Nghịch Tập [Tinh Tế]

“Sao mẫu thân và phụ thân lại muốn đến đây?” Trước khi về Chủ tinh Bùi Nghiêu từng khổ sở khuyên hai người cùng về, Moira còn ổn, Bùi Toàn lại rất kiên quyết không chịu về, mới mấy tháng ngắn ngủi, Bùi Toàn không có lý gì đột nhiên đổi tính, Bùi Nghiêu hơi chột dạ, “Là có chuyện gì ạ?”

Moira bất đắc dĩ nhìn con trai, thở dài nói: “Chuyện ở Chủ tinh, có gì có thể qua mắt được ba con?”

Bùi Nghiêu thầm nghĩ quả nhiên, anh áy náy nói: “Để ngài và phụ thân lo lắng cho con rồi.”

“Không sao, sau khi nghe được tin tức chúng ta đã muốn đến, chẳng qua sợ phía Nghị viện nhiều lời, nửa tháng trước Bệ hạ tự mình liên lạc với ba con, chúng ta mới có thể danh chính ngôn thuận mà đến.” Moira trìu mến kéo tay Bùi Nghiêu qua khẽ trách cứ: “Con gặp phải chuyện khó xử, tại sao không nói với ba mẹ của mình? Thế mà còn để Bệ hạ tìm đến chúng ta.”

Bùi Nghiêu cười khổ: “Vốn dĩ con không nghĩ rằng mọi người sẽ biết, Bệ hạ cũng không nói với con chuyện liên lạc với mọi người, thật ra… cũng không phải là chuyện gì lớn.”

“Thụ thai 3 lần đều thất bại mà còn không phải chuyện lớn? Mẹ với ba con đều rất sốt ruột, may mà nửa đường nghe được tin tức tốt lần này thành công.” Moira cười khổ lắc đầu, “Chẳng qua, lần này là lấy Bệ hạ làm cơ thể mẹ mới thành công phải không?”

Bùi Nghiêu thầm kinh hoảng, nhìn ra ngoài cửa theo bản năng, Moira cười trấn an: “Đừng sợ, mẹ sẽ không nói với người khác.”

“Lần này đến chính là muốn nói với con, không cần phải canh cánh trong lòng chuyện này quá, trong gia tộc chúng ta thật sự có những người không thích hợp làm cơ thể mẹ.” Moira mỉm cười, “Nếu không, có lẽ con đã có mấy đứa em trai em gái rồi.”

Bùi Nghiêu kinh ngạc nhìn Moira: “Ngài…”

Moira gật đầu: “Con biết đấy, trải qua trận với Restine, thân thể của mẹ đã không thích hợp để sinh con nữa, sau khi ổn định ở Tara mẹ từng muốn có thêm một đứa con, à… bé ngoan đừng nghĩ nhiều, người mẹ yêu nhất vĩnh viễn là con, chẳng qua cuộc sống lúc đó gian nan quá, mẹ…”

“Ngài không cần giải thích với con những chuyện này, con sẽ không nghĩ nhiều.” Bùi Nghiêu nói đầy thành khẩn, “Nếu như có thể lựa chọn, con cũng mong mình có thể có mấy đứa em trai em gái.” Bùi Nghiêu chưa từng nghi ngờ tình yêu thương Bùi Toàn và Moira dành cho anh, trước kia Bùi Toàn ngủ đông 30 năm chịu đựng không bùng phát, chẳng qua là sợ liên lụy đến anh, cuối cùng cũng là xác định Alan có thể bảo vệ được anh mới quyết định ra tay với Chủ tinh, tuy rằng kết quả không như mong muốn, nhưng Bùi Nghiêu biết, ba mẹ anh chưa từng nghĩ đến việc muốn hại anh.

Moira gật gật đầu tiếp tục nói: “Sinh con tự nhiên đương nhiên không được, ba con cũng sẽ không đồng ý, chúng ta đã nghĩ đến việc mượn tử cung nhân tạo, nhưng sau khi thử qua mấy lần đều không có kết quả, giống như con, không có cách nào cấy được.”

Moira cười khổ: “Trứng tự nhiên còn không thể cấy trên tử cung nhân tạo, đừng nói chi đến của con, cũng vào lúc ấy mẹ điều tra mới biết, trong gia tộc chúng ta quả thật có hiện tượng này, không liên quan đến việc thân thể tốt hay xấu, chỉ là không thích hợp, nhớ nói với Bệ hạ một tiếng nhé, để ngài ấy đừng lo lắng. Mẹ nói đến… đúng rồi, ba con còn từng muốn dùng phương pháp thụ tinh nhân tạo cũ, nhưng rất nhiều chỗ không áp dụng được với người dị năng, cũng từng muốn thay đổi, thử dùng nhiễm sắc thể của ba con chế tạo trứng nhân tạo, nhưng ở Tara cũng không có kỹ thuật như vậy, chúng ta nhớ đến con, nên cũng từ bỏ.”

“Nhưng bây giờ có thể mà.” Bùi Nghiêu vội vàng nói, “Ngài và phụ thân hoàn toàn có thể ở Chủ tinh…”


“Không không.” Moira cười lắc đầu, “Chúng ta đã gặp lại con, khi con mới sinh ra mẹ đã từng nghĩ, chỉ có một mình con mẹ đã rất thỏa mãn, hiện giờ mẹ chỉ trông ngóng con của con có thể thuận lợi ra đời.”

Moira kiên quyết, Bùi Nghiêu đành phải gật đầu cười nói: “Xin ngài yên tâm, nó rất khỏe mạnh, Bệ hạ nói sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Nhắc đến Alan tâm tình của Moira rất tốt, cô bí ẩn nở nụ cười: “Bé cưng, lúc trước con không có nói với mẹ Bệ hạ thích con như vậy.”

“Con…” Bùi Nghiêu sửng sốt, cúi đầu cười nói, “Con đã nói với ngài, Bệ hạ yêu con.”

Moira trách cứ nói: “Yêu cũng chia thành rất nhiều loại, con không hề nói chi tiết với mẹ, nói thật thì, lúc trước mẹ vẫn không mấy yên tâm.”

Bùi Nghiêu bất đắc dĩ nói: “Loại chuyện này cũng không có gì đáng nói, hiện giờ ngài đã yên tâm chưa?”

“Yên tâm.” Moira cười dịu dàng, tiếp tục làm khó dễ nói, “Sao không có gì đáng nói chứ? Mẹ rất muốn nghe chi tiết cuộc sống bên nhau của các con, ba con không hiểu điều này, luôn cảm thấy mẹ quan tâm quá nhiều, nhưng chỉ từ chi tiết mới có thể biết được rốt cuộc ngài ấy có thật lòng để con trong lòng hay không.”

Bùi Nghiêu đầu hàng, cười nói: “Là con sai, nhìn chung bây giờ ngài yên tâm là tốt rồi.”

“Vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.” Moira nháy mắt mấy cái, nở nụ cười thì thầm, “Có thể nói với mẹ mấy vấn đề không?”

Bùi Nghiêu đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới khẽ gật gật đầu, Moira hơi chua xót trong lòng, phản xạ theo bản năng mới vừa nãy của Bùi Nghiêu nhất định là đang suy xét rằng không thể nói tới chuyện quan trọng của Alan, sau đó nghĩ đến mình là mẹ nó, mới miễn cưỡng gật đầu.

Nói đến cũng chua xót, mình hổ thẹn là mẹ của Bùi Nghiêu, nhưng không hề ở cạnh bên nó trong thời gian dài, khi Bùi Nghiêu mới hiểu chuyện vì chiến tranh nên một năm càng không gặp được một lần, mà sau đó lại xảy ra chuyện như thế, 30 năm qua đi, con trai của mình kính yêu mình có thừa nhưng không đủ thân cận, trong lòng nó, người ỷ lại nhất không phải là mình cũng không phải là ba nó, mà là người trên ngôi vị Hoàng đế hiện nay.

Moira nhớ chồng mình lúc còn niên thiếu từng nói với mình một câu cổ ngữ, “Đau đớn bệnh tật, chưa từng không kêu cha mẹ”, ý nghĩa là cha mẹ là cội nguồn của con người, khi đau đớn bất lực nhất không thể không nhớ đến việc kêu cha gọi mẹ, khi Bùi Nghiêu mới đến Tara từng bệnh nặng một trận, trong lúc hôn mê anh kéo tay bà gọi mấy tiếng “Điện hạ”, lúc ấy Moira thật sự tự trách đến cực điểm, người mẹ như mình rất không xứng với chức trách, cho nên con trai mình đã xem Alan như nguồn cội của bản thân.

Trong một năm ở Tara, Bùi Nghiêu cũng chỉ thất thố trước mặt cô lần ấy, sau đó Bùi Nghiêu chưa từng nhắc đến Alan, suốt cả một năm.


Moira vừa tự hào Bùi Nghiêu kiên cường lại đau lòng anh chịu đựng, cho nên khi Bùi Nghiêu phải rời Tara dù trong lòng cô bất an vạn phần, nhưng vẫn tươi cười tiễn anh đi. Chẳng qua hiện giờ nhìn xem…

Moira yên lòng, ánh mắt của Bùi Nghiêu tốt hơn mình nghĩ rất nhiều.

Bùi Nghiêu hoang mang nhìn Moira, Moira cười thoải mái: “Đừng nghiêm túc như vậy, mẹ chỉ muốn hỏi về mấy việc nhỏ hằng ngày của con, sau khi quay về thì mỗi ngày làm gì?”

Bùi Nghiêu nghĩ một thoáng rồi nói: “Ban ngày… cùng thức dậy với Bệ hạ, dùng bữa sáng, thi thoảng phải cùng Bệ hạ ra ngoài, đi thị sát tình hình giáo dục của hậu duệ liệt sĩ, đi thăm những nhân dân ở khu gặp tai nạn… còn có những việc tương tự vậy, nếu như không có việc thì tụi con thường sẽ ở Aman’Thul, có khi sẽ đi phủ Hoàng Thái tử ban đầu ở vài ngày.”

Moira nhạy bén bắt được mấy chữ “cùng thức dậy”, mỉm cười hỏi: “Mỗi ngày đều cùng Bệ hạ nghỉ ngơi trong một phòng à?”

Mặt của Bùi Nghiêu hơi đỏ lên, nhưng ghi chép sinh hoạt hằng ngày của Alan là không lừa được ai, đây sớm là chuyện giữ kín không nói ra trong cung điện, Bùi Nghiêu đành phải thừa nhận: “Thường thì… là như vậy.”

Moira nhìn bộ dạng co quắp của con trai mà nhịn không được bật cười, Bùi Nghiêu còn cố ý giải thích: “Phòng của con mãi vẫn chưa sửa sang xong, Bệ hạ nói sắc thái của tranh trên tường không tương xứng lắm với phong cách chỉnh thể, cần…” Bùi Nghiêu càng nói giọng càng thấp xuống, cuối cùng thật sự nói không ra lời nữa, đành phải lúng túng bảo: “Nhìn chung, con cũng không hiểu mấy thứ này lắm…”

“Ha ha.” Moira nhịn không được cười ra tiếng, cô biết da mặt của con trai mình mỏng, nên không hỏi tiếp, quay sang cười hỏi, “Ngoại trừ những việc này thì sao? Mỗi ngày con còn phải làm gì?”

“Mấy chuyện khác vẫn ổn, gần đây Bệ hạ có ý để con tiếp nhận vài chuyện trong quân.” Bùi Nghiêu không dám nói quá nhiều, chỉ bảo, “Bệ hạ nói con vẫn còn trẻ, vẫn nên rèn luyện thêm.”

Bùi Toàn đã được Alan gợi ý từ sớm, lần này đến cũng là vì chỉ đạo con trai những việc ở mặt này, Moira làm sao không biết, cô cười nói: “Bệ hạ tin tưởng con là chuyện tốt, con phải nghiêm túc học tập, ba con sẽ giúp con.”

Bùi Nghiêu gật đầu đáp lời, hai người tiếp tục tán gẫu nói chuyện, không biết Alan vì để hai mẹ con có thể thoải mái trò chuyện nhiều trong chốc lát hay thật sự bị công việc kéo chân, mãi vẫn không quay lại, nhưng để thể hiện sự coi trọng, hắn liên tục phái quản gia Edward đưa đến trà bánh tinh xảo, điểm tâm chế biến riêng trong cung điện, bó hoa tươi mới thơm ngát, không để cho Moira có bất cứ cảm giác bị đối đãi chậm chạp, trong một buổi trưa, Moira và Bùi Nghiêu khách chủ đều tận hứng.

Trước bữa tối Bùi Toàn giữ lời hứa đến điện Aman’Thul, Alan Bùi Nghiêu và Moira đang tươi cười tán gẫu uống trà trong đại điện, thấy Bùi Toàn đến Alan dặn dò Edward chuẩn bị bữa tối ngay, Moira cười đi đến bên cạnh chồng: “Gặp mấy vị tướng quân rồi?”


Bùi Toàn gật đầu: “Vết thương cũ trên đùi Berg đỡ rất nhiều, phu nhân của cậu ta nhờ anh cảm ơn em, phương thuốc vô cùng hữu hiệu.”

Moira cười gật đầu: “Hữu hiệu là tốt… đúng rồi, vừa nãy Bệ hạ dẫn em đến thăm cháu nhỏ của chúng ta, thai nhi mới có một tháng, em vừa có thể cảm nhận đến nó, thật sự quá thần kỳ, Bệ hạ rất để ý đến đứa bé này, chăm sóc vô cùng cẩn thận.”

Nhắc đến đứa cháu sắp ra đời mặt của Bùi Toàn dịu dàng đi rất nhiều, bình thản cười nói: “Vậy thì tốt.”

“Bữa tối chuẩn bị xong rồi, ăn cơm trước đã.” Bầu không khí hơi lạnh đi, Alan cười nói, “Hy vọng Thượng tướng và phu nhân có thể thích món ăn ở đây.”

Mọi người nghe vậy dồn dập đứng lên đi về phía nhà ăn, Bùi Nghiêu hơi rơi lại phía sau hai bước, Alan nghiêng đầu qua nhìn anh, Bùi Nghiêu vội đi lên theo, Moira nhìn thấy thì trong lòng thoáng ấm lên, nghiêng đầu qua thủ thỉ bên tai Bùi Toàn hai câu, Bùi Toàn cười nhẹ nhõm.

Bùi Toàn ít nói, Bùi Nghiêu đã quen không xen mồm vào trong những trường hợp có người, nhất thời không sửa được, trong bữa tối hai người đều không nói bao nhiêu, may mà Alan thay đổi tính mất kiên nhẫn và kiêu ngạo thường ngày, liên tục nâng chén, qua một bữa trưa, Moira đã sớm thương yêu Alan như thương yêu Bùi Nghiêu, hai người con một câu mẹ một câu lại khá ăn nhịp, Alan nhắc đến Tara, Moira sẽ lựa ra những cảnh sắc lộng lẫy ở đấy mà miêu tả, Moira nói đến sự tráng lệ của điện Aman’Thul, Alan nhân tiện đề nghị Bùi Toàn và Moira ở lại, lời nói thân thiết, lại không lấy thế đè người, cho dù là Bùi Toàn nghe cũng rất thoải mái trong lòng, nhưng ông vẫn cẩn thận từ chối cảm ơn ý tốt của Alan.

“Tôi có chỗ ở cũ tại Chủ tinh, lần này vẫn là ở bên đó.” Bùi Toàn nhìn Bùi Nghiêu một cái, giọng điệu ôn hòa, “May mà cách nơi này không xa, qua lại vẫn vô cùng tiện lợi.”

Thân phận của Bùi Toàn đặc thù, y không muốn gây phiền phức cho Bùi Nghiêu, sao Bùi Nghiêu không hiểu được, tâm tư của Alan nhanh nhẹn thông suốt, càng hiểu rõ thâm ý của Bùi Toàn, Alan biết như vậy thỏa đáng hơn một chút, nhưng rốt cuộc vẫn đau lòng cho Bùi Nghiêu, cười nói: “Được, vậy lần này không cố giữ Thượng tướng, nhưng chờ sau khi chỗ ở cũ sửa sang đâu ra đấy, xin Thượng tướng và phu nhân nhất định phải thường xuyên đến đây ở mấy ngày.”

Không đợi Bùi Toàn từ chối Alan lại nói: “Hoàng hậu vẫn luôn nhớ mong hai vị, nếu đã quay về Chủ tinh, xin hãy thường xuyên đến bầu bạn với anh ấy.” Alan lại quay đầu cười với Moira: “Đợi sau khi Hoàng Thái tử ra đời, chỉ sợ vẫn phải làm phiền phu nhân chăm sóc ít nhiều.”

Khóe miệng Bùi Toàn nhoẻn lên mỉm cười, xem như ngầm đồng ý, Moira càng vui mừng hơn, gật đầu không ngừng: “Được.”

Alan khéo léo cân bằng quan hệ giữa hai bên, trong thời gian một bữa ăn làm cho mấy người vốn có chút xấu hổ xóa tan đi hiềm khích lúc trước, người vui vẻ nhất không ai khác ngoài Bùi Nghiêu, ánh mắt anh nhìn Alan gần như là phát sáng, trong khoảng dừng khi cười nói với Moira, Alan nhìn thấy ý cười không giấu được nơi khóe miệng của Bùi Nghiêu thì thích trong lòng, bàn tay vẫn cầm thìa bạc chạm hoa không biết khi nào đã không dấu tích rũ xuống, dưới sự che lấp của lớp khăn trải bàn thêu hoa hắn khẽ nắn nắn cánh tay của Bùi Nghiêu, mặt Bùi Nghiêu hơi đỏ lên, cũng lặng lẽ buông tay xuống, dưới lớp tua rua của khăn trải bàn hai người mười ngón tay đan vào nhau, chia sẻ niềm vui sướng trong lòng cùng nhau.

Moira và Bùi Toàn trao đổi ánh mắt, đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra.

Khi kết thúc bữa tối thịnh soạn đã rất muộn, sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát Moira đề xuất rời đi, hai người đã đồng ý sẽ thường xuyên ở lại, chia tay cũng không làm người ta đau khổ đến thế, Bùi Toàn nghĩ đến chuyện trong quân đội thì có hơi không yên tâm, trước hết kéo Bùi Nghiêu qua dặn dò, Moira bất đắc dĩ cười với Alan: “Thượng tướng chính là như vậy.”

Alan cười thông cảm: “Cha hiền thương con, sợ anh ấy chịu thiệt mà thôi.” Alan nhận áo khoác ngoài của Moira Edward đưa qua thân sĩ khoác lên cho cô, Moira tao nhã cúi đầu, cười đề nghị: “Chúng ta đi trước.”

Moira khoác tay Alan đi ra đại điện, đêm lạnh như nước, bên ngoài quan theo hầu hơi ít đi, Moira rũ mắt, nói thật lòng: “Cảm ơn ngài, Bệ hạ.”


Alan đang nhớ đến Bùi Nghiêu lúc ở trong điện, nghe vậy ngẩn ra trong giây lát rồi hỏi: “Ngài nói gì?”

Moira mỉm cười, nói đầy chân thành: “Cảm ơn ngài, đối xử với Bùi Nghiêu tốt như vậy, tôi và phụ thân nó đã không có gì không yên lòng nữa.”

Alan nói: “Có thể làm cho ngài và Thượng tượng hài lòng thì ta yên tâm rồi.”

“Không phải tôi đang nói lời khách sáo.” Moira lắc đầu cười, nhẹ giọng nói, “Tôi hiểu rõ tính tình của Bùi Nghiêu, thật ra cũng không thích hợp sinh tồn trong cung điện, nhưng hiện giờ nó có thể sống thích ý như vậy, đều là nhờ cậy vào ngài, có ngài yêu thương che chở nó đến thế, là vinh hạnh của nó.”

Alan dừng bước chân, ngưng lại trong thoáng chốc rồi cười nói: “Phu nhân, hiện giờ Bùi Nghiêu là Hoàng hậu, lại có ta yêu thương, bình thường thì tất cả mọi người đều sẽ kính trọng anh ấy, đối tốt với anh ấy, đúng không?”

Moira gật đầu: “Đúng là như vậy.”

“Ta là Hoàng đế, hiện giờ đã ngồi vững trên Hoàng vị, quyền lực tập trung trong lòng bàn tay.” Alan tiếp tục nói, “Mỗi một người đều sẽ kính yêu có thừa đối với ta, hận không thể thề nguyện trung thành với ta bất cứ lúc nào, đúng không?”

Moira hơi khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu, Alan cười, đột nhiên chuyển chủ đề: “Ngài còn nhớ sự kiện tàu Ngọc Trai 10 năm trước chứ?”

Trên mặt Moira lóe lên vẻ xấu hổ, Alan mỉm cười: “Xin đừng nghĩ nhiều, hẳn là ngài nhớ rõ, lúc ấy ta vừa bị tước đoạt thân phận Hoàng trữ, bị Alston lưu đày nhỉ?”

Moira ngơ ngẩn gật đầu, Alan cúi đầu cười: “Trong thời điểm đó, trong thời điểm ta chán nản nhất cơ cực nhất, chỉ có một mình Bùi Nghiêu đối tốt với ta, cũng chỉ có anh ấy, bằng lòng đánh cược tính mạng, xem ta là chủ nhân của mình như cũ, liều mạng bảo vệ. Sau đó, khi bí mật ta là dẫn đường vừa bị công khai, khi quyền lợi Đế quốc bấp bênh, cũng là Bùi Nghiêu, cam lòng gánh hết mọi tội vì ta, đi xa đến Tara.”

Moira thầm xúc động, trong mắt Alan hiện lên nét dịu dàng: “Tình cảm giữa ta và Hoàng hậu, không hề được đắp nên bằng phù hoa hiện nay, cho nên bây giờ dù có bao nhiêu người muốn tuyên thệ trung thành với ta, ta cũng chỉ tin tưởng, chỉ có anh ấy, là thật sự dù có gian nan hay suôn sẻ, đều cam lòng không rời đi không buông bỏ, vĩnh viễn ở bên cạnh ta.”

Alan nhìn Moira, mỉm cười: “Cho nên xin ngài và Thượng tướng yên tâm, dẫu sau này ta thống lĩnh cả ngân hà, bên cạnh ta cũng chỉ có một mình Bùi Nghiêu, ta đối xử với anh ấy chỉ sẽ càng lúc càng tốt hơn, cảm tình này, ngoài anh ấy ra, vĩnh viễn không còn dành cho ai nữa.”

Moira hít sâu một hơi, trong lòng lập tức thanh thản, trái tim treo lên lúc trước, cũng triệt để rơi xuống đất, vô cùng vững vàng.



Tương lai của chúng ta, sẽ ngày càng tốt hơn T^T


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui