Ngày hôm sau, tin vui Điện hạ Alan và Thiếu tướng Bùi Nghiêu Quân đoàn trưởng Quân đoàn Vinh Quang đến với nhau và ảnh hôn môi truyền khắp các tinh cầu của Đế quốc.
“Xem cái gì đấy?” Alan lau lau tóc, đi đến phía sau Bùi Nghiêu, cười, “Đang đọc báo đưa tin về chúng ta à?”
Bùi Nghiêu có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Có… có rất nhiều người chúc phúc chúng ta, tôi rất cảm kích.”
Alan không cho là đúng: “Ngày mai em có scandal gì, kẻ mắng em hăng hái nhất cũng là bọn họ, nâng cao đạp thấp mà thôi, bức ảnh này không tồi, khi về in ra một bản để trên bàn làm việc của em.”
Bùi Nghiêu không đồng ý nói: “Đa số mọi người đều thật lòng chúc phúc ngài, bọn họ toàn nói ngài là hy vọng của Đế quốc, ngài giải quyết vấn đề của dẫn đường, thành lập Alice, mang đến cho mọi người hy vọng mới, còn có…” Alan không nhúc nhích mỉm cười nhìn Bùi Nghiêu, trái lại làm Bùi Nghiêu nói không được nữa, Alan nắm tay Bùi Nghiêu hôn xuống bảo: “Nói tiếp đi, Thiếu tướng, những lời khen ngợi của ngài có thể cổ vũ cho em hơn bất kỳ kẻ nào, tiếp tục khen em vài câu?”
Ánh mắt của Alan quá mức cháy bỏng, Bùi Nghiêu không muốn thất thố trước mặt Alan, đánh trống lảng: “Quan lễ nghi vẫn chưa đến? Công việc của ngài hôm nay là gì?”
“Hôm nay không có công việc.” Alan ngồi xuống bên cạnh Bùi Nghiêu cười, “Hôm nay chúng ta sẽ ở trong hành cung nghỉ ngơi, anh muốn làm gì không? Không dễ gì về một chuyến, muốn gặp mấy chiến hữu bên này không?”
Bùi Nghiêu lắc đầu: “Tối qua Bệ hạ nói với tôi sắp tới đây đừng ra ngoài một mình.”
Alan nhíu mày, tối qua trước khi quay về hành cung Alston từng gọi một mình Bùi Nghiêu đến thư phòng của hắn, trước mặt nhiều người như vậy Alan muốn giữ mặt mũi cho Bùi Nghiêu nên không ngăn lại, hắn không muốn làm người khác cảm thấy Bùi Nghiêu bị mình bảo đâu nghe đó, Bùi Nghiêu cũng là đàn ông, Alan phải để tâm đến tự tôn của anh, nhưng trong gần 10 phút đó Alan rất cáu kỉnh, sự thiên vị Alston dành cho Bùi Nghiêu từ trước đến nay luôn là cái gai trong lòng hắn, thế kỷ trước Đế quốc chinh chiến liên miên, con mồ côi của liệt sĩ nhiều không kể xiết, Alston lại chỉ ưu đãi đặc biệt với một người, điều này làm cho Alan không thể không nghĩ nhiều, trước nay Alan luôn mang ác ý ngập tràn để suy đoán về Alston, may mà Bùi Nghiêu cũng là lính gác, nếu không hắn thật sự không biết mình sẽ nghĩ đến tận mặt nào.
Alan nắn nắn tay của Bùi Nghiêu không nói chuyện, thật ra hắn rất muốn hỏi Alston còn nói cái gì, Alan không những lo lắng Alston có ý nghĩ gì ghê tởm đối với Bùi Nghiêu hay không, hắn còn lo lắng Alston sẽ lén lút nói xấu mình trước mặt Bùi Nghiêu.
“Tối qua Bệ hạ dặn tôi một số điều cần chú ý, có mấy vấn đề vẫn luôn là chuyện nhạy cảm đối với Hoàng thất, Bệ hạ bảo tôi ở những trường hợp công khai nhất định phải chú ý né tránh.” Bùi Nghiêu giống như biết Alan lo nghĩ cái gì, kể hết cho Alan nghe toàn bộ những gì Alston nói với anh tối qua, “Bệ hạ còn hỏi tôi có cần trang bị cho tôi hành cung phi hành khí người hầu gì đó theo tiêu chuẩn của Vương phi không, tôi đã khéo léo từ chối, thật sự không cần thiết, tôi và ngài… vẫn chỉ đang hẹn hò, không cần chính thức như vậy, hơn nữa cũng không tiện, tôi cần ở bên cạnh ngài phục vụ ngài mọi giờ mọi phút, cho tôi người hầu chỉ thêm phiền phức, tôi cũng không quen.”
Alan thoáng yên tâm, cười nói: “Tiêu chuẩn cho Vương phi? Đừng đùa chứ, lần sau ông ta còn nhắc đến chuyện này anh cứ nói thẳng với ông ta, anh vẫn luôn hưởng thụ tiêu chuẩn của Hoàng tử, chịu không được thiệt thòi thấp hơn một bậc.”
Từ khi Bùi Nghiêu đến bên cạnh Alan, thức ăn mỗi ngày, quần áo mỗi mùa, điều kiện y tế và phục vụ Bùi Nghiêu hưởng thụ đều giống với Alan, các người hầu trong hành cung ở bên này của Alan đã sớm xem Bùi Nghiêu như Vương phi Điện hạ mà phục vụ, Alan khinh thường cười, Alston muốn dùng mấy thứ này để lôi kéo Bùi Nghiêu, vậy phải xem Bùi Nghiêu có thèm để ý đến chút ưu đãi chướng mắt này của ông ta hay không.
Bùi Nghiêu nhìn ra sự bất mãn của Alan, ngoan ngoãn cúi đầu nói: “Tôi biết… ngài vẫn luôn tốt với tôi vô cùng, mấy tháng ở bên cạnh ngài này, là cuộc sống thoải mái nhất trong mấy năm qua của tôi.”
Không phải Bùi Nghiêu đang nịnh hót Alan, cuộc sống trong quân đội lúc trước tất nhiên không cần nói đến, cho dù là thăng cấp thành Thiếu tướng rồi, sau khi bị điều đến bên cạnh Anthony anh cũng chưa từng trải qua được mấy ngày an nhàn, lúc trước Anthony không hề tín nhiệm anh, hàng năm đều phái anh ra bên ngoài, nhiệm vụ bên ngoài đa phần đều không dễ thực hiện, hoàn cảnh ở một số địa phương gần như có thể gọi là gian khổ, thường xuyên kề cận nguy hiểm, mỗi khi có loại nhiệm vụ tồi tệ như vậy, đều là Bùi Nghiêu “đại diện cho Hoàng Thái tử Điện hạ” tiến lên phía trước.
Bùi Nghiêu cũng không phải không thể chịu khổ, chẳng qua luôn bị phái đi làm loại công việc không mấy quan trọng, người khác đều từ chối không muốn đi này thì dù là ai cũng sẽ không mấy dễ chịu, may mà Bùi Nghiêu không quá để ý đến những việc này, những năm nay vẫn trải qua như vậy.
Nhưng sau khi đến bên cạnh Alan, quả thật cuộc sống của Bùi Nghiêu đã thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất, Alan không chỉ yêu thương anh đối tốt với anh, quan trọng nhất là Alan tin tưởng anh, cho dù là chuyện lớn nhỏ thế nào Alan cũng muốn trao đổi với anh, lắng nghe ý kiến của anh, lúc trước khi bị Alan hỏi đến anh vẫn có chút không biết làm sao, không phải anh không nói được, chỉ là anh không quen với việc tham gia vào quyết định của chủ nhân. Nhưng cho dù vào những lúc đó, Alan cũng chưa từng mất kiên nhẫn, mà luôn dịu dàng nhìn anh, chờ anh tìm từ, từ từ thể hiện quan điểm của mình, cho dù anh nói gì, Alan cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe, cẩn thận suy nghĩ.
Là một chủ nhân, Alan dành cho anh đủ tôn trọng.
“Như vậy đã thấy tốt rồi?” Alan có chút đau lòng, “Thật dễ dàng biết đủ.”
Alan hôn trán của Bùi Nghiêu, thấp giọng nói: “Em sẽ càng ngày càng tốt với anh.” Trong lòng Bùi Nghiêu ấm lên, anh tin.
“Sau này bớt để ý đến Alston.” Trong mắt Alan lóe lên vẻ lạnh lẽo, hắn thản nhiên nói: “Hôm qua em vui quá nên lười so đo với ông ta, rốt cuộc vẫn thỏa mãn theo ý ông ta… Đừng vì ông ta tốt với anh một chút đã thả lỏng cảnh giác, em hiểu ông ta hơn anh, khi đụng đến lợi ích thiết thân của ông ta, ông ta còn tàn nhẫn hơn bất kỳ ai, chỉ nhìn lần này là biết, tốt xấu gì Bettina cũng là tình nhân của ông ta nhiều năm như vậy, còn sinh cho ông ta thằng ngu Anthony kia, nhưng ông ta lợi dụng Bettina đến mức không chút nương tay.”
Chuyện ngày hôm qua làm cho Bettina mất hết mặt mũi, Alan không khỏi có chút bội phục Alston, chỉ cần có thể đạt được mục đích, mặc kệ là vợ con em gái hay là tình nhân, Alston đều sẽ không nghĩ đến tình cũ, cho dù là Alan cũng không thể không cam bái hạ phong, mình không đủ tàn nhẫn như Alston, tuy hắn cũng không phải người tốt gì, nhưng nếu có cơ hội cần phải thương tổn Bùi Nghiêu để đạt được lợi ích, hắn không nắm bắt được.
Bùi Nghiêu gật đầu theo thói quen: “Vâng, Điện hạ.”
Alan nhịn không được bật cười: “Thiếu tướng, chúng ta đã là loại quan hệ này, anh cứ phải xa lạ như thế mãi sao? Sau này cũng không thể cứ khi em bảo anh cởi quần áo anh cũng trả lời em một câu như vậy chứ?”
Đang nói chuyện đàng hoàng, Alan đột nhiên chêm vào một câu như vậy làm Bùi Nghiêu đỏ mặt ngay lập tức, Alan thích nhìn dáng vẻ xấu hổ lúng túng này của Bùi Nghiêu, thấp giọng cười: “Thiếu tướng… nói ra, có phải quan hệ của chúng ta nên tiến thêm một bước không?”
Mặt của Thiếu tướng dần dần đỏ lên, Alan nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, em không phải là người gấp gáp.” Thời cuộc không ổn, Alan không dám cam đoan mỗi giờ mỗi phút đều có thể mang Bùi Nghiêu theo bên cạnh, thật ra lính gác đã thành lập quan hệ kết hợp rất ỷ lại vào dẫn đường, một khi dẫn đường ra khỏi phạm vi khống chế của mình lính gác rất dễ phát chứng nóng nảy, ít nhất đến hiện tại Alan vẫn không dám mạo hiểm như vậy.
Tuy rằng theo thực chất thì không thể làm, nhưng những chuyện khác vẫn có thể thử một chút.
“Tối qua trước khi đi ngủ lúc đọc phản ứng của dân chúng, em phát hiện ra một thứ rất hay ho.” Alan mở màn hình 3D trên chiếc bàn nhỏ, xuất ra một nhóm thảo luận có tính diễn đàn, cười nói, “Nhìn cái này xem.”
Alan mở một bài đăng, Bùi Nghiêu nhíu mày, ghi chép về cuộc sống ân ái thường ngày của Điện hạ và Thiếu tướng… Đây là cái gì?
Bùi Nghiêu tiếp tục đọc xuống, sau khi hiểu được gần như bùng nổ, đây là… đây là bài viết về anh và Alan!
“Thiếu tướng Bùi Nghiêu quỳ gối trên giường, run rẩy tách hai chân ra, kiềm nén xấu hổ chờ đợi Điện hạ Alan ở đầu bên kia thiết bị truyền tin về nhà…”
“Điện hạ Alan thô bạo kéo tấm tạp dề còn sót lại của Thiếu tướng Bùi Nghiêu xuống, đè người lên bàn nấu ăn…”
“”Có phải loại huấn luyện này có hiệu quả hơn một chút không?” Điện hạ Alan cười đầy tà mị, nói như vậy với Thiếu tướng Bùi Nghiêu đang nằm trên máy chạy bộ mặt đỏ thở hổn hển nói không nên lời…”
Bùi Nghiêu đọc toàn bộ mấy bài văn nóng bỏng này mà nói không nên lời, đây rốt cuộc là cái gì!
So với Bùi Nghiêu đầy khiếp sợ, thái độ của Alan đối với những thứ này có thể nói là bình tĩnh, Alan cười nhàn nhã ung dung nói: “Mấy cô gái thích chúng ta viết ra đấy, tối qua các cô ấy thành lập một diễn đàn lâm thời, chuyên dùng để thảo luận về chúng ta.”
Bùi Nghiêu xấu hổ ngượng ngùng đứng ngồi không yên, nói cũng nói không rõ ràng: “Đây, đây, sao có thể cho phép loại tổ chức này tồn tại! Việc này là bôi nhọ Hoàng thất! Sao ngài có thể lấy loại hình tượng này để xuất hiện trong tác phẩm văn học! Đây…”
Alan cười to: “Không nghiêm trọng vậy đâu, được rồi, em sẽ bảo người can thiệp vào một chút… ít nhất sau này sẽ không có mấy đoạn lộ liễu như vậy xuất hiện nữa.” Không phải Alan có thể chịu được kẻ khác có ý dâm với người của hắn như thế, chẳng qua thấy toàn là mấy cô gái đang vui vẻ, hơn nữa mọi người không có ác ý mới nhịn xuống được, hơn nữa… Không thể không nói mấy thứ này cũng hợp với một số chờ mong không thể nói ra khỏi miệng của Alan.
Có được cam đoan của Alan Bùi Nghiêu mới bình tĩnh hơn một chút, Alan không có ý tốt quét mắt nhìn Bùi Nghiêu một cái, nhếch môi cười: “Thiếu tướng, anh sao vậy?”
Bùi Nghiêu nghe vậy mất tự nhiên rụt vào trong sofa, khó khăn nói: “Không, không sao, thất lễ rồi, tôi phải ra ngoài một chút… ư…”
Mục đích của Alan đã đạt được, khi phải nghiệm thu thành quả tất nhiên sẽ không để Bùi Nghiêu chạy mất, Alan hôn Bùi Nghiêu, quen tay quen chân tháo đai lưng của Bùi Nghiêu, vươn tay vào trong quần quân đội của Thiếu tướng, giúp lính gác bé nhỏ dễ xấu hổ giải quyết “đau khổ” của anh…
—
Toi là toi nghi ngờ cậu Alan là admin của cái diễn đàn đó…
Dạo này edit quá thường xuyên nên cảm thấy vốn từ biến đi đâu mất hết… OTZ mai toi sẽ beta lại chap này…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...