Alan im lặng nhìn Thượng tướng Bark, trong lòng lại bình tĩnh bất ngờ.
“Chắc con cũng biết, lúc ấy Bùi Toàn đảm trách nhiệm vụ đặc biệt, ám sát, lấy trộm tình báo, thu mua nhân thủ trong quân của Restine, cậu ta gần như đã làm qua hết những công việc không thể công khai với công chúng vào thời chiến con có thể nghĩ đến, đương nhiên việc này cũng không phải quan trọng nhất, điều làm Hoàng đế Restine nghiến răng nghiến lợi chính là Bùi Toàn chưa từng thất bại… Là trợ thủ đắc lực của Alston, là kỵ sĩ nhiều năm của Hoàng đế Bệ hạ, Bùi Toàn tự nhiên có không ít điểm hơn người, nhưng mỗi khi chấp hành nhiệm vụ hầu như đều toàn thân trở ra, việc này không phải ai cũng có thể làm được.” Nhớ đến thời đại hơn nửa tinh vực rơi vào chiến loạn Thượng tướng Bark thổn thức không thôi, lắc đầu nói, “Thậm chí trước khi Thượng tướng Bùi Toàn hy sinh vì nhiệm vụ, người của Restine còn không biết đặc vụ có biệt hiệu Dao Găm rốt cuộc là nam nay nữ, mập hay gầy.”
Thượng tướng Bark thấp giọng nói: “Một người như vậy, một người tung hoành trên lưỡi đao đằng đẵng 7 năm như vậy, con cho rằng cậu ta sẽ dễ dàng để lộ hành tung, lọt vào cuộc vây quét của Restine sao?”
Alan hơi híp mắt lại: “Là Alston bán đứng ông ta.”
Thượng tướng Bark cười khổ không nói.
“Lúc trước quả thật con đã có cách nghĩ như thế, một là có thể Alston kiêng kị Bùi Toàn có quá nhiều công huân cho nên muốn qua cầu rút ván, nhưng nếu là vậy thì không đúng về mặt thời gian, sau khi Bùi Toàn chết chiến loạn vẫn kéo dài đến 5 năm, cho dù Alston muốn ra tay cũng nên ra tay vào ngày trước khi chiến loạn sắp kết thúc.” Alan khẽ mím môi mỏng, bình thản nói, “Hơn nữa con đã từng tra ra, tuy Quân Viễn chinh của Bùi Toàn có trang bị tinh hạm và cơ giáp tiên tiến nhất của Đế quốc lúc ấy, nhưng binh lực trong tay lại không nhiều, rất khó để tạo thành uy hiếp đến sự thống trị của Alston.”
“Trong trận chiến với Restine, tác dụng của Bùi Toàn cực kỳ quan trọng, có thể làm cho Alston nhẫn tâm chặt đứt cánh tay này, chắc chắn là có chuyện gì đó quan trọng hơn, khiến ông ta dùng tính mạng của Bùi Toàn để đổi lấy…” Alan nhìn Thượng tướng Bark, “Là kiểu như con nghĩ à?”
Bark im lặng một lúc lâu mới gật gật đầu: “Phải.”
“Trong 7 năm đầu chiến tranh với Restine, Alston từng mắc phải một sự cố chỉ huy sai lầm nghiêm trọng, hiện giờ đã không tra được tình hình cụ thể nữa, lúc đó ta ở chiến tuyến phía Tây, cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết tình huống rất nguy cấp, chiến hỏa đã thiêu đốt đến mặt trận tinh vực chủ tuyến của Alston.”
“Đến tận bây giờ ta cũng không thể không nói, khai chiến với Restine từ đầu đến cuối đã là một sai lầm, tinh vực của bọn họ không rộng lớn bằng của chúng ta, tinh vực cần cố thủ rất ít, hơn nữa dân tộc có xuất thân từ tinh đạo như thế rất giỏi về tác chiến trong mọi hoàn cảnh, tinh hạm của bọn họ nhiều hơn chúng ta rất nhiều, tính cơ động vô cùng mạnh, gần như có thể dời đô bất cứ lúc nào, từ lúc bắt đầu chúng ta đã bị người ta chiếm thế thượng phong, cho nên sau khi lực lượng chủ tuyến bị đánh cho tan tác, gần như liên tiếp tháo chạy.”
“Lần chỉ huy thất bại đó của Alston càng làm tình huống nghiêm trọng hơn, lúc đó quân chủ lực của Restine áp sát, đã uy hiếp đến tính mạng của Alston đang ở tiền tuyến, sau khi nhận được tin tức ta và Trung tướng Carl ở chiến tuyến phía Nam lập tức phái binh cứu viện, nhưng bất ngờ là chúng ta cũng không gặp phải lực lượng quân địch hùng hậu như Alston nói, mà mấy ngày sau, tin tức hành tung của Thượng tướng Bùi Toàn tại Quân Viễn chinh bại lộ, bị lực lượng chủ lực của Restine bao vây tiễu trừ mới truyền đến.” Nhớ đến sự kiện không vẻ vang này trong lòng Bark mệt mỏi vô cùng, lắc đầu thấp giọng nói, “Tình hình khi ấy rất phức tạp, rất nhiều chi tiết ta không thể nào nói rõ từng cái một với con, tóm lại chính là… vào lúc suýt bị Restine xâm nhập vào vùng trung tâm uy hiếp đến tính mạng, Alston đã bán đứng Bùi Toàn, cho người tiết lộ rất nhiều tin tức của Quân Viễn chinh cho Restine.”
Bark nhắm mắt lại: “Đứa con cả của Hoàng đế Restine chết dưới họng súng của Bùi Toàn, con có thể tưởng tượng Hoàng đế Restine hận cậu ta đến mức nào không, sau khi biết được tin tức thật về Bùi Toàn Restine lập tức quay đầu đánh về, mà Alston lại giành được cơ hội để nghỉ xả hơi.”
“Lúc ấy ta và Trung tướng Carl đều ý thức được Alston muốn lấy Bùi Toàn ra làm mồi, Trung tướng Carl còn vì chuyện này mà cãi nhau một trận rất lớn với Alston trong phòng chỉ huy, suýt nữa đã động tay động chân, nhưng chuyện đã xảy ra, chúng ta không thể xoay chuyển đất trời, chỉ có thể tận lực che giấu vụ bê bối này, cũng hy vọng Thượng tướng Bùi Toàn có thể sáng tạo ra kỳ tích thêm lần nữa, nhưng thật đáng tiếc… có là thiên tài quân sự lợi hại hơn nữa cũng phải cúi đầu trước hỏa lực mang tính áp chế, chiến dịch dây dưa mấy tháng ấy cuối cùng kết thúc vì Quân Viễn chinh đều bị tiêu diệt.”
“Trái lại, vì Bùi Toàn bám trụ lực lượng chủ lực của Restine cho chúng ta, mấy tháng sau đó trên các mặt trận khác chúng ta thắng rất thoải mái.”
Bark nhìn Alan cười thảm đạm: “Lần này con rõ rồi chứ gì, Alston đối tốt với Bùi Nghiêu hơn người khác một chút thật sự rất bình thường… Còn một việc, Alston tin chắc Bùi Nghiêu sẽ trung thành như phụ thân của nó, trong tương lai khi an toàn của con trai mình bị uy hiếp, Bùi Nghiêu cũng sẽ trả giá hết thảy vì Đế quốc giống như phụ thân nó…”
Bark cười nhạo: “Nghĩ đến chuyện trên tàu Ngọc Trai, nghĩ đến chuyện trên đảo Tiên Nữ, Alston lại đặt đúng cửa một lần nữa.”
“Bây giờ con biết hết rồi đấy, Alan, nghe ta, đừng nhắc đến chuyện này nữa, Thượng tướng Bùi Toàn hoàn toàn là bị Alston hại chết, nếu Bùi Nghiêu biết được chân tướng năm đó…” Bark ngưng lại một lát, nói hai năm rõ mười, “Con biết hậu quả đấy.”
“Hậu quả gì?” Alan nâng mắt nhìn Bark, bình tĩnh nói, “Bùi Nghiêu sẽ vì vậy mà chia tay với con? Đừng đùa chứ, kẻ giết Bùi Toàn là Alston, liên quan gì đến con?”
Thượng tướng Bark câm nín: “Con…”
“Tuy rằng không hiểu ngài đang lo lắng điều gì cho lắm, nhưng con phải thể hiện rõ lập trường của mình trước.” Alan trầm giọng nói: “Nếu vì chuyện năm xưa mà Bùi Nghiêu muốn làm gì đó với Alston, con nhất định sẽ không ngăn cản.”
“Chúng ta không phải là nam nữ chính đường đời nhiều khúc khuỷu như trong phim, Bùi Nghiêu cũng không phải là kẻ ngốc vì báo thù mà không rõ trắng đen giận cá chém thớt, Alston hại chết Bùi Toàn, đó là ân oán giữa Alston và Bùi Toàn, Bùi Nghiêu muốn báo thù thay phụ thân của mình, đó lại là ân oán giữa Bùi Nghiêu và Alston, từ đầu đến cuối đâu có liên quan gì đến con.” Alan hiểu ra cười, “Chẳng lẽ ngài cho rằng vì Bùi Nghiêu giết phụ thân của mình nên con sẽ ra tay với Bùi Nghiêu? Tự tay đâm chết kẻ thù giết cha? Ha ha… yên tâm đi, không thể nào.”
“Vì giữ mạng Alston đã bán đứng Bùi Toàn, bán đứng cả Quân Viễn chinh bán mạng cho hắn bao nhiêu năm, cho dù có bị giết cũng là đúng người đúng tội với ông ta thôi.” Alan chẳng hề phức tạp hóa vấn đề, nói, “Ví dụ, nếu con và Alston phụ tử tình thâm, chắc con sẽ khó xử vì không thể không che chở người thân, nhưng rõ ràng trường hợp này không tồn tại.”
Khóe miệng Alan treo lên một nụ cười lạnh: “Mẫu thân con bị ông ta hủy hoại một đời, con từng bị ông ta giam lỏng 10 năm, sau đó ông ta còn để tình nhân và con riêng của mình thay thế vị trí của Hoàng hậu Marian và con, “đại ân” này con còn chưa trả lại ông ta đâu, muốn con che chở ông ta? Nằm mơ.”
“Nhân mình gieo xuống, quả mình tự gặt, tương lai ông ta có ra sao cũng là tự làm tự chịu.” Alan bình tĩnh phân rõ lập trường với Alston, “Không liên quan đến con.”
Mãi một lúc lâu Bark cũng không nói được gì, sau đó đột nhiên phì cười ra một tiếng: “Ta… thế mà lại cảm thấy con nói rất có lý, ha ha…”
Alan bình thản cười: “Cho nên băn khoăn của ngài không tồn tại, nhưng con vẫn vô cùng biết ơn ngài có thể nói thẳng chân tướng năm đó với con.”
“Nhưng con có dám để Bùi Nghiêu biết những chuyện này không?” Bark thu lại nét cười, trong mắt mơ hồ có chút lo lắng, “Con có thể đảm bảo Bùi Nghiêu sẽ thông suốt giống con không?”
Alan ngưng lại một lát trầm giọng nói: “Anh ấy sẽ như thế… Con sẽ làm cho anh ấy hiểu rõ.”
Alan bỗng cười: “Cho dù không được con vẫn còn một chiêu cuối cùng, ông ngoại quên rồi à? Con là dẫn đường, sau khi kết hợp với con Bùi Nghiêu tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm vì chuyện của người khác mà xa lánh con lạnh nhạt con, hơn nữa Bùi Nghiêu cũng không phải là kiểu người không phân biệt đúng sai, thích đắm chìm trong bầu không khí tận thế chính mình tạo ra không màng đi ra nữa.”
“Chẳng qua… con không muốn làm cho anh ấy khổ sở, cho nên vẫn mong ngài tiếp tục giữ bí mật chuyện này với Bùi Nghiêu.” Nghĩ đến Bùi Nghiêu, trong lòng Alan trở nên dịu dàng, “Cứ để anh ấy luôn cho rằng ba mẹ mình hy sinh vì Đế quốc đi.”
Bark gật đầu: “Tất nhiên.”
Mọi chuyện Alan đều sẽ chuẩn bị hai đường, sau khi có được cam đoan của Thượng tướng Bark lại nói: “Nhưng lỡ như trong tương lai Bùi Nghiêu biết được mọi việc, xin ngài nhất định phải giữ im lặng với chuyện con đã sớm biết hết mọi thứ, con không sợ anh ấy biết được chân tướng năm đó, nhưng không thể để anh ấy biết con đang gạt anh ấy.”
Bark bật cười, đồng ý: “Được, ta sẽ xem như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.”
Alan cười: “Vậy là tốt rồi, về mối thù của Bùi Nghiêu… con sẽ báo thù thay ảnh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...