Chương 228:
Thì ra trong mắt anh cãi nhau chính là theo dõi, cưỡng hôn…
Đúng là tổng tài bá đạo.
Hai chân cô mềm ra, gần như chìm trong khí thế quen thuộc mà mạnh mẽ của người đàn ông này.
Mấy cô tiêu thư Hải Thành không đi xa.
Bọn họ sao có thể đi xa chứ, tú thế nào thì cũng phải nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Lê Hương khi bị Mạc Tuân đá.
Nhưng bây giờ là sao đây chứ?
Mạc tổng cãi nhau với Lê Hương sao? Tôi không hiểu sai chứ?
Nhìn thì có vẻ là vậy.
Nhưng sao Mạc tổng lại hôn Lê Hương mãi không buông? FA như tôi vậy mà lại cảm thây bị đả kích nặng nê.
Tôi cũng ! rất khó hiểu.
Đều nói Mạc tổng là tiêu tam, sao giờ tôi lại có loại ảo giác tiểu tam ép chính cung đề lên Vị vậy?
Lê Nghiên Nghiên phái người đi thám dò tình hình của Lê Hương và Mạc Tuân.
Mấy ngày nay hai người không gặp mặt, giỏng như đã chia tay rôi.
Lý Ngọc Lan kéo lây tay cô ta: “Nghiên Nghiên, tôi nay con tới bar vừa hay xem thử Mạc Tuân đã thật sự chia tay với Lê Hương chưa.
Nếu thật sự chia tay rồi thì con nhân cơ hội tốt này mà ra tay.
Điều quan trọng là, mây ngày nữa chính là sinh nhật của con và Lê Hương, hai đứa sinh cùng ngày, mẹ đã nói với bố con rôi.
Tổ chức tiệc sinh nhật cho hai đứa cùng nhau, đến lúc đó con mời Mạc tổng tới tiệc sinh nhật của con, ,khiến Lê Hương thành trò cười.”
Lê Nghiên Nghiên rất kích động.
Cô ta sinh cùng ngày với Lê Hương, nêu Mạc Tuân có thê tham dự: bữa tiệc để chúc mừng cho cô ta, vậy thì quá vẻ vang rồi.
“Mẹ, con biết rồi, con sẽ mời Mạc tổng.
Mạc tổng nhất định sẽ tới.”
Tiệc sinh nhật 27 tuổi của Cố Dạ Cần tổ chức tại Bar 1949.
Anh em tốt là Mạc Tuân và Hoặc Tây Trạch đều tới.
Đương nhiên Diệp Linh và Lê Hương, Lê Nghiên Nghiên và Hoặc Tuyên cũng tới.
Ngoài ra còn mời một sô lão tông ở Hải Thành tới chơi bài.
Trong phòng bao xa hoa, Lê Nghiên Nghiên ngôi bên cạnh Mạc Tuân, dè dặt mà quan sát sắc mặt của anh: “Mạc tổng, gần đây tên quỷ phu đó của Lê Hương bị phanh phui, anh có phải không vui không”
Hoắc Tuyền vội phụ họa: Mạc tổng, anh là bị dáng vẻ đợn thuần đó của Lê Hương lừa rồi.
Cô ta rất biết cách câu dẫn đàn ông.
Tên quỷ phu ở U Lan Uyễn đó của cô ta nhìn CÓ Vẻ đã tám mươi rồi, cũng không biết có phải tâm lý biến thái, thích dùng mấy thứ như roi chơi SM hay không? Lê Hương này đúng là dơ bân thật.”
Lê Nghiên Nghiên vô cùng hài lòng – với lời của Hoặc Tuyền, nhưng vô fa ra vẻ mà vội ngăn lại: “Tuyền Tuyền, em đừng nói Lê Hương như vậy.”
Bọn họ không biết tên quỷ phu ở U Lan Uyễn chỉnh Mạc Tuân, nhưng Có Dạ › Cần và Hoặc Tây Trạch thì biết.
Có Dạ Cần cũng xem như bình tĩnh, hờ hững nhìn Mạc Tuân một cái.
Hoắc Tây Trạch lại không nhịn nồi, ngụm rượu vừa uông vào liên phun ra, sau đó cười lớn.
“Anh, anh cười cái gì?” Hoắc Tuyền rất kỷ lạ.
Đương nhiên rồi, Lê Nghiên Nghiên, cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
Vị Hoặc thiêu này sao lại phản ứng lớn như vậy?.