Chương 635:
Ông dường như rất si mê loại chuyện hôn môi với Liễu Anh Lạc này, rất nhanh đã hôn đến Liễu Anh Lạc sắc mặt ửng hồng, hít thở không thông.
Liễu Anh Lạc hung dữ cắn khóe môi ông, cắn không thả, muốn cắn rách miếng thịt ông, ông bị đau, ở trên người bà kêu lên.
Ông thực sự ở trên người bà kêu lên, tiếng hừ trầm thấp quyền rũ kia khiến người nghe được mặt hồng tai đỏ.
Liễu Anh Lạc liều mạng đập ông, muốn đẩy ông ra, còn chửi bới ông: “Cút, anh tên cầm thú này, giờ tôi đang mang thai đấy, muốn phát tiết thì ra tìm người phụ nữ khác đi, đừng chạm vào tôi!”
Mạc Tư Tước không chịu, một tay chống bên người bà, tránh vùng bụng nhô ra thật cao của bà, tay kia xoa lên khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của bà: “Hôm nay không phải mới vừa khám thai xong sao, bác sĩ nói hết thảy đều tốt, anh hỏi qua rồi, có thể chạm vào, chỉ cần nhẹ nhàng một chút.
”
“Chát” một tiếng, Liễu Anh Lạc giơ tay lên thì tát ông: “Anh vậy mà hỏi bác sĩ vấn đề này, Mạc Tư Tước, anh không biết xấu hỗ hả?”
Lúc đó bà ta ở bên ngoài nghe được hết hồn, người đàn ông này là ai, ông chính là Mạc Tư Tướ!
c Ai dám tát ông chứ, trên đời này sợ rằng chỉ có một mình Liễu Anh Lạ!
c Mạc Tư Tước bị đánh trật mặt, lúc quay sang, trong con ngươi u trầm đã nhiễm một tầng màu đỏ tươi, bàn tay ông nắm khuôn mặt nhỏ của bà cười lạnh một tiếng: “Dám đánh anh lại thử xem? Có phải muốn anh trói em lại không?”
Những lời này rất có uy hiếp, Liễu Anh Lạc nhanh chóng ngừng tất cả giãy dụa, rõ ràng cho thấy bị ông dọa sợ.
Thấy bà ngoan ngoãn thuận theo, sắc mặt Mạc Tư Tước mới dễ nhìn đi một chút, ông đưa tay kéo chăn đắp lên thân thể hai người, lại bắt đầu hôn bà.
Liễu Anh Lạc bị đè nặng, lúc đó bà ta đứng ở bên ngoài nhìn không thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bà, thế nhưng rất nhanh, bà ta nghe thấy được tiếng khóc thút thít.
Liễu Anh Lạc khóc.
Liễu Chiêu Đệ chưa từng thấy Liễu Anh Lạc khóc, tính tình Liễu Anh Lạc rất lãnh đạm, là một nữ tài nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng phong hoa một đời, 18 tuổi đã thành lập ra thương iệu trang sức Fly, khí chất xuất trần như tiên giáng trần, đây là lần đầu tiên bà ta nghe thấy Liễu Anh Lạc khóc.
Còn khóc thương tâm như vậy.
Loại khóc thút thít nức nở này, như là cắn chặt bàn tay mà nín nhịn tuyệt vọng khóc, quanh quần trong màng nhĩ người ta, khiến người rã rời.
Thân hình cao lớn Mạc Tư Tước đột nhiên cứng đờ, ông dừng động tác lại, tròng mắt nhìn người phụ nữ bên dưới, sau đó vươn hai bàn tay nâng lấy rồi khuôn mặt nhỏ của bà, trong giọng nói khàn khàn của ông lộ ra một chút hoang mang, lo lắng, ngỗn ngang: “Bé cưng, sao lại khóc, hửm?”
Hai từ “bé cưng” này mềm nhẹ mà cưng chìu, khiến tim người như nhữn ra.
Liễu Anh Lạc đẩy bàn tay ông ra, cứ khóc mãi, không đề ý tới ông.
“Khóc cái gì?” Mạc Tư Tước hôn từng hạt châu rơi trên mặt bà, khàn khàn hỏi: “Gả cho anh, theo anh uất ức đến vậy?”
Liễu Anh Lạc không ngừng đẩy ông, tiếng khóc rắm rứt: “Anh đè tôi đau quá… đi ra…”
Mạc Tư Tước bắt động, tư thế của ông vẫn là trên cao nhìn xuống, tuy vây bà dưới thân, nhưng đã thận trọng tránh được bụng của bà.
Bà kêu đau chẳng qua chỉ là mượn cớ, không thích ông chạm vào bà.
Liễu Anh Lạc vùi khuôn mặt nhỏ vào trong gối, không ngừng khóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...