Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
Sau khi trời tối, trời bắt đầu đổ cơn mưa phùn.
Cù Thành bước từ trên xe xuống, thân hình cao lớn đứng lặng hồi lâu ở cửa tiệm cà phê, trợ lý ở bên cạnh nhanh chóng mở dù ra, hắn xua tay từ chối, sau khi đóng cửa xe thì châm một điếu thuốc.
Lúc này gió hơi lớn, tàn thuốc lúc sáng lúc tối, hắn lấy tay che, hít một hơi thật dài, cơ gò má co lại, vòng khói bay ra, phác họa các đường nét rõ ràng trên gương mặt hắn.
Từ Tân Niên nhìn thấy một màn này qua cửa kính, sống lưng theo bản năng thẳng tắp, ngón tay vô thức siết chặt ly cà phê, trái tim lại bắt đầu đập loạn không khống chế được.
Sau khi trọng sinh đến thân thể này, hắn liều mạng muốn sống, bất chấp cướp đoạt tất cả, hoàn toàn không có tâm tình nghĩ xem tình yêu có tư vị gì, nhưng nhìn người đàn ông trước mặt này, lần đầu tiên hắn có cảm giác lúng túng như vậy, giống như cuối cùng cũng đã hiểu rõ cái gì gọi là động tâm.
Cánh tay cường tráng, thân thể rắn chắc, còn có cử chỉ lưu manh cùng bối cảnh đủ che mưa chắn gió cho hắn...!Tất cả đều phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, dù là chỉ gặp qua mấy lần, cũng không nhịn được nổi lòng hứng thú.
Sống chung lâu ngày với loại đàn ông vừa vô tâm vừa thích làm màu như Đổng Phong kia, quả thực cực kỳ nhàm chán, ban đầu nếu không phải vì muốn ép Từ Từ Niên đi, hắn cũng sẽ không bằng lòng ở cùng Đổng Phong, hiện tại Từ Từ Niên sống hay chết cũng không có người nào biết, dựa vào cái gì hắn lại không thể theo đuổi người đàn ông khác?
Lúc trong lòng đang suy nghĩ vẩn vơ, Cù Thành đã đẩy cửa đi vào, Từ Tân Niên hồi phục tinh thần vươn tay ra vẫy hắn, "Thành ca, bên này."
Cù Thành chớp mắt, đi tới dập tắt đầu thuốc, "Quản lý Từ tới sớm thật, tôi đến muộn rồi."
"Đâu có, là em đến sớm." Từ Tân Niên mỉm cười, tự mình cầm ấm cà phê lên rót một ly đẩy qua cho Cù Thành, "Bên ngoài rất lạnh phải không? Thấy quần áo của anh ướt hết rồi, trước tiên uống gì đó nóng cho ấm người đã nhé."
Cậu ta mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, hai cổ áo nhọn màu hồng phấn được bẻ ra, lúc đẩy ly qua hơi nâng hông, lộ ra phần eo lưng trắng như tuyết trong chiếc quần cạp trễ, động tác và lời nói nhìn như vô tình, suy nghĩ tỉ mỉ lại rất có ý vị.
Cù Thành lăn lộn nhiều năm như vậy, người tốt kẻ xấu, có loại nào là chưa từng gặp qua, tùy ý nhìn một cái cũng có thể biết người nào có tâm tư gì đối với hắn.
"Cà phê thì không cần đâu, tôi không quá thích mấy cái thứ đồ phương Tây này." Cù Thành cũng không thèm nhìn ly cà phê lấy một cái, vẫy tay, "Waiter, cho tôi một chén trà."
Từ Tân Niên, giữ mu bàn tay Cù Thành lại, đè ở trên bàn, cười nói, "Thành ca, anh như vậy là không đúng rồi, hôm nay hai chúng ta đến đây nói chuyện làm ăn, anh có từng thấy ai nói chuyện làm ăn mà chỉ uống trà không?"
Cù Thành cười, nhìn chằm chằm mu bàn tay mình, cảm nhận đầu ngón tay mềm mại mơn trớn trên da, đôi mắt sâu thẳm lộ ra thần sắc ý vị thâm trường, nói một lời hai ý, "Vậy Quản lý Từ cậu muốn như thế nào?"
Từ Tân Niên thấy hắn không cự tuyệt, ý cười nơi khóe miệng càng sâu.
Đàn ông ấy mà, chẳng qua đều cùng một loại, bình thường có thể giả vờ đứng đắn, nhưng gặp được đồ đưa tận cửa cũng không có chuyện bỏ qua.
"Đều nói đối tác làm ăn như bạn rượu, nếu chúng ta muốn hợp tác thì nên mở bình rượu ngon chúc mừng một chút mới phải."
"Quản lý Từ, hình như chúng ta còn chưa nói sẽ hợp tác mà." Cù Thành cười nhạo một tiếng.
"Là chuyện sớm muộn thôi, cho dù anh nói điều kiện gì em đều đáp ứng còn không được sao?" Từ Tân Niên chu chu miệng, đôi mắt tròn liếc nhìn mang theo vài tia trách cứ, "Em đã hạ mình đến thế rồi, Thành ca còn cò kè trả giá, thương nhân lòng dạ đen tối chính là nói anh đấy, chỉ biết bắt nạt em."
Vừa nói hắn vừa lấy một chai Martini năm 1943 từ sau lưng ra, tinh nghịch nháy mắt nói, "Em mang rượu ngon đến, một lúc nữa phải chuốc say tên gian thương anh, khiến anh không thể đưa ra yêu cầu gì nữa, ngoan ngoãn đáp ứng hợp tác với em."
Từ Tân Niên rất biết phát huy sự quyến rũ của mình, giơ tay nhấc chân đều có ý vị, ngây thơ và gợi cảm hòa quyện với nhau, là kiểu mà mọi đàn ông đều thích.
Đáng tiếc Cù Thành hoàn toàn không có hứng thú, thậm chí cảm thấy nụ cười cố ý của cậu ta còn không đẹp bằng dáng vẻ nổi giận của khổng tước, trong lòng vừa nghĩ tới Từ Từ Niên, trên mặt hắn liền hiện lên ý cười.
Từ Tân Niên thấy vậy khóe miệng nhếch lên, rót rượu vang cho hắn, "Thành ca, em kính anh một ly."
Cù Thành nhướn mày, đột nhiên rất muốn xem cậu ta còn có thể dùng thủ đoạn gì, "Cheers"
Nâng chiếc ly đế cao lên, hai người mang theo ý cười tính kế lẫn nhau, một ly rượu vào bụng, mũi chân Từ Tân Niên đã bò lên bắp chân Cù Thành.
Mà lúc này, hắn hoàn toàn không chú ý đến Đổng Phong đứng ở cửa, thu hết vào mắt một màn lúc nãy.
***
Vừa qua chín giờ, Từ Từ Niên nhìn một vở kịch hay từ tiệm bánh ngọt đối diện quán cà phê, đi ra từ cửa sau, ngồi một chiếc taxi, sau khi đi loanh quanh tứ phía một vòng, mới giả vờ làm như đến muộn nhảy xuống xe taxi, chạy về phía Đổng Phong đang đứng dưới bóng cây ở đằng xa.
"Xin lỗi, xin lỗi em đến muộn rồi, lúc nãy có quản lý đô thị đến kiểm tra, nên em dọn quầy bị chậm, anh đến lúc nào vậy? Sao không đợi ở cửa?"
Đổng Phong mặc một thân âu phục phẳng phiu, trong tay còn siết chặt một bó hoa hồng, đáng tiếc hoa hồng đã rơi rụng không ra hình dạng, giống như là bị người nào đó ra sức xé nát.
Sắc mặt hắn vô cùng tệ, khóe miệng kéo căng, giống như là đang cực lực che giấu cái gì đó, khóe miệng cố gắng nhếch lên nặn ra một nụ cười, "Không, anh cũng vừa mới tới, ở cửa đông người quá nên đổi chỗ."
Từ Từ Niên như có điều suy nghĩ, mặt đầy lo lắng nhìn hắn, "Nhưng sắc mặt của anh rất tệ, có phải cơ thể không thoải mái không? Chúng ta vào quán cà phê ngồi trước đã."
Nói xong cậu làm giống như thời điểm ngày trước hai người vừa mới yêu, thuận tay dắt Đổng Phong đi vào trong quán cà phê.
"Đợi đã." Đổng Phong níu tay cậu, sắc mặt càng tồi tệ hơn, "Chúng ta đổi chỗ khác đi, hoàn cảnh ở đây không tốt."
Từ Từ Niên càng không hiểu ra sao, "Trước kia hai người chúng ta thường xuyên đến chỗ này ăn cơm, cũng đâu thấy anh nói nơi này không tốt."
"Có phải bị phát sốt rồi không? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"
Cậu giơ tay lau trán Đổng Phong, bởi vì cách một cái đầu, cậu phải hơi nhón chân lên, lúc này hai hàng lông mày vì lo lắng nên chau lại, từ góc độ của Đổng Phong còn có thể nhìn thấy đôi mắt trong veo của cậu.
Trong lòng chợt động, hắn bắt lấy tay Từ Từ Niên, "Không sao, anh rất khỏe...!Anh cho rằng chắc chắn trong lòng em rất hận anh, không ngờ em vẫn còn quan tâm đến anh..."
Từ Từ Niên cười cười, "Chuyện trước kia em đều quên cả rồi, ngược lại anh làm sao rồi, nhìn rất kỳ lạ."
Nụ cười xinh đẹp của Từ Tân Niên với người đàn ông khác cùng biểu tình lo lắng của Từ Từ Niên chồng chéo lên nhau, trong lòng Đổng Phong đột nhiên rất khó chịu.
Hắn nhớ tới lúc hai người mới yêu nhau, đi du lịch Tây Sơn, nửa đường hắn đau chân, là Từ Từ Niên cắn răng cõng hắn từ trên núi xuống, lúc xuống chân núi cả khuôn mặt đều trắng bệch, vẫn còn lo lắng chân hắn có đau hay không.
Chuyện cũ tái hiện rõ mồn một trước mắt, thời gian ở cùng nhau không cảm nhận được, chia xa rồi mới biết Từ Từ Niên tốt như thế nào.
"Cái này cho em, vừa mới mua đấy." Đổng Phong không trả lời câu hỏi của cậu, trực tiếp đưa bó hoa hồng trong tay cho cậu.
"Anh như này còn không biết xấu hổ mà tặng người ta?" Ban đầu Từ Từ Niên sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy hoa hồng rơi rụng tả tơi có chút không nhịn được cười, "Anh vẫn keo kiệt giống như trước kia, tặng quà cũng nhặt đồ thừa của người khác, có điều, vẫn cảm ơn anh."
Những lời này lại đâm thẳng vào trái tim Đổng Phong, hắn nhớ tới trước đây khi bản thân nghèo khổ nhất, lễ tình nhân hàng năm chỉ có thể mua một đóa hoa hồng còn thừa của người khác với giá 5 tệ, nhưng từ trước đến nay Từ Từ Niên chưa bao giờ chê bai, dù cho hoa hồng và socola nhận vào 14 tháng 2 hàng năm đưa đến tay đều đã mềm hết cả rồi, cũng không nỡ bỏ đi bất cứ thứ gì hắn tự mình tặng.
Tại sao khi đó lại lựa chọn phản bội Từ Niên, chọn Tân Niên chứ? Nhìn Từ Tân Niên trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông xa lạ cách đó không xa, Đổng Phong tự hỏi mình như vậy, nhưng không nhận được đáp án.
Từ Từ Niên thuận theo ánh mắt của hắn nhìn một cái, trong lòng cười lạnh, trên mặt vẫn ôn hòa như cũ, "Đi thôi, muộn chút nữa người ta đóng cửa hết đấy, em đáp ứng mời anh ăn cơm, cả phiếu ưu đãi cũng mua rồi, anh sẽ không đột nhiên thay đổi chứ?"
Sắc mặt Đổng Phong khó coi đến cực điểm, hắn không muốn để cho Từ Từ Niên nhìn thấy dáng vẻ mình chật vật như vậy, vừa định kiếm cớ rời khỏi cái nơi quỷ quái này lần nữa, thì ngay lúc này Từ Tân Niên đột nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh Cù Thanh dựa lên vai hắn.
Lửa giận trong lòng không còn cách nào khống chế nữa, trước đó còn đang an ủi bản thân Tân Niên chỉ là ra ngoài bàn chuyện làm ăn, nếu hắn không suy nghĩ mà đi vào khẳng định sẽ khiến hai bên đều bẽ mặt, nhưng lúc này hai người đã ôm nhau rồi, hắn thật sự không thể nhịn được nữa, bước nhanh muốn đi vào trong quán cà phê.
Từ Từ Niên ở sau lưng hắn nhìn thấy rõ ràng, lúc này không khỏi bội phục "em trai tốt" của cậu rất biết phối hợp, vốn dĩ chỉ muốn để cậu ta kích động Đổng Phong một chút thôi cũng được, không ngờ cậu ta thật sự có thể không biết xấu hổ mà chui vào ngực Cù Thành.
Đổng Phong giống như một con sư tử phát điên xông vào trong, Từ Từ Niên ở sau lưng kéo hắn lại, "Đổng Phong, anh bình tĩnh trước đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Tân Niên lại ở chỗ này?"
"Tôi cmn cũng muốn biết tại sao cậu ta ở đây!" Đổng Phong đã không cách nào khống chế lửa giận được nữa, bực bội kìm nén lúc trước và nỗi nhục nhã ngày hôm này hòa lẫn với nhau, khiến hắn ở trước mặt Từ Từ Niên gần như không thể ngẩng đầu lên được.
Ai nhìn hắn bị mất mặt cũng không sao, nhưng Từ Từ Niên thì không được!
Từ Từ Niên sửng sốt một chút, ấn vai hắn trầm giọng hỏi, "Có phải giữa hai người xảy ra vấn đề gì rồi không? Đã muộn thế này rồi em ấy còn ra ngoài với người khác, mà anh cũng không biết?"
Những lời này giống như một cái bạt tai tát lên mặt Đổng Phong vậy, hắn mím chặt môi, xanh cả mặt.
Trước đó vì muốn nói cho Từ Tân Niên hắn không về nhà, còn đặc biệt gửi tin nhắn ngắn, nhưng lúc đó Từ Tân Niên không nói muốn gặp mặt người khác, cả một buổi chiều có nhiều thời gian như vậy cũng không nói, nếu như hôm nay không phải hắn trùng hợp gặp được, thì không biết rốt cuộc Từ Tân Niên có bao nhiêu đêm nhân lúc mình không ở nhà mà ra ngoài ra ngoài với người đàn ông khác?
Từ Từ Niên sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, cũng không có bao nhiêu thoải mái, những thứ này so với những gì bọn họ thiếu cậu thì còn lâu mới đủ.
"Anh giận đùng đùng xông vào như vậy có tác dụng gì! Ngộ nhỡ là hiểu lầm thì phải làm sao, chẳng lẽ anh định bởi vì chút chuyện này mà bỏ Tân Niên? Đổng Phong, rốt cuộc anh coi hai anh em tôi là cái gì, đồ chơi cho anh tùy tiện đùa nghịch sao?!"
Lời này vừa ra khỏi miệng, hai người đều sửng sốt, Từ Từ Niên bối rối quay đầu, dường như đang chán nản bản thân nói ra những câu này, Đổng Phong nhìn cậu hồi lâu, trong lòng cũng loạn cả lên.
Cậu nói "Anh coi hai anh em chúng tôi là đồ chơi đùa nghịch", có phải ý của cậu là đến bây giờ vẫn chưa có cách quên đi chuyện đã qua, hiện tại vì em trai nói ra những lời này, thật ra thì trong lòng cũng không dễ chịu?
Đổng Phong theo bản năng bắt tay cậu lại, nhất thời không biết nên vui mừng hay là tức giận.
Ngay lúc hai người bên ngoài giằng co, hai người bên trong quán cà phê đã đi ra rồi.
Từ Từ Niên lôi Đổng Phong qua một bên, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt kéo gần, Đổng Phong chỉ cần cúi đầu xuống là có thể hôn lên Từ Từ Niên, tim hắn đập thình thịch kịch liệt, ma xui quỷ khiến vậy mà lại không vội xông ra tìm Từ Tân Niên.
Mưa phùn vẫn đang rơi tí tách, Từ Từ Niên nhìn chằm chằm Cù Thành đỡ Từ Tân Niên say rượu đi qua trước mặt, em trai tốt của cậu sắc mặt đỏ bừng dựa vào ngực Cù Thành, dáng vẻ mềm mại không xương hết sức chướng mắt, Từ Từ Niên cảm thấy trong lòng vô cùng không thoải mái, giống như là bị gai đâm vậy, đau âm ỉ.
Cậu biết rõ một màn này là vở kịch mình tự biên tự diễn, nhưng nhìn thấy tình cảnh hiện tại cảm giác lại có chút thay đổi, người đàn ông vừa thổ lộ với mình đêm hôm trước, đột nhiên ôm lấy kẻ thù của mình dáng vẻ thân mật, tình hình này quả thực có mấy phần buồn cười.
Cậu không muốn truy xét loại cảm giác kỳ quái này không chỉ vì Cù Thành, còn là vì Từ Tân Niên, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, chưa đạt được mục đích thì vở kịch trước mặt này vẫn phải tiếp tục.
Cù Thành dừng bên cạnh một chiếc xe ô tô có rèm che, A Tứ và mấy tên đàn em xuống xe che ô cho hắn, Từ Tân Niên dựa vào vai hắn, khuôn mặt tròn đỏ ửng lấy ra một tấm thiệp mời nhét vào áo sơ mi của hắn, say rượu nói, "Em đồng ý để cho bạn anh đến Từ thị, nhưng mà, cuối tuần này là sinh nhật em...Thành ca, anh nhất định phải đến đấy nhé."
Cù Thành lạnh lùng nhìn cậu ta, không đẩy ra, cũng không nói chuyện.
Được dịp diễn trò hắn đã thấy nhiều, cho nên cũng biết quy tắc trò chơi, ở nơi công cộng hắn không nhất thiết phải ra tay làm mất mặt Từ công tử, nhưng lại hoàn toàn có thể không phối hợp, dẫu sao nhìn tên hề biểu diễn cũng rất thú vị.
"Cậu say rồi, quản lý Từ."
"Em nói rồi không được gọi em là quản lý Từ nữa, quá khách khí rồi, em không thích." Cậu ta khẽ cười, thân thể mềm mại dán chặt vào Cù Thành, đôi môi tỏa ra hương rượu dán vào vành tai, "Gọi em là Tân Niên."
Cù Thành cười nhạo, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, "Nếu như tôi nói chúng ta chưa thân quen đến như vậy thì sao?"
"Bây giờ chưa thân một lúc nữa sẽ thân thôi..." Từ Tân Niên dùng thủ đoạn luyện tập thành thục đem ra ve vãn, nhẹ nhàng thở một hơi, nhón chân đột nhiên hôn lên má Cù Thành.
Cánh môi phấn hồng mềm mại mang theo hương rượu dán lên mặt, đầu lưỡi nhỏ chầm chậm quét qua, hết sức mập mờ, hạt mưa rơi trên vai hai người, từ xa nhìn lại hai người vô cùng phù hơp, giống như một đôi yêu nhau.
Sức chịu đựng cuối cùng của Cù Thành đã tới giới hạn, hắn chán ghét gần như muốn ném Từ Tân Niên xuống đất, có điều nếu một tên xã hội đen như hắn có mối quan hệ nhập nhằng với công tử Từ gia, chưa đến ngày thứ hai hắn sẽ xuất hiện trên tiêu đề báo xã hội, loại thủ đoạn hèn mọn này sẽ làm bản thân gặp rắc rối, hắn không cần vì một người không liên quan, làm cho dư luận xôn xao mọi người đều biết.
Mở cửa xe ra, hắn dùng sức ném Từ Tân Niên vào trong, chỉnh lại cà vạt trên cổ, cũng chui vào ô tô.
Xe phóng đi, từ xa nhìn lại, động tác của hai người quả thực giống như không nhịn nổi nữa phải đi làm chuyện kia.
Ánh mắt Đổng Phong đã đỏ hết cả lên, giờ phút này giống như một con sư tử tức giận hung hãn ném áo khoác xuống đất, xoay người lái xe muốn đuổi theo, Từ Từ Niên đi đằng sau kéo cổ áo hắn, "Có phải não anh úng nước rồi không, không nhìn thấy người kia mang theo tay chân sao? Anh đuổi theo với bộ dạng này chỉ có thể đi chịu chết thôi!"
"Từ Từ Niên cậu hài lòng chưa! Nhìn thấy tôi bị đội nón xanh có phải vô cùng đắc ý không!?" Đổng Phong tức giận buột miệng nói.
Từ Từ Niên giận đến bật cười rồi, hốc mắt lập tức đỏ bừng, "Tôi hài lòng cái gì? Anh nói tôi phải hài lòng cái gì! Cứ coi như hai người chia tay thì có quan hệ mẹ gì đến tôi! Chút chuyện năm đó tôi đã sớm nghĩ thông suốt rồi, nếu không phải Từ Từ Niên tôi đến đường cùng rồi cũng sẽ không muốn dây dưa với hai người!"
Vẻ kiêu ngạo của Đổng Phong nháy mắt hạ xuống một phần, nhìn thấy sắc mặt Từ Từ Niên tái nhợt, ngay cả Từ Tân Niên cũng không để tâm đến nữa, cuống quýt giơ tay lau mắt cậu, "Không phải...!Từ Niên anh không có ý đó...!Anh.."
"Từ nhỏ Tân Niên nó thích cướp đồ của em, nó cảm thấy mình là con riêng, trong lòng tự ti, cho nên nhìn thứ gì của em cũng cảm thấy tốt, muốn cướp lấy hết, những thứ đó em đều không nói làm gì, nhưng rõ ràng anh là của em, dựa vào cái gì ngay cả người yêu của em cũng phải tặng cho nó!?"
Cho tới bây giờ Đổng Phong chưa từng thấy qua Từ Từ Niên ở trước mặt mình rơi một giọt nước mắt nào, nhưng khi nói đến mình, Từ Từ Niên từ trước đến nay lạnh lùng kiên cường vậy mà lại khóc rồi, lúc này đầu óc hắn trống rỗng, tim đập rất nhanh, thậm chí cả chuyện Từ Tân Niên phản bội cũng quên mất, đưa tay muốn ôm Từ Từ Niên vào lòng.
"Cmn anh đừng có mà tự mình đa tình!" Từ Từ Niên dùng sức đẩy hắn ra, khàn giọng cười cười, "Đúng, năm đó là em làm sai, chỉ là em không chịu nổi việc Tân Niên cướp anh đi nên mới ra tay đánh nó, kết quả đến bản thân cũng bị vào ngục giam, nhưng bây giờ em biết lỗi rồi, vất vả lắm mới mặt dày đi mượn tiền mà cũng bị cuốn vào chuyện giữa hai người, anh cho là cảm giác này dễ chịu sao?!"
Đổng Phong biết rõ năm đó bản thân đi sai đường chỉ là bởi vì hắn không chịu nổi chuyện gì Từ Từ Niên cũng giỏi hơn hắn, chứ không phải do không yêu cậu, hôm nay bất ngờ nghe được lời thật lòng của Từ Từ Niên, hắn dao động một chút, đưa tay ôm Từ Từ Niên vào ngực, qua một hồi lâu mới bật ra một câu, "Là anh không tốt...!Từ Niên, thật xin lỗi."
Ngoài xe mưa vẫn đang rơi, Từ Từ Niên tựa lên vai Đổng Phong không nói lời nào, khóe miệng cong lên một nụ cười trào phúng, lặng yên không tiếng động lấy camera mini đã chuẩn bị từ sớm dính lên trần xe.
Khiến cho một người đàn ông đi lầm đường hồi tâm chuyển ý kỳ thực rất đơn giản, bởi vì tất cả tiện nhân lầm đường lạc lối đều có một thói xấu, chính là đứng núi nọ trông núi kia, ai cũng không nỡ buông tay, cho nên ngoắc ngoắc ngón tay thì sẽ giống như chó mà chạy lại.
Mưa càng lúc càng lớn, xe Cù Thành chạy được nửa đường, Từ Tân Niên uống say đã ngủ bất tỉnh nhân sự.
A Tứ quay đầu lại hỏi, "Thành ca, xử lý hắn như nào bây giờ?"
Cù Thành nhíu mày, dùng giấy ướt lau qua gò má mình, "Ném ra ngoài, đừng để trong xe nhìn chướng mắt."
"Nếu Từ gia hỏi đến..."
Cù Thành cười nhạo một tiếng, "Thiếu gia Từ gia tự mình uống say, ngủ trên quốc lộ trách ai đây? Lão Từ hỏi đến ta sao? Nhanh ném ra đi."
"Vâng."
A Tứ gật đầu, sau khi dừng xe thì kéo Từ Tân Niên xuống, không có chút mềm lòng nào ném vào bồn hoa bên lề đường, sau đó chui vào trong xe.
Xe ô tô phóng đi, Cù Thành ngay cả đầu cũng không quay lại nhìn một chút..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...