nhìn ra bất kỳ khác thường gì. Cậu ta cũng biết, Cổ Thân nói nửa phần thật nửa phần là đang 'tự sướng'. Phòng giam nào cũng có camera giám sát, mà có biết bao nhiêu phạm nhân rồi cả nhân viên giám sát. Nếu Cổ Thân chỉ có thấy được mỗi mình Trì Sính, vậy rõ ràng vấn đề không phải ở Trì Sính, mà vấn đề là ở phía Cổ Thân. ( Úy tỉnh lắm.)


Nhưng mà Ngô Sở Úy bực bội Trì Sính không tự chủ, biết rất rõ ràng có người rình coi trộm, còn không biết chọn thời gian mà 'xử lý'. Cậu ta lại không hề biết rằng, một đêm liền Cổ Thân nhìn chằm chằm màn hình giám sát không có chút nào rời mắt khỏi, vậy Trì Sính nào có thể chọn được chỗ trống mà 'xử lý' ? !

"Ha ha...... Cậu lúc đó có cương lên không?" Ngô Sở Úy dí dỏm hỏi.

Con ngươi Cổ Thân lườm lườm,"Tại sao tôi phải cương hả?" (Mẹ phun cả ra lại còn sĩ mồm..)

Ngô Sở Úy chửi thầm: Mẹ! Cậu nói chuyện với tôi mà còn cương được lúc đó nhìn không cương lên, ai tin hả?

Một lát sau, Cổ Thân lại nói,"Anh ta còn hướng camera tỏ ra đáng yêu với tôi nữa."

Khóe miệng Ngô Sở Úy giật một cái,"Anh ta còn đáng yêu?"

Cổ Thân càng nói càng hưng phấn,"Cậu cũng không biết hả! Anh ta đặc biệt đáng yêu, hôm đó ở trong phòng giam ăn kẹo mút. Nhưng không phải là cắn cắn gặm gặm đâu, mà là liếm từng chút từng chút một, giống như trẻ con đó! Cậu nói xem, anh ta có phải cố ý đáng yêu cho tôi xem không?"

Ngô Sở Úy thuận theo ý của cậu ta nói,"Anh ta bình thường ăn kẹo không phải kiểu như vậy, nhất định là cố ý."

Cổ Thân lại thổn thức một trận, rồi nhìn xuống đồng hồ nói,"Đến giờ rồi, tôi phải đi trực."

Ngô Sở Úy nói,"Đừng quên mấy thứ này đưa cho Trì Sính."

Cổ Thân làm ra vẻ khó chịu ra mặt,"Lại đưa hả? Sao lại đưa nhiều như vậy hả? ! Sau này cũng đừng nuông chiều anh ta nữa, đây còn chưa có phán quyết, thật sự nếu phán quyết ba năm rưỡi, cậu không phải mệt chết hay sao?"

"Nếu mà thật sự phán quyết ba năm rưỡi, tôi cũng không giúp đưa cho anh ta nữa! Chỉ sợ ba năm ngày được phán quyết trắng án thả ra, tôi không thừa dịp mấy ngày nay tỏ chút tấm lòng, anh ta khẳng định mắng tôi là đồ vô lương tâm."

Ngô Sở Úy nói xong thì thấy nhẹ nhõm một chút, vừa mới nghe được Cổ Thân nói ba năm rưỡi, trong lòng run lên một cái.

Sắc mặt của Cổ Thân cũng thay đổi,"Đúng vậy, vụ án của anh ta còn ba ngày nữa là mở phiên tòa."

Nói xong, không biết nghĩ tới điều gì, hơn nửa ngày cũng không lên tiếng.

Ngô Sở Úy vỗ vỗ bờ vai của cậu ta,"Cậu mau đi làm đi, tôi cũng phải đi đây."

"Ừ."


Hai ngày sau đó, Ngô Sở Úy hoàn toàn không ngủ được. Trước đó vài ngày dù có vật vã lắm thì vẫn có thể chợp mắt được một chút, bây giờ là hoàn toàn không chút mệt mỏi. Buổi tối mỗi ngày đều nhìn chằm chằm mặt đồng hồ, đếm từng giây từng giây một, đếm đến giao giờ thì Trì Sính mới có thể ra ngoài.

Tuy rằng Quách Thành Vũ năm lần bảy lượt cam đoan sẽ không có bất kỳ rắc rối nào nữa, nhưng Ngô Sở Úy vẫn lo lắng. Lo lắng càng tăng lên nghiêm trọng khi ngày mở phiên tòa càng đến gần, thậm chí đến mức Ngô Sở Úy không chịu nổi suýt thì phát điên.

Một đêm trước hôm mở phiên tòa, Khương Tiểu Soái gọi điện thoại cho Ngô Sở Úy,"Cậu có muốn đi dự phiên tòa hay không? Nếu như muốn đi, Quách Tử nói có thể giúp cậu xin......."

"Không cần." Ngô Sở Úy cắt ngang lời Khương Tiểu Soái,"Tôi vẫn cứ nên đợi ở nhà thì hơn, ba anh ấy nhất định không muốn trông thấy tôi."

Kỳ thực, chạm mặt ba mẹ Trì Sính chỉ là vấn đề không quan trọng, quan trọng là Ngô Sở Úy chịu không nổi cái bầu không khí áp lực của phiên tòa. Cậu ta không muốn nhìn thấy Trì Sính bị áp giải ra, càng không muốn nhìn thấy Trì Sính lại bị áp giải vào. Nếu thật sự như vậy, cậu sẽ chết mất.

Cho nên, ngày hôm mở phiên tòa thẩm tra xử lí vụ án của Trì Sính, Ngô Sở Úy cứ theo như những ngày thường mà ra quầy hàng. (Có ý đồ cả.)

Ba ngày ba đêm không chợp mắt, hơn nữa phơi nắng liên tục, cả người Ngô Sở Úy cảm thấy choáng váng. Mà hôm nay khách hàng đặc biệt nhiều, liên tục liên tục kéo đến kéo đi, Ngô Sở Úy liều mạng thổi, não thiếu khí nghiêm trọng, chân đứng không vững, giống như đang đi trên mây vậy.

Cuối cùng, vừa qua thời gian ăn trưa, mọi người ai đi làm thì đi làm, ai đi học thì đến trường, Ngô Sở Úy mới có thể nghỉ một lát.

Quần áo của cậu đều bị mồ hôi thấm ướt nếu cởi ra có thể vắt được cả một bát nước, cũng không biết tìm một chỗ mát mẻ mà ngồi đợi. Cứ như vậy ngây ngây ngô ngô đứng đó, mặc cho những giọt mồ hôi rơi xuống tí tách tí tách. Lại không ngừng nhìn lên màn hình điện thoại, chín giờ mở phiên tòa đến bây giờ, vẫn chưa có tin tức gì.

Thời gian vẫn cứ trôi qua chậm chạp, im lìm, mồ hôi trên người Ngô Sở Úy càng ngày càng nhiều, khuôn mặt cũng bị nướng đến đỏ mà cũng không hay biết.

Lúc này, đột nhiên nước từ phía sau phun tới, phun thẳng vào trên cổ Ngô Sở Úy, phun liên tục vào Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy muốn quay đầu xem là ai, kết quả khuôn mặt lại gặp phải một cột nước phun đến suýt chút nữa thì sặc chết cậu ta. Cậu ta một bên ngăn cản một bên lau lau nước trên mặt, nghe được tiếng cười của Khương Tiểu Soái.

"Cậu, muốn........Đừng........"

Còn chưa nói hết, Khương Tiểu Soái lại dùng súng phun nước hướng cái miệng của Ngô Sở Úy bắn một cái. Ngô Sở Úy vừa mắng vừa tránh, sau đó thực sự không tránh được liền vứt cả quày hàng bắt đầu chạy, Khương Tiểu Soái liền đuổi ở phía sau cậu phun liên tục.

Sau đó, súng nước của Khương Tiểu Soái hết nước, không thể làm gì khác hơn là đi đổ nước vào, lúc này Ngô Sở Úy mới có thể tạm nghỉ.

Lúc này vô cùng mát mẻ, gió thổi qua đến hai chân đều run run.

Ngô Sở Úy một bên thở hổn hển một bên quay sang mắng Khương Tiểu Soái, đúng lúc này, xe của Quách Thành Vũ đột nhiên lái tới.

"Anh không mau quản lý Khương Tiểu Soái đi hả! Cậu ta cầm súng bắn nước phun tôi!" Ngô Sở Úy cáo trạng.

Quách Thành Vũ nói,"Cậu đứng ở nơi này chờ tôi, tôi đi lấy cho cậu cái khăn mặt."

Kết quả, khăn mặt không hề có, lại cầm ra hai cái súng bắn nước công suất lớn, vô cùng lớn.... Tiếp tục hướng Ngô Sở Úy phun.

Trong lòng Ngô Sở Úy gào thét rống giận, đôi gian phu dâm phụ, cẩu nam nam, thừa dịp Trì Sính không có ở đây mà ức hiếp tôi. Ngô Sở Úy chạy như điên đi trốn, đến phổi cũng muốn nổ tung, mới chạy trốn được đến một con hẻm nhỏ, chạy thoát được đôi 'gian phu dâm phụ' Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ tấn công không thương tiếc.


Ngô Sở Úy ngồi xổm dưới đất thở hổn hển, mắt nghiêng ngó bốn phía quan sát trận địa, đề phòng Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái.

Đột nhiên, một bóng bay nước từ trên đỉnh đầu nổ tung.

"Chết tiệt, ai hả?"

Ngô Sở Úy ngẩng đầu nhìn lên, Uông Thạc đang ở cửa sổ tầng trên của căn nhà trong hẻm nhìn xuống chỗ cậu.

"Ngô mắt to đây mà!"

Nói xong, bùm bùm nện xuống vô số bong bóng nước, tất cả đều là bóng nước bay đến đập tán loạn xung quanh Ngô Sở Úy.

Uông Thạc nhe răng hung ác cười cười,"Tôi cho cậu thổi bóng bay, tôi cho cậu thổi bóng bay..........."

Ngô Sở Úy hướng sang bên khác chạy trốn, chạy đến một khúc quanh chợt đụng vào một cơ thể cao to.

Ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt lạnh lùng của Uông Trẫm tỏa ra hào quang cứu thế...như một vị phật tổ đứng trước mặt cậu.

"Cứu tôi!" Ngô Sở Úy kích động không thôi,"Ba người bọn họ..........."

Còn chưa nói hết, Uông Trẫm chẳng biết từ đâu đưa tới một ống nước, trực tiếp dùng ống nước phun. Lúc này, Ngô Sở Úy chạy đi đâu cũng không thể được, trực tiếp bị ngã xuống đất, người ướt sũng như con chuột mà cười cười mắng chửi.

Rất nhanh, Quách Thành Vũ, Khương Tiểu Soái, cùng Uông Thạc đều đã tới. Bốn người thừa dịp Trì Sính không có ở đây, triển khai kế hoạch tàn bạo hành hạ Ngô Sở Úy, ức hiếp được và được ức hiếp quả thật vô cùng vui vẻ thoải mái tuyệt vời!

Bên này Trì Sính hơn bốn tiếng đồng hồ toà án thẩm vấn cuối cùng cũng kết thúc, như theo như lời của Quách Thành Vũ, chứng cứ không đủ đương nhiên sẽ phải thả ra.

Mãi đến khi nhân viên thẩm lí và phán quyết tuyên đọc xong xuôi Trì Viễn Đoan mới chính thức thở dài một hơi.

Cuối cùng, gia đình Trì Sính cùng đi ra cửa chính tòa án.

Xe của Trì Viễn Đoan đỗ ở cửa tòa án, Trì Sính trực tiếp cầm chìa khóa , ngồi vào ghế tài xế.

"Lần này là thằng nhóc mày số......."

Trì Viễn Đoan còn chưa kịp nói ra: 'may mắn', Trì Sính liền đạp chân ga lái xe đi! Để cho Trì Viễn Đoan nuốt khan chữ đó vào trong, không còn gì để nói.

Ông ta còn tưởng rằng Trì Sính nghĩ bọn họ quan tâm nhiều ngày như thế, muốn đích thân đưa bọn họ về nhà, nào ngờ tên súc sinh này trực tiếp đem xe lái đi, để cho hai ông bà phơi nắng ở cổng tòa án.!

Chung Văn Ngọc buồn bực,"Con trai vội vã đi đâu vậy nhỉ? Ngay cả chào hỏi cũng không!"

Trì Viễn Đoan sầm mặt nổi giận gầm lên một tiếng,"Đi tìm đường chết!!!!!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận