Chương 442:
Bước chân của Lê Hương cứng lại, ôm Tiểu Viên Viên đứng sững tại chỗ.
Mạc Tuân không muốn để cô nhìn thấy lọ thuốc ngủ, huống chỉ là bắt mạch cho anh, không muốn cô lại quan tâm đến anh nữa, điều này chỉ khiến anh càng thêm luyến tiếc.
“Cô không hiểu tiếng người sao, cút ra ngoài!” Mạc Tuân nhắc gối lên ném về phia cô.
Lê Hương không tránh, cô thật sự bị gối va vào, thật ra không đau chút nào, nhưng trong lòng giống như nứt ra miệng vét thương đầy máu, tê tâm liệt phé.
Hóc mắt cô lại đỏ hoe, cô quay người chạy ra ngoài.
Cô đi rồi!
Đi thật rồi!
Mạc Tuân siết chặt tay, siết đến vang lên tiếng “răng rắc”.
Meo meo meol Tiếng kêu của Tiêu Viên Viên vang lên bên tai, Mạc Tuân Đình cúi đầu nhìn, Tiêu Viên Viên trừng lớn hai mắt, nhìn dáng vẻ như giây tiếp theo nó sẽ nhào đến mắng anh.
Tiểu Viên Viên này hình như được anh mua về, nhưng trái tim của nó lại hoàn toàn nằm trên người Lê Hương, nhìn thấy hắn bắt nạt nữ chủ nhân của mình, Tiểu Viên Viên hung dữ, y hệt như chủ nhân của nó Vậy.
Lê Hương điều chỉnh lại mọi cảm xúc, đến bệnh viện thăm Lê lão gia.
Lê lão gia nằm trên giường vẫn chưa tỉnh.
Lê Hương bưng một chậu nước, lấy khăn ám lau người cho ông: “Ông nội, ông mau tỉnh lại đi, nếu như nói cháu còn người thân nào ở Hải Thành này, thì cháu cũng chỉ còn có mỗi mình ông thôi.
”
Ông cụ rất yêu quý Lê Hương, khi còn nhỏ ông đã bế Lê Hương cưỡi trên vai ông chơi đùa, lúc ông còn trấn giữ Lê gia, không cho phép Lý Ngọc Lan đặt chân vào cửa, cũng không cho phép Lê Nghiên Nghiên nhận tổ quy tông, ông thật sự rất yêu thương cô.
Lúc này Diệp Linh bước vào: “Lê Hương, cậu đừng quá lo lắng, tớ tin ông cụ sẽ sớm tỉnh lại thôi.
”
“Ừ.
” Lê Hương nắm lấy tay Diệp Linh.
“Lê Hương, nhìn kìal” Diệp Linh thốt lên kinh ngạc.
Lê Hương quay đầu lại xem, ngón tay Lê lão gia giật giật, sau đó ông chậm rãi mở mắt ra.
Lê lão gia tỉnh lại rồi!
Lê Hương tính ngày, mấy ngày nay ông nội sẽ tỉnh lại, nhưng khi giờ khắc này đến, cô vẫn ngạc nhiên không thể tin được, mừng rỡ reo lên: “Ông nội, ông rốt cuộc đã tỉnh rồi!”
Lê lão gia trở thành người thực vật đã hơn mười mấy năm rồi, đôi mắt đục ngầu của ông có chút bối rối đờ đẫn, khi nhìn thấy Lê Hương, mắt ông từ từ sáng lại, dùng chất giọng ồm ồm không thể nghe rõ, lớn tiếng gọi: “Tiểu thư nhỏ…”
Đôi mắt hạnh phúc của Lê Hương đỏ hoe, cô siết chặt tay ông nội: “Ông nội, cháu không phải là tiểu thư nhỏ, cháu là cháu gái của ông, Lê Hương đây mà.
”
Lê lão gia tử nắm lại bàn tay nhỏ bé của Lê Hương: “Tiểu thư nhỏ là Lê Hương, Lê Hương là tiểu thư nhỏ của ông.
”
Lê Hương không hiểu ông nội đang nói gì, cô nắm chặt bàn tay già nua của ông nội, nước mắt lưng tròng nằm sắp trên giường: “Ông ơi, ông không nhớ cháu sao?”
Lê lão gia vươn tay âu yếm xoa xoa đầu nhỏ của Lê Hương: “Lê Hương, chỉ mới chớp mắt cháu đã lớn như vậy rồi, trước kia chỉ là cô gái bé nhỏ, giờ cháu đã lớn thật rồi.
”
“Vâng, ông nội, cháu đã lớn rồi mà ông đã ngủ rất lâu, lâu lắm rồi.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...