Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp


Chương 1361:
 
Lúc này một tiếng nói trằm thấp từ tính vang lên: “Các người đang ồn ào gì ở đây thế?”
 
Lâm Thủy Dao ngẳắng đầu nhìn lên, con rễ của bà tới, Mạc Tuân xuất hiện.

 
Boss lớn lên sân khấu, bảo vệ nhanh chóng chạy đến Mạc Tuân cung kính báo cáo: “Chủ tịch, vị nữ sĩ này không có thư mời còn ở nơi này gây chuyện, bà còn bịa đặt nói bà ấy là… mẹ vợ của anh.


 
Mạc Tuân tới.

 
Ánh mắt Lâm Thủy Dao liền rơi trên người Mạc Tuân quan sát vài lần, rất nhanh bà phải kết luận ánh mắt con gái giống bà, không tệ không tệ.

 
“Cậu chính là Mạc Tuân?” Lâm Thủy Dao câu môi hỏi.

 
Bảo vệ đã cảm thấy người phụ nữ này điên không nhẹ, tên của chủ tịch không phải ai cũng có thể gọi.

 
Chọt bắt ngờ thay, bên người thổi qua một trận gió, Mạc Tuân đã nhắc chân dài đi lên trước, đi tới bên người Lâm Thủy Dao, bảo vệ liền thấy chủ tịch quanh năm lạnh lẽo như núi tuyết lại cười rạng rỡ, lộ ra vài phần khiêm tốn lấy lòng mở miệng nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây, mẹ nên gọi điện thoại trước cho con để con biết mà ra nghênh đón mẹ chứ.



 
Bảo vệ chắn động, kinh ngạc há hốc mồm, người này… là chủ tịch của anh ta sao, sao có cảm giác như… chó săn thế nhỉ?
 
Lễ nào, người phụ nữ này thật sự là mẹ vợ của chủ tịch?
 
Ngay cả chủ tịch cũng không chạy thoát số mệnh lấy lòng mẹ vợ sao?
 
Lúc này Lâm Thủy Dao ngắẳng đầu, liếc mắt bảo vệ.

 
Bảo vệ sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, anh ta nhớ tới lời cuồng ngôn ban nãy của mình, nói mình cũng là em trai thất lạc nhiều năm của chủ tịch, giờ anh ta nên làm gì để rút lại lời đây?
 
Bảo vệ rất sợ Lâm Thủy Dao sẽ nói cho Mạc Tuân biết.

 
Lâm Thủy Dao nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bà đương nhiên sẽ không so đo với một bảo vệ nhỏ nhoi, bà tâm tình rất tốt nhìn Mạc Tuân: “Tôi muốn cho cậu một bất ngờ, thế nào bất ngờ không?”
 
“Vô cùng tốt vô cùng bát ngờ ạ, mẹ, mời, chúng ta lên lầu thôi!”
 
“Ừ được.


 
Lâm Thủy Dao được Mạc Tuân dẫn đường tiến lên, lúc này đi tới bên người Lệ Quân Mặc, Lâm Thủy Dao đột nhiên dừng bước: “Mạc Tuân, vị tiên sinh này vừa rồi phô trương thật lớn, không biết ông ấy là?”

 
Lâm Thủy Dao chớp đôi mắt ánh nước, giả bộ nghỉ hoặc nhìn Mạc Tuân.

 
Mạc Tuân đã nhận thấy được giữa bố vợ và mẹ vợ trong lúc đó nhất định đã xảy ra chuyện gì, anh nhanh chóng ưỡn thẳng lưng mình, biểu thị lập trường và lòng trung thành của mình: “Mẹ vợ, con cũng không biết vị này là người nào, con không quen ông ấy!”
 
Lệ Quân Mặc liếc mắt nhìn Mạc Tuân, nhóc con, có mẹ quên bố!
 
“Ừ.

” Lâm Thủy Dao rất hài lòng tư tưởng giác ngộ của con rẻ nhà mình, bà gật đầu: “Tôi cũng không biết vị tiên sinh này, nhưng vị tiên sinh này oán khí thật sự lớn đó, y chang như khuê phòng oán phu, không biêt còn tưởng nhiều năm trước tôi bỏ rơi ông ấy, chúng ta đi thôi.


 
Mạc Tuân nhanh chóng nhân thang máy V.

I.

P, Lâm Thủy Dao và ông cùng nhau biến mắt trong tầm mắt.

 
Lệ Quân Mặc khuê phòng oán phu: “…”
 
Mạc Tuân dẫn Lâm Thủy Dao tới party, Lâm Thủy Dao tò mò nhìn chung quanh một lần, sau đó nói: “Cậu làm việc của cậu đi! Tự tôi chơi một hồi, vui đùa một chút rồi đi ngay.


 
“Không được, mẹ vợ, con đi với mẹ.

” Mạc Tuân mỉm cười.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui