Tháng sáu tháng bảy, lại đến mùa hạnh đào chín.
Trong vườn nhà Ngô Sở Úy có trồng một cây hạnh đào, vừa đến hạ tuần tháng sáu, hạnh đào chi chít có thể nặng trĩu cả cành. Ngô Sở Úy thích ăn hạnh đào nhất, rảnh rỗi lại đi vòng vòng dưới gốc hạnh đào, vừa hái vừa ăn, đi hai vòng có thể ăn hơn một cân.
Năm nay vì công ty bận rộn, Ngô Sở Úy không có thời gian rảnh đi dưới gốc hạnh đào hái ăn, sau khi về nhà liền hái sạch hạnh đào, vác hai bao lớn chật ních lên xe.
Bà Ngô chạy bước nhỏ tới bên xe Ngô Sở Úy, nôn nóng hỏi: "Con lấy đi hết sao?"
Ngô Sở Úy nói: "Nếu không để lại cho ai ăn chứ? Mẹ có bệnh tiểu đường, bác sĩ không cho mẹ ăn trái cây có hàm lượng đường cao."
"Không phải mẹ ăn." Bà Ngô nói: "Là cháu ngoại của con thích ăn, con quên rồi hả?"
Ngô Sở Úy sụ mặt nói: "Không phải mẹ đã cho chị một sọt rồi sao? Sao còn mong nhớ đến chút ít trên xe con làm gì? Chẳng lẽ mẹ chỉ thương cháu trai của mẹ, không còn thương con trai của mẹ nữa?"
Bà Ngô bối rối, thằng con này sao lại thay đổi rồi? Trước kia hạnh đào vừa chính đầu tiên sẽ đưa cho chị nó, chuyện gì cũng nghĩ cho người khác trước, bây giờ sao lại học cách bảo vệ thức ăn thế nào?
Hết cách, trước kia không ai nghĩ đến y, y chỉ có thể suy nghĩ cho người khác trước. Bây giờ có người chiều quen rồi, y nghiễm nhiên sẽ cho rằng tất cả đồ tốt đều là của mình.
"Con còn phải đưa một ít cho Trì Sính nữa." Ngô Sở Úy tìm cho mình một lý do bá chiếm.
Vừa nghe câu này, chân mày bà Ngô lập tức giãn ra.
"Con nên nói sớm chứ! Trong phòng phía tây còn nửa thùng đó, mẹ đặc biệt giữ lại cho đại Trì."
Ngô Sở Úy oán: "Sao mẹ lại thiên vị như thế chứ? Con mới hái hai bao mẹ đã không vui, kết quả lại lén lút giữ lại nửa thùng cho Trì Sính!"
"Cái thằng này! Mẹ không vui chỗ nào?" Bà Ngô đánh một cái lên lưng Ngô Sở Úy, "Nếu con nói còn có phần của đại Trì, mẹ có thể không vui sao?"
Ngô Sở Úy đen mặt, nói vậy chẳng phải là không vui sao?
Trên đường về phòng, bà Ngô lại nói: "Mấy hôm trước đại Trì lại đến thăm mẹ, còn mang bác sĩ đến kiểm tra cho mẹ. Cậu ta nói sau này sẽ nhờ bác sĩ định kỳ đến nhà kiểm tra cho mẹ, mẹ khỏi phải chạy đến bệnh viện. Con nói xem sao đại Trì lại đối xử với con tốt vậy?"
Ngô Sở Úy nhẹ ho hai tiếng, để che giấu mất tự nhiên trong lòng.
"Anh ta à, đối xử với ai cũng tốt."
Bà Ngô lại nói: "Vậy con có từng đi thăm ba mẹ cậu ta chưa?"
Ngô Sở Úy suýt nữa cắn phải lưỡi, đi thăm ba mẹ anh ta? Con làm sao có lá gan đó chứ! Khỏi nói đến thân phận địa vị nhà người ta, chỉ nói đến trách nhiệm của mười hai cây gậy mở rộng hậuu đình kia, y đã không gánh nổi rồi!
"Chuyện này, không cần thiết." Ngô Sở Úy phô diễn.
Bà Ngô nhíu mày: "Cái gì mà bảo không cần thiết hả? Cái thằng này không hiểu biết gì hết! Người ta luôn đến đây thăm mẹ, con không đi thăm ba mẹ người ta, thích hợp sao?"
"Loại dân thường như con, nên chạy đi coi tin tức Bắc Kinh xem ra đáng tin hơn."
"Thằng nhóc này lại lầm bầm gì đó hả?"
Ngô Sở Úy lắc đầu: "Không, con nói ba mẹ anh ta rất bận, đợi người ta có thời gian thì con sẽ đến."
Kéo mấy chục cân hạnh nhân về công ty, trước khi xuống xe ước lượng một chút, nửa thùng đó quả nhiên còn nặng hơn hai bao của mình, thế là Ngô Sở Úy lại lấy một phần trong nửa thùng đó bỏ vào túi của mình.
Cho dù là thế, y nhìn số hạnh nhân còn lại trong thùng, vẫn cảm thấy hơi đau lòng.
Hôm nay là thứ năm, là ngày mỗi tuần Ngô Sở Úy sẽ đi đón Trì Sính.
Sau khi tan ca, y lái xe đến đơn vị của Trì Sính, giữa đường bị kẹt xe, Ngô Sở Úy nhân thời gian này lại lén ăn không ít trong phần của Trì Sính.
Kết quả, khi đến trước cửa cục tài chính, lại có hơn nửa cân vào bụng Ngô Sở Úy.
Trì Sính vừa xuống bậc thang, Ngô Sở Úy đã thò đầu ra cửa sổ xe.
"Quả hạnh đào của nhà tôi, nếm thử xem có ngon không."
Nói xong ném một quả cho Trì Sính.
Trì Sính trực tiếp đón lấy bằng miệng, cắn miếng lớn, nhai nuốt, rồi gật đầu.
"Mùi vị không tệ."
Ngô Sở Úy âm u: "Sao không nhả hạt?"
Trì Sính thờ ơ: "Còn có hạt sao?"
Má, chưa từng thấy ai thế này, Ngô Sở Úy đen mặt nhìn Trì Sính.
Trì Sính vừa định lên xe, Ngô Sở Úy vội mở miệng nói: "Khoan hãy lên, mang thùng hạnh nhân ở cốp sau vào phòng làm việc của anh, để ban ngày ăn."
"Cậu ôm em trai cậu trước này." Nói xong đưa Túi Dấm Nhỏ cho Ngô Sở Úy.
Không biết có phải do mùa màng thủy thổ không hợp không, mỗi khi đến tháng này, Túi Dấm Nhỏ đặc biệt thích dính người. Mấy hôm nay Trì Sính luôn mang nó đến đơn vị, bình thường đeo nó chơi máy tính, ngay cả điều hòa cũng tiết kiệm.
Ngô Sở Úy tách một quả hạnh nhân, bên trong có một con sâu, đúng lúc nhét vào miệng Túi Dấm Nhỏ.
Đại Bảo ăn hạnh, Nhị Bảo ăn sâu, một gia đình ấm áp đầy tình thương.
Trì Sính vác thùng ra ngoài, đúng lúc đụng phải Lý Chi Linh vừa mới từ bên trong đi ra.
Một lần đụng phải là tình cờ, hai lần chạm mặt là duyên phận, lần này cũng chạm mặt thì phải nói lại. Ngô Sở Úy bất giác nghĩ, một tuần lễ tôi mới đến một lần, sao lại trùng hợp luôn đụng phải cô ta như thế? Rõ ràng quá rồi, chắc chắn có người ngày ngày chơi xấu ở đây.
"Ôi, trùng hợp thế!" Lý Chi Linh cười chào hỏi Trì Sính.
Trì Sính gật đầu với cô ta, vừa định đi vào trong, Lý Chi Linh quả nhiên lại kéo hắn.
"Trong cái thùng của anh là gì vậy? Mùi rất thơm!
Trì Sính đáp ngắn gọn: "Hạnh đào."
Người bình thường bị hỏi thế, đều sẽ thêm một câu: Cô cũng nếm thử đi! Trì Sính không mở miệng, liền chứng minh hắn căn bản không muốn cho Lý Chi Linh ăn. Nhưng Lý Chi Linh không cảm thấy thế, cô cho rằng Trì Sính không mở miệng là do cá tính tạo ra, đối với loại đàn ông này không thể kiêu ngạo, phải nhiệt tình hào phóng, chủ động mở miệng thay người ta.
"Ôi! Tôi cũng muốn nếm thử."
Ngô Sở Úy oán thầm, cô còn có thể giả vờ thêm chút nữa không? Bình thường đồ ăn của cô toàn là đặc biệt cung cấp, có đến mức phải kích động kiểu đó với hàng quê của bách tính nghèo khổ chúng tôi sao?
Lý Chi Linh trực tiếp thò tay vào thùng, lấy một quả đưa vào miệng.
"Chưa rửa." Trì Sính nhắc nhở.
Lý Chi Linh không để ý: "Không sao, vừa thấy là biết đồ thiên nhiên không ô nhiễm, khẳng định không có thuốc trừ sâu."
Ngô Sở Úy mài răng, mắt cô đúng là bén!
Lý Chi Linh ăn xong một quả, kêu to rất ngon, lại thò tay vào trong thùng của Trì Sính.
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Trì Sính sẽ trực tiếp bỏ đi, cô thích nói tôi keo kiệt thì nói đi, dù sao thứ Đại Bảo cho tuyệt đối không tặng ra ngoài. Nhưng hôm nay Ngô Sở Úy ở đây, Trì Sính vẫn không thể biểu hiện vẻ mặt bảo vệ thức ăn ra, người khác không dám xem thường Trì công tử hắn, nhưng Ngô Sở Úy dám.
Thế là trực tiếp nhét vài quả vào trong túi váy của Lý Chi Linh, rồi vác thùng bỏ đi.
Mặt Ngô Sở Úy lập tức đen thui, má, ông còn không nỡ cho anh ta ăn, cô lại dám giành mất! Nhìn túi váy của Lý Chi Linh phồng lên, Ngô Sở Úy đau lòng hết biết!
Nhưng, đợi Trì Sính lên xe rồi, y liền trở lại bình thường.
Giống như không có việc gì, nên nói thì nói nên cười thì cười, hoàn toàn không nhắc đến chuyện vừa rồi.
Hôm sau, Ngô Sở Úy dậy sớm, không vì gì khác, chỉ vì đưa đón Trì Sính, điều tra tình hình quân địch.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, xe vừa lái đến đơn vị của Trì Sính, Lý Chi Linh lại từ chỗ nào chui ra.
"Có ăn sáng chưa?" Trong tay cầm một cái túi: "Bánh bao canh bảo mẫu nhà tôi làm, đặc biệt ngon, có muốn nếm thử không?"
Trì Sính lạnh nhạt đáp: "Đã ăn rồi."
Thấy Lý Chi Linh lại muốn cùng Trì Sính bước vào, Ngô Sở Úy thò đầu ra ngoài xe, cố ý huýt sáo một cái.
Lý Chi Linh vô thức nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng lại trên người Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy hiểu rõ tốc độ của Trì Sính, lúc này chắc chắn hắn đã lên đến lầu ba rồi, thế là yên tâm gọi Lý Chi Linh: "Chị dâu, tôi còn chưa ăn sáng."
Lý Chi Linh kinh ngạc chỉ vào bản thân: "Anh đang gọi tôi?"
"Ở đây trừ cô ra còn người khác sao?"
Lý Chi Linh âm thầm vui sướng, nhưng không biểu lộ quá mức, vẫn khá cẩn trọng lại xe Ngô Sở Úy, thăm dò: "Vừa rồi anh gọi tôi..."
"Chị dâu đó!" Ngô Sở Úy dứt khoát nói.
Lý Chi Linh giả bộ tức giận nói: "Gọi bậy gì đó? Ai là anh của anh hả?"
Ngô Sở Úy cười rất xấu xa: "Cô còn không biết sao?"
Lý Chi Linh đỏ mặt: "Thôi đi, bát tự còn chưa xem mà."
Ngô Sở Úy cười lạnh, yên tâm đi, cả hy vọng xem cũng không có đâu.
Nhưng vẫn đặc biệt dẻo mồm nói một câu: "Đây không phải chuyện sớm muộn sao?"
"Trì Sính nói với anh về chuyện của hai chúng tôi sao?" Lý Chi Linh căng thẳng thăm dò.
Má, nghe ý cô, hai người còn có chuyện gì để nói hả?
Nỗi tức giận thoáng qua trong mắt Ngô Sở Úy, tiếp tục trêu cợt: "Bụng tôi vẫn còn đói đây này, không nhớ ra cái gì hết đó."
Lý Chi Linh bĩu môi: "Được rồi, cho anh hết."
Nói xong nhét vào xe Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy căn bản không đói, chỉ là khơi chuyện mà thôi.
"Cô biết tại sao Trì Sính không ăn bánh bao canh cô cho anh ta không?"
Lý Chi Linh huênh hoang nói: "Không phải anh ấy đã ăn sáng rồi sao?"
Ngô Sở Úy nói: "Cái gì chứ! Anh ta không thích ăn bánh bao."
Mắt Lý Chi Linh sáng lên: "Vậy anh ấy thích ăn cái gì?"
"Nhiều lắm, các loại đậu, bánh gạo khô, hạt dẻ cười, hạt dưa, xiên que này..." Ngô Sở Úy nói một đống thứ mình thích ăn.
"Anh ấy thích ăn vặt sao?" Lý Chi Linh rất ngạc nhiên.
Thật ra thức ăn vặt Trì Sính thích chỉ có đậu khô, Ngô Sở Úy còn chưa nói.
Lý Chi Linh nhanh chóng đi vào một siêu thị gần đó, vì làm "người tốt" đến cùng, Ngô Sở Úy cũng vào theo, ngay cả Trì Sính thích ăn nhãn hiệu nào cũng nói cho Lý Chi Linh.
Đợi Lý Chi Linh đi rồi, Ngô Sở Úy liền mua lại mỗi thứ mà Lý Chi Linh từng mua.
Khi đưa vào phòng làm việc của Trì Sính, Trì Sính không có ở đó, cửa phòng làm việc của hắn đóng chặt.
Lý Chi Linh đặt đồ lên bàn làm việc của Trì Sính, để lại một mẩu giấy.
"Em tặng anh đó! Nhất định phải ăn hết nha."
Sau đó vui vẻ ra ngoài.
Đợi Trì Sính trở về, mẩu giấy đã không còn, trên bàn đặt hai túi đồ ăn vặt, bình thường Trì Sính thường xuyên nhận được những thứ này, trên cơ bản đều sẽ ném cho phòng làm việc khác để người ta tranh nhau. Vì người tặng quà chắc chắn là ở đơn vị này, mục đích hắn làm thế chính là ám thị cho vị đó, sau này bớt làm mấy chuyện không có ý nghĩa này đi.
Kết quả, mở ra nhìn thử, đều là thứ Đại Bảo thích ăn.
Ánh mắt biến đổi, hiếm khi nhận hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...