Nghịch Phách Hồn Loạn Thế

Thiếu phu nhân cũng tức vợ Nhược Phong Đoạn ngồi bên giường thấy đứa con trai nhỏ nàng hết mực yêu thương mà khóc thảm.

" Thật độc ác, thằng bé còn nhỏ có tội tình gì chứ? " Con nàng được đem về cả người toàn máu, hô hấp yếu ớt. Nàng sợ đến muốn ngất.

Bị Tư Thần một quyền cấp ăn khổ nhưng giờ người hắn không còn vết thương lớn nào cả. Tạm chìm vào giấc ngủ để hồi sức mà thôi.

" Nhược Hiểu tiểu tiện nhân kia nói đứa gây ra chuyện này tên Tư Thần. Chàng hãy mau trả thù cho con chúng ta đi, cho nó nhận lấy gấp 10 thương tổn dám gây ra cho Tường Lữ! " Phụ nữ giận dữ lên quả đáng sợ.

" Phong Đoạn, tỷ có chuyện muốn nói. Đệ rảnh chứ? " Tiếng Phong Lan từ ngoài cửa vọng vào.

" Hừ, rảnh cái gì chứ? Không biết Tường Lữ đang bị thương sao? Bảo cô ta đi đi! "

" Nàng im cho ta!" Hắn quát nàng, nữ nhân này không biết lễ phép là gì sao? Không cho phép ai nói xấu tỷ tỷ hắn kể cả vợ hắn đi chăng nữa.

" Đệ bận à, vậy khi khác tỷ ghé qua! "

" Không có tỷ tỷ, ta ra ngay! "

Câm hận bóng lưng người chồng rời đi. Trong mắt hắn, đứa con còn chả bằng người phụ nữ đó.

__________ Tư Ca ________

Từ hôm đó trở đi, Hịch Soái ngày nào cũng nấu thuốc bổ. Vị tệ cỡ nào Tư Thần cũng chả ý kiến nữa lời, tọng hắn vào bụng cho xong.

Hịch Soái lấy làm cảm động. Xuống bếp nấu nhiều hơn nữa.

" Tiểu tứ nhà ngươi ốm quá, phải tẩm bổ nhiều vô! Nhị ca nuôi được ngươi cơ mà, ăn thỏa thích vào!"

" Giải quyết mái tóc Tư Thần trước, cháy cả rồi!"

Tóc cắt nhanh gọn, giờ nó ngắn cũn.

" Tuần sau là cuộc thi sinh tồn chào đón tân sinh khu 1 nhỉ? " Hịch Soái bắt đầu cái đề tài mới.

" Dạng như chơi trốn tìm chăng?"

" Nói là chào tân sinh chứ khu nào chả tham gia!"

" Tiểu tứ trốn học nên không biết. Chúng ta phải vào rừng đó. Eo ơi!"

" Chúng ta chỉ ở ven bìa rừng. Đâu phải như khu 3 đi săn đâu mà ngươi than!"

" Thì vậy nên ta mới chán! Ta muốn được đi săn cơ!"

" Lảm nhảm! Nhược gia có tin gì không? Đánh cậu chủ nhà người ta thế mà!"

" Có chứ! Nhược Hiểu bị nhốt cấm túc. Nhược Tường Lữ trọng thương, nhờ ơn mục sư Nhược gia tài giỏi nên hắn mạng dai, lành nhanh."

" Gia tộc ta truyền tin đến. Nhược gia dạo này lém lút điều tra mấy đứa trẻ!" Động tĩnh tuy nhỏ nhưng đủ để người chú ý. Mạn Khái La nhắc nhở hắn nên cẩn thận đừng để Nhược gia điều tra.

" Tìm cái gì được cơ chứ? Chả lẽ tìm Tư Thần trả thù? Tiểu tứ vốn ở trường mà!"

Hịch Soái nghĩ hoài không ra lí do nhưng Hỉ Sử thì biết. Nhược gia là muốn tìm ' sủng nhi ' ở ẩn tại Tâm Lan thành. Nhưng từ đâu chúng đánh hơi ra được tin tức đó nhỉ?


Nhất Phong học viện là Nhược gia xây dựng và quản lí. Nhược Tường Lữ bị đả thương thì họ không hoàn toàn ra mặt. Thể nào Tư Thần cũng bị chỉnh cho coi.

Đi nói vẩn vơ cũng tới lớp. Tin Tư Thần đánh Nhược Tường Lữ sấp mặt không biết đứa nào tung tin? Giờ ai thấy hắn cũng né hoặc ngoái đầu nhìn.

Học viện làm ăn tốt lắm. Nhanh tặng cho họ món quà chu đáo.

" Hỉ Sử, Hịch Soái và Tư Thần. Ba em đủ bản lĩnh vượt cấp để học viện đặc cách cho tham gia cùng khu 2 trong chuyến đi!"

Biểu cảm Hịch Soái như muốn nói: gì chứ? Đùa anh à?

Hỉ Sử tỏ vẻ không phục " Giáo sư, người không lầm chứ? "

" Đúng thế giáo sư!" Hịch Soái miệng quạ được theo ý muốn mà cười chả nổi. Hắn muốn đi săn là nói đùa thôi mà.

" Em và Tư Thần không vấn đề... nhưng Hịch Soái là sao?"

" Nè, ý kiến gì kì vậy? Ta đi theo cản chân 2 cậu à?" Không chịu được, Hỉ Sử đang coi thường hắn.

" Không sợ chết mời theo!" Người ta là quan tâm hắn đi theo gặp nguy hiểm, còn chả chịu hiểu giùm.

" Mặc kệ, ta phải đi theo hai người. Mơ tưởng bỏ ta lại chắc!"

Lẻ loi một thân cảm giác không dễ chịu tí nào. Hịch Soái thà theo bọn hắn chơi mạo hiểm.

" Phiền hà, hi sinh tinh thần quan sát ngươi vậy. Cấm đi xa ta đó! Bị thú tha đi ta không cứu đâu."

" Được được!"

Kha Đạt chậc lưỡi thầm than: Bọn trẻ này quả kì lạ. Gặp đứa khác là khóc thét, tụi nó thì coi là trò đùa à, đi dã ngoại chắc! Đứa có mặt nạ là Tư Thần đánh bại Nhược Tường Lữ. Mình sẽ để ý nó hơn.

Hắn cho là Tư Thần giỏi thể lực đánh bại ma pháp sư cũng vẻ vang gì đâu. Ma pháp sư yếu cận chiến lại niệm chú lâu, bị xử gọn cũng là dễ hiểu. Hắn không biết Nhược Tường Lữ đã dùng pháp trượng thì sẽ cái nhìn khác ngay.

Hồi bữa đánh thắng Bỗ Lô Lử là do nó có tốc độ rất tốt. Cái mặt nạ trang trí đeo cho vui nhỉ? Chắc có cái lỗ để nhìn!

" Ba người các em tạm thời qua khu 2 học chung để chuẩn bị cho ngày đi săn đi! "

Khu 3 mỗi người săn 1 con thú thì khu 2 chia nhóm để săn. Với cái tình hình này thì 3 đứa bị bắt lập thành một nhóm chắc luôn.

Kha Đạt dẫn bọn cậu đến lớp 1 khu 2 ngay và nhanh " Nếu thành tích chuyến đi tốt thì mấy đứa được đặt hẳn cách lên khu 2 học luôn. Khu 1 quản không nổi nữa, mấy đứa hiểu mà? "

Lão này đang nói xỏ lắc léo đấy à.

" Uông lão sư, tôi đem bọn trẻ đến rồi đây. " Dừng chân ở lớp đầu tiên của dãy.

" Đến rồi sao. Mời vào! " Mở cửa đón là nữ nhân chừng trạc tuổi Kha Đạt, nàng có vẻ khó gần. Mắt kính không che được hết đôi mắt khó chịu đó.

" Giới thiệu mấy đứa, đây là 3 em học viên khu 1 chuyển đến. Sống hòa đồng giúp đỡ nhau đi đấy! "

Dỏng lỗ tai lên nghe còn không tin nổi. Bao lâu rồi mới có chuyện chơi nhảy khu thế này.

Có đứa không phục thì đập bàn ý kiến " Giáo sư, tụi nhóc con làm sao đủ trình độ theo kịp khu 2 mà cho học chung chứ? "


" Đúng đó lão sư, có nhầm không! "

" Hỉ Sử, Hịch Soái và Tư Thần sẽ học chung cùng chúng ta. Không có nhầm lẫn, mà tất nhiên nếu họ thất bại chuyến săn thì sẽ lại về khu 1 học lại. Mấy đứa hiểu chứ? " Mắt nàng đảo khắp lớp.

Cả bọn im bật chả còn ai ý kiến.

" Tốt, ngồi ngay ngắn cả đi. Còn 3 em cũng vào đi. " Nàng ra hiệu cho bên ngoài.

" Nè, Tư Thần là thằng đánh Nhược Tường Lữ phải không? " Tạ Toa Đậu ngoách bạn học nữ ngồi phía trước.

" Hình như là vậy, có cái mặt nạ trắng đó. "

Tạ Toa Đậu được đáp án chính xác thì liền lắc cô bạn xinh đẹp ngồi cạnh " Đúng nó rồi Nhược Hương à, đứa đeo cái mặt nạ đó. "

Nhược Hương mắt to tròn có chút khả ái xộc tia dữ tợn " Là nó, kẻ khiến Tường Lữ trọng thương. Ta sẽ khiến nó trả giá! "

" Ủa, Hỉ Sử tiểu thiên tài đây mà. Cậu bé vào lớp ta là đúng rồi. "

" Ừ, bài thi đầu vào cực ấn tượng. "

" Kia nữa là Hịch Soái thiếu gia, ma pháp nhạy bén lắm. "

" Còn kia... Tư Thần nhỉ? Ngày sau tránh xa nó ra mới được. Kẻo liên lụy. "

Lời xì xào bàn tán lột hết vào lỗ tai 3 nhân vật chính. Hỉ Sử sắc lạnh trừng tụi liếng thoáng cái mõ kia. Tụi anh chị bị thằng nhóc liếc thì giật cả mình.

Hịch Soái thấy Tư Thần bị đàm tiếu cũng bất bình thay. Nhưng Tư Thần còn thờ ơ không lên tiếng thì hắn biết làm gì?

Được ưu tiên hẳn bàn đầu, kéo Tư Thần vào đúng chỗ, non nớt âm thanh vang nhẹ " Uông giáo sư, xin bắt đầu bài học đi ạ!"

Mấy vụ phá giải tình huống ngột ngạt thì Hịch Soái thiếu gia đây cân tất.

Nói thẳng hắn chả có hảo cảm gì với bà giáo sư này cả, dám để cho bọn kia cợt nhả tiểu tứ.

" Nhiệm vụ chuyến đi săn là mỗi nhóm phải thành công bắt được một con linh thú cấp 1. Nhóm 3 người tiến vào giữa rừng, nghiêm cấm bước vào sâu hơn. Nhớ rằng, một bầy linh thú cấp 1 đủ ăn chết tụi mấy đứa. "

Nàng dừng giọng, vẻ cảnh cáo dành cho cả lớp. Đứa nào dám hó hé lên tiếng.

Ngờ đâu tiếng lật sách ' loạt xoạt ' từ cái bàn đầu, Hỉ Sử đọc rõ từng con chữ cho 2 người bên cạnh cùng nghe " Linh thú cấp 1 ở khu rừng cạnh Tâm Lan thành đa số đều là đầu cẩu, đầu miêu. Linh lực một con tầm trên 130, tốc độ hơn mèo nhà một tí, khả năng tấn công của chúng chỉ có 17% nguy hiểm cho chúng ta. "

" Ồ ồ, mạnh hơn tên Nhược Tường Lữ không? " Hịch Soái bất ngờ hỏi cái vấn đề khóa giải.

" Linh thú Tâm Lan thành bản tính không bằng loài dã thú bên ngoài. Kết luận cỡ ngang ngang tên đó. " Hỉ Sử rút tờ giấy ghi phương trình, công thức gì đó rồi rút ra kết luận.

" Trời, con linh thú như vậy thì tụi mình săn dễ rồi! " Hò reo vui mừng mà quên mất tụi xung quanh.

Giờ hắn mới để ý sao mà cái lớp học im phăng phắc thế này, nói gì đi chứ mấy đứa.

" Móa, lão tử không học nữa. "


" Đến tụi 5 tuổi còn reo to rằng săn linh thú dễ. Ta thua cả đứa con nít. "

Chú mày cũng cỡ 8 tuổi theo mà, cũng là con nít chớ bộ.

" Con nợ mẹ một lời xin lỗi, xuân này con không về. " Có tên còn vàng khóc hát tuyệt vọng.

Nhược Hương che miệng cười giễu, nàng quyết không cho phép bọn này thể hiện xuông " Thằng nhóc miệng to chỉ được cái nói mồm. Kẻ như nó chỉ đi làm mồi cho linh thú thì có. "

" Nhược Hương nói đúng lắm. Dạy tụi nó hiểu lễ độ là thé nào đi. Khoe khoang vô tích sự cũng bằng thừa. " Tạ Toa Đậu đu theo lời nhục mạ kia.

Hịch Soái bị chạm lòng tự ái định cãi lại thì bị Hỉ Sử bịt miệng " Bà chị nói đúng đấy. Cỡ cậu ta chỉ có nước bị ăn thịt. Còn bà chị thì tụi linh thú chả dám đâu, vì ' mùi ' không mà! "

Nói xong còn phe phẩy bàn tay cỡ như muốn xua ' mùi '. Tư Thần đứng lên đi ra khỏi lớp, Hịch Soái bị hành động của cậu làm cho thắc mắc " Tiểu tứ đi đâu thế? Đang học mà! "

" Ra ngoài, ' mùi ' nồng ta chịu không nổi. "

Hịch Soái rưng rưng nước mắt, đến Tư Thần ngày thường lãnh đạm cũng đứng ra bênh vực cho hắn " Tiểu tứ cho nhị ca theo ngươi. Mũi ta cũng muốn hư rồi. "

Bọn học viên nén cười hả hê khi Nhược Hương bị đem ra sỉ nhục, đây là lần đầu tiên nàng ta bị nhục mặt. Cơn giận đến vặn vẹo bản mặt ngây thơ.

" Lũ ranh khốn khiếp! "

_________ Tư Ca _______

Nhược Tinh đứng chặn đường sẵn trên hành lang. Lưng hắn tựa nhẹ lên tường, chân vương ra chắn lối.

" Ta định không ra mặt nhưng thái độ của mấy nhóc quá coi thường Nhược gia! "

" Nhược Tinh, ngươi định làm gì? " Hịch Soái có dự cảm không lành, tên khốn này kiêu ngạo và tàn khốc lắm. Hắn là đến trả thù cho đệ đệ sao?

" Tiểu tứ cẩn thận hắn ta! "

" Ha, muộn rồi. Hỏa Lộ Chia Đôi! "

Cái phất tay dứt khoát, mặt đất cháy rực một đường hỏa diễm thẳng tắp đến Tư Thần.

Đẩy cậu ra khỏi hướng tấn công của chiêu đó, Hỉ Sử vung kiếm thẳng xuống đất. Đất đá vỡ tung toé định dập tắt ngọn lửa.

" Vô tri, tách ra cho ta! "

Ngọn lửa tách làm hai hướng, một ngọn quấn lấy Hỉ Sử, ngọn còn lại trực tiếp xông lấy Tư Thần.

Uy lực và tốc độ ngọn lửa thật đủ ghê gớm. Tư Thần có cảm giác bị đe dọa. Ngọn lửa này di chuyển vô định hướng, không thể né, phải phá thôi.

" Lạc Hàn Quyền!! "

' Rắc!!! ' âm thanh là tiếng vang từ không khí bị đông cứng khi vừa tung quyền.

Nhưng lúc này không có tiếng gì cả, chỉ có tiếng lửa cháy ' xèo ' liên tục. Lạc Hàn Quyền tung ra chỉ có thể tạo các mảng khí lạnh phủ bên ngoài ngọn lửa.

Hỏa diễm càng cháy nóng hơn, quyền của cậu vô pháp thổi tung nó như lúc đánh với Nhược Tường Lữ.

" Đần độn, ma pháp của ta hoàn toàn dùng khí thể thi triển, đẳng cấp cách biệt với ma pháp nửa vời của Tường Lữ đấy. "

" Tiểu tứ, ta đến giúp đệ! " Lột cái áo bên ngoài của hắn, áo này vốn được niệm chú kháng ma pháp nên dùng nó may ra dập bớt ngọn lửa.

Tư Thần bị nhấm chìm trong đống lửa, còn Hỉ Sử thì vô sự, Nhược Tinh không có ý định tấn công hắn.

" Hỉ Sử nhỉ, nể mặt Mạn Khái La nên ta tha cho. Chứ muốn đấu với ta, ngươi còn chưa tư cách đâu! "


Da mặt Hỉ Sử căng chặt, hắn ném mạnh thanh kiếm xuống đất " Khốn! Tên đó đây là dằn mặt thách thức mình. "

Mục tiêu chính Nhược Tinh không phải trả thù cho đệ đệ hắn, mà là cố ý nhắm vào Tư Thần để cảnh cáo Hỉ Sử.

Cùng là ma pháp cấp 1 mà mạnh gấp 3 Tường Lữ.

" Hỉ Sử đứng đó làm gì, phụ ta dập lửa mau! " vất vả vung áo nãy giờ cũng chỉ giảm đi ít lửa. Đợi hắn dập xong chắc tiểu tứ bị quay chín mất.

Chợt nhớ ra, Hỉ Sử vội chạy đến.

" Tránh ra! " Tư Thần bình thản đến đáng sợ, lửa cháy không một tiếng rên la.

Chưa kịp nhìn kĩ thì lửa cháy quanh cậu nhỏ dần nhỏ dần rồi tự tắt.

" Ủa tắt rồi? "

" Tư Thần dùng Lạc Hàn Quyền không phải để đối chọi hỏa diễm, mà dùng quyền đầu gây ra vụ nổ nhỏ sau đó dùng hàn khí bao bọc bảo vệ cơ thể. " lướt sơ qua Hỉ Sử nhận ra thủ thuật này ngay. Tư Thần có phải dạng ngu ngốc liều mạng đâu.

Nắm chắt thua cuộc trong tay thì phải toàn mạng cái đã. Hơi phi quân tử và ma lanh tí.

" Sao bọn khốn đó cứ nhằm vào tiểu tứ mãi thế, thiếu gia ta tức rồi nha. "

" Tại ta nghèo! "

Cậu trả lời rất dứt khoát.

Tư Thần nghèo và không chỗ dựa. Nhược Tường Lữ và Nhược Tinh chọc không nổi Hịch Soái và Hỉ Sử.

Chúng đem người bên cạnh 2 người họ là Tư Thần ra dằn mặt đó mà.

Người nghèo có bị ức hiếp đến chết thì ai vì hắn mà lên tiếng kêu oan đây?

Nhận ra điều này rất rõ nhưng Tư Thần chẳng hề trách mắng, đổ lại ai nữa lời. Vẫn bên cạnh 2 tên ' huynh đệ tự nhận ' vô điều kiện dẫu tính mạng như đèn dầu trước gió.

" Thằng ngốc đó, ta sẽ che chở cho ngươi. Không cần ngươi chịu đau 1 mình đâu! " giữa chốn thương trường, Hịch Soái thấy rất nhiều loại người. Nhưng cái con người này là lần đầu hắn thấy.

Hịch Soái vô cùng mẫn cảm với mưu lược nên nhận ra hàm ý Tư Thần muốn ám chỉ. Hắn lén chùi mấy giọt nước mắt vừa tuôn.

Tư Thần khoẻ mạnh như thường, không giống như bị phỏng gì.

Lén lúc nhị ca khóc thầm.

Đi cuối tam ca ân hận cắn môi bật cả máu.

Tình huynh đệ trải qua hiểm nguy mới nhận ra sự hi sinh âm thầm của nhau.

Ngày nào Tư Thần cũng chạy ra ngoài đến mồ hôi nhễ nhãi mới về phòng. Có lần Hịch Soái thức dậy lúc 4 giờ sáng thì thấy hắn vừa về.

Hôm nay đột nhiên Hịch Soái cấm hắn đi vì sợ bị tấn công. Biết hắn cuồng tập luyện nên Hỉ Sử rủ hắn đến sân tập thì hắn lại nói:

" Mộ địa tiện hơn! "

Xong thì đi khuất bóng, Hịch Soái nghe mà rợn người. Cha mẹ ơi, vậy là thằng này đêm nào cũng ra nghĩa trang làm bạn với ma à.

Nay ai cũng bị Nhược Tinh làm cho nổi máu điên, Hỉ Sử đeo thêm tạ vào chân, lưng đeo kiếm đi chạy bộ.

Hịch Soái chăm chỉ lật sách học phác họa ma pháp hoàn.

Không thể không thừa nhận, trước thực lực tuyệt đối thì càng phải tự ép bản thân thêm mạnh, mạnh nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui